Bạch Nguyệt Quang

Chương 1

Edit: Khánh Hương

Beta: Tú An

Quý Phi vừa mở cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Giữa căn phòng tối tăm, duy nhất một nguồn sáng đến từ TV đang mở.

Trên màn hình đang phát tiếng cười nói vui vẻ của một đôi tình nhân yêu đương mặn nồng, ánh sáng lúc mạnh lúc yếu hắt lên gương mặt Tô Đồ Chi, làm người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì.

“Về rồi à? Ngồi đi.” Tô Đồ Chi ngồi trên sô pha, cong khóe môi với Quý Phi.

Quý Phi dừng lại đôi chút, treo quần áo ở sảnh rồi ngồi xuống bên còn lại của sô pha.

Hình ảnh trên TV vẫn đang tiếp tục: “Ôn Duyệt, em là người đời này anh yêu nhất, anh sẽ vĩnh viễn yêu em!”

Chàng trai mặc áo sơ mi ôm lấy người con trai tóc dài đến vai, cao hứng la lớn giữa không trung.

“Em cũng vậy!”

Chàng trai tên Ôn Duyệt cười đáp lại, sau đó dừng hai giây lại nói: “Quý Phi, anh nói xem ngộ nhỡ sau này chúng ta chia tay thì phải làm sao?”

Quý Phi thời trẻ tuổi chạm mũi mình vào mũi hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ không chia tay.”

“Ngộ nhỡ thôi… ngộ nhỡ thì sao?”

Ôn Duyệt mỉm cười vòng tay qua cổ hắn truy hỏi.

“Vậy sau này mỗi một mối quan hệ mới anh đều sẽ đi tìm người giống em.”

Màn hình TV dừng, sau đó phát lại từ.

Tô Đồ Chi mặt không cảm xúc nhìn hình ảnh trên TV không chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Quý Phi, anh không có gì nói với tôi sao?”

“Anh yêu em…” Quý Phi nhắm mắt, nhìn góc nghiêng của Tô Đồ Chi và nghiêm túc nói.

Tô Đồ Chi cười khẽ một tiếng: “Phải không? Vậy anh yêu tôi hơn hay yêu hắn hơn?”

Tô Đồ Chi quay đầu nhìn Quý Phi, giơ tay chỉ vào người trông cực kỳ giống mình trên màn hình TV đang tạm dừng.

Quý Phi trầm mặc, qua hai giây lại tiếp tục nói: “Anh cùng Ôn Duyệt đã kết thúc rồi, anh hiện tại yêu em.”

“Vậy tôi hỏi anh, anh yêu tôi hơn hay yêu hắn hơn, hả???” Tô Đồ Chi không thuận theo mà truy hỏi.

“Anh yêu em, Đồ Chi, cho dù thế nào anh vẫn yêu em.”

“Quý Phi, anh điếc sao? Tôi hỏi anh anh yêu ai hơn?” Tô Đồ Chi ném phăng chiếc điều khiển từ xa trên tay.

Màn hình TV lại chiếu một đoạn khác: “Ôn Duyệt, anh thích em để tóc dài, thích em xỏ tai, thích em…… em làm cái gì anh cũng đều thích.”

Quý Phi không nói gì.

Tô Đồ Chi đột nhiên bật cười.

“Tôi mẹ nó rốt cuộc đang làm gì! Vì sao mà còn muốn hỏi anh loại câu hỏi tự rước lấy nhục này?

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn hắn tôi đã hiểu, rõ ràng từ đầu đến cuối tôi chỉ là hàng thay thế mà thôi!”

Tô Đồ Chi nói xong liền xoay người rời đi, nhưng lại bị Quý Phi kéo lấy cổ tay: “Em không phải hàng thay thế, em là Tô Đồ Chi. Anh yêu em, tin tưởng anh, anh yêu em!”

Tô Đồ Chi nghe vậy liền bật cười: “Tôi tin, sao tôi lại không tin chứ. Trước hôm nay tôi còn vô cùng tin tưởng, thậm chí còn tin rằng chúng ta sẽ đầu bạc răng long, chỉ là Quý Phi anh nhìn xem…”

Tô Đồ Chi chỉ về hướng màn hình TV.

“Anh nhìn hắn, rồi nhìn lại tôi đi! Mặt mũi giống nhau, tóc dài đến vai giống nhau, xỏ tai giống nhau, phong cách ăn mặc cũng giống nhau, thậm chí còn giống cả kiểu dáng!

Anh làm được, anh thật sự làm được cái câu về sau mỗi một mối quan hệ mới đều tìm người giống hắn. Chúc mừng anh.”

Tô Đồ Chi thẳng thừng kéo bàn tay đang nắm cổ tay mình xuống.

“Không phải bởi vì em giống hắn! Anh thích em, cho dù ban đầu là bởi vì giống hắn, nhưng hiện tại anh biết rõ em là Tô Đồ Chi chứ không phải Ôn Duyệt!!”

Quý Phi còn chưa nói dứt lời đã bị Tô Đồ Chi đánh một đấm lên mặt, trực tiếp gục xuống đất.

“Này Quý Phi anh con mẹ nó có ý gì? Anh hẳn rất rõ ràng cái video kia từ đâu ra mà! Là từ nhật kí của anh. Tình yêu của anh rốt cuộc là gì?! Là ngoài mặt thể hiện một đằng, trong lòng cất giấu một nẻo sao? Anh khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm!”

Có lẽ là bị nói trúng tim đen, Quý Phi bắt đầu có chút thẹn quá thành giận.

Hắn bò lên lớn tiếng chỉ trích: “Chẳng lẽ em không có? Chẳng lẽ em không có người nào không thể buông bỏ, không thể quên đi sao? Chẳng lẽ em thật sự giống như lời nói ngoài miệng chỉ yêu mình anh sao?

Thôi đi Tô Đồ Chi! Tận cùng thế giới này bao nhiêu người có thể nói bản thân hoàn toàn sạch sẽ, trong lòng chỉ yêu một người? Em còn ở đây thể hiện với anh thuần khiết cao thượng cái gì chứ!”

Thế gian này lời nói khắc nghiệt, làm người ta thất vọng, tổn thương sâu sắc tột cùng, nhất định là lời do người mình yêu thương nhất nói ra.

Gần trong nháy mắt, Tô Đồ Chi liền cảm thấy trái tim buốt giá tận xương, chẳng còn quan trọng điều gì. Anh ngửa đầu nhìn bóng đêm cười thành tiếng:

“Quý Phi, từ trước đến nay em chỉ thích một mình anh.”

“Có điều sau hôm nay, chúng ta kết thúc rồi.”

Tô Đồ Chi xoay người rời khỏi phòng, một bộ quần áo cũng chẳng mang theo, chỉ lấy chìa khóa xe cùng di động liền đóng sầm cửa mà đi.

Quý Phi đứng ở phòng khách không nhúc nhích, như một bức điêu khắc cứng đờ và lạnh băng

Tô Đồ Chi ngồi trong xe, bật lửa châm điếu thuốc. Nói ra mà nực cười, anh và Quý Phi là vừa gặp đã yêu.

Ba năm trước, Tô Đồ Chi khi đang công tác vô tình gặp gỡ Quý Phi.

Khi đó Quý Phi giống như trong video vậy. Âu phục cùng áo sơ mi được may cẩn thận, ngồi tại bàn làm việc đối diện, lưu loát nói về văn kiện trên máy tính, dáng vẻ giống như nắm chắc phần thắng.

Khi đó Tô Đồ Chi vẫn còn là một thiếu niên đầu tóc ngắn, cưỡi xe máy Harley. Có điều chỉ một cái liếc mắt liền như thiên lôi câu động địa hỏa, chẳng mấy ngày sau liền cùng Quý Phi lăn trên giường.

Quý Phi vuốt ve gương mặt anh và nói: “Tô Đồ Chi, anh không phải ở dưới.”

Đôi mắt đào hoa của Tô Đồ Chi thoáng chốc mở ra, anh cười nói: “Vậy vì em ở dưới một lần đi.”

Từ đó về sau, họ chính thức ở bên nhau.

Giống như những đôi tình nhân vậy, không, thậm chí còn ngọt ngào hơn.

Quý Phi vĩnh viễn ôn nhu săn sóc. Thi thoảng cãi nhau một lần chỉ là do Tô Đồ Chi cắt ngắn mái tóc của mình.

Tô Đồ Chi cũng vì người yêu mà nhượng bộ, để tóc dài, mặc những bộ trang phục Quý Phi thích.

Tô Đồ Chi vẫn luôn cho rằng, họ sẽ như vậy cả đời, họ đối với nhau mà nói là độc nhất vô nhị. Nhưng cũng chỉ cho đến ngày này, anh đã trở thành một Tô Đồ Chi rất giống Ôn Duyệt.

À, thậm chí còn thảm hại hơn.

Bởi vì từ đầu đến cuối Quý Phi đều thể hiện rằng, hắn nói mình yêu Tô Đồ Chi, tức là càng yêu Ôn Duyệt nhiều hơn.

Người ở phía xa là bạch nguyệt quang, người ở trước mắt là sương trên mặt đất. Tất cả lãng mạn ôn nhu ấy, lúc này nhớ tới chỉ là tràng cười châm chọc kéo dài vô tận.

Trước đó, Tô Đồ Chi nhất thời cho rằng tình yêu là chuyện hai người. Nhưng Quý Phi dùng ba năm nói cho anh biết, tình yêu là chuyện của ba người, mà anh – Tô Đồ Chi vẫn là kẻ ngu xuẩn, hèn mọn nhất trong đó.

Quý Phi sỉ nhục anh, sỉ nhục anh ngây thơ đến nực cười, hơn nữa còn mãi mãi không nhận được tình yêu tròn vẹn.

Tô Đồ Chi hít sâu một hơi thuốc, lửa châm tới gần ngón tay, anh hơi cử động.

Cơn đau từ tay truyền đến tim.

Từ Ngạn Kỳ tìm được Tô Đồ Chi là lúc Tô Đồ Chi đang ghé vào phòng vệ sinh của nhà mình nôn rối tinh rối mù.

Vỏ chai bia ở khắp mọi nơi, mùi rượu ập đến làm Từ Ngạn Kỳ không tự chủ được mà nhíu chặt mày.

“Đồ Chi, Đồ Chi!” Từ Ngạn Kỳ ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lên gương mặt anh.

Tô Đồ Chi đột nhiên mở mắt, qua một hồi lâu mới thấy rõ người trước mặt: “Ngạn Kỳ à…”

Thanh âm giống như phát ra từ trong l*иg ngực.

Tô Đồ Chi đẩy tay người ra, bám lấy khung cửa lung lay bước đến phòng khách. Từ Ngạn Kỳ vài lần duỗi tay dìu anh, đều bị Tô Đồ Chi đẩy ra: “Tôi không sao, không cần đỡ tôi.”

Tô Đồ Chi tùy ý quăng mình xuống sô pha, tay khui một chai bia, nhìn Từ Ngạn Kỳ cười hỏi: “Sao cậu lại tới đây…”

“Hôm nay anh phải đi làm mà.” Từ Ngạn Kỳ duỗi tay giành lấy chai bia đặt lên bàn.

Tô Đồ Chi chợt ngây người, nhìn Từ Ngạn Kỳ, híp mắt nở nụ cười.

Vì uống say nên lời nói của anh có chút lộn xộn đáng yêu: “Tôi quên mất, hôm nay phải đi làm, tôi quên mất. Ngạn Kỳ này…”

Từ Ngạn Kỳ ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Tô Đồ chi, từ dưới nhìn lên gương mặt của anh: “Anh sao vậy? Hôm nay em đến nhà của anh và Quý Phi nhưng không thấy ai, hai người……”

Nói được một nửa, Từ Ngạn Kỳ liền cảm thấy cổ họng căng cứng, hắn nhìn Tô Đồ Chi, thận trọng hỏi: “Hai người có phải đã chia tay rồi?”

Nghe được tên của Quý Phi, Tô Đồ Chi không tự chủ được mà cười nhạo một tiếng: “Chia tay! Đúng! Chia tay!”

Anh gật đầu thật mạnh.

Nhìn dáng vẻ buồn bã của Tô Đồ Chi, Từ Ngạn Kỳ biết bản thân không nên như thế. Nhưng bản tính ích kỷ của con người làm hắn không kiểm soát được chính mình, lòng bàn tay trong nháy mắt chảy đầy mồ hôi, nội tâm dường như lập tức dâng lên chút vui mừng len lén.

“Vì sao?”

“Hắn mắng tôi! Còn sỉ nhục tôi!” Tô Đồ Chi say khướt nhìn hắn, nói một cách khẳng định.

Từ Ngạn Kỳ gần như sắp không kiềm chế được biểu cảm trên mặt. Hắn chậm rãi đứng dậy ôm lấy Tô Đồ Chi, vỗ nhẹ lưng trấn an: “Không sao, Đồ Chi, không sao cả…”

Từ Ngạn Kỳ và Tô Đồ Chi đã là bạn bè hơn hai mươi năm.

Hai người cùng nhau học mẫu giáo, cùng nhau học tiểu học, cùng nhau học trung học, cùng nhau đánh nhau, cùng nhau làm bài tập, cho đến cao trung khi Từ Ngạn Kỳ dọn nhà sang nước ngoài, hai thiếu niên không thể không tách ra.

Tuy rằng hai người xa cách, nhưng chưa từng ngừng liên lạc. Trùng hợp là Từ Ngạn Kỳ về nước cũng trực tiếp nhậm chức phó tổng công ty của Tô Đồ Chi.

Nhưng thế gian có chuyện trùng hợp như vậy sao? Làm gì có.

Từ Ngạn Kỳ từ nhỏ đã thích Tô Đồ Chi, nếu không phải ngày xưa cha mẹ cưỡng chế ép hắn xuất ngoại, hắn căn bản sẽ chẳng cùng Tô Đồ Chi tách ra dù chỉ một giây.

Khi nghe Tô Đồ Chi nói trong điện thoại rằng anh cùng một người khác ở bên nhau, Từ Ngạn Kỳ lập tức đứng ngồi không yên. Hắn chẳng màng cha mẹ ngăn trở, dùng thời gian nhanh nhất xử lý tốt công việc ở nước ngoài.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Đồ Chi cùng Quý Phi tới đón hắn, Từ Ngạn Kỳ hận đến trong lòng rỉ máu. Nhưng hắn đối với Quý Phi vẫn như cũ vui vẻ nói cười chúc phúc, hơn nữa còn bắt tay như bạn bè, không để lộ dù chỉ một chút tâm tư mơ ước Tô Đồ Chi mười mấy năm qua.

Hắn đang đợi, đợi họ chia tay, như vậy hắn mới có thể hợp tình hợp lý trở lại vị trí vốn dĩ thuộc về mình.

Vào lúc hắn sắp không đợi được nữa, ông trời cuối cùng cũng ban cho hắn phần đại lễ này, Tô Đồ Chi lại trở về bên cạnh hắn.

Từ Ngạn Kỳ ôm người đang say giấc về phòng ngủ, đơn giản lau mình cho anh, sau đó ngồi bên mép giường, phác hoạ từng đường nét trên gương mặt Tô Đồ Chi.

Tô Đồ Chi của hắn, đây là Tô Đồ Chi của hắn.

Nụ cười trên mặt Từ Ngạn Kỳ càng lúc càng lớn, gần như sắp cười thành tiếng.

Tô Đồ Chi nhíu mày, có chút không yên giấc, anh vỗ bàn tay đang làm loạn ra, một lát sau lại mím môi mơ mơ màng màng nói muốn uống nước.

Từ Ngạn Kỳ đứng dậy đổ một ly nước đặt ở đầu giường, đỡ anh dậy mớm từng chút một.

“Đồ Chi, Đồ Chi…” Từ Ngạn Kỳ nhẹ nhàng nói bên tai anh.

“Hửm?” Ý thức của Tô Đồ Chi phảng phất như một cuộn chỉ rối, gắt gao dây dưa bên nhau, không phân biệt rõ hiện thực thật giả.

“Em thích anh, chúng ta ở bên nhau được không?

Cho dù là lợi dụng em để quên đi mối tình đó, được chứ?”

“Hửm?”

“Đồ Chi, em có thể hôn anh không?”

Từ Ngạn Kỳ vừa hỏi vừa gỡ mắt kính, sau đó vào thời điểm Tô Đồ Chi mơ màng, không chút do dự hôn xuống.

Hắn giống như đang nhấm nháp mỹ vị nào đó, tinh tế gặm cắn nhấm nuốt, mãi đến Tô Đồ Chi chịu không nổi duỗi tay đẩy hắn ra.

Tô Đồ Chi vẫn luôn mơ mơ màng màng không đủ tỉnh táo, chỉ dùng lực mở mắt nhìn xem người trước mặt là ai, liền chịu không nổi thúc giục của cồn mà lăn ra ngủ.

Từ Ngạn Kỳ khẽ cười một tiếng, hắn sờ sờ môi mình, sau đó hung hăng cắn một cái.

Có máu chảy ra từ cánh, Từ Ngạn Kỳ không chút hoang mang mà liếʍ hết, sau đó cởi sạch quần áo Tô Đồ Chi cũng như của mình, nằm xuống bên cạnh.

“Ngủ ngon, Đồ Chi.”

Tác giả có lời muốn nói: Tôi biết các người muốn nói gì, tôi cho Quý Phi chết!!!