"Tại sao lại tránh mặt anh?" Lâm Thanh Khải hỏi.
Lưng anh dựa vào thân cây, hai tay bỏ túi quần, cúi mặt xuống nên cô không thể nhìn rõ được cảm xúc của anh lúc này.
Tương Lình chần chừ một lúc rồi bước lại bên cạnh anh, ngồi xuống dưới gốc cây.
Đây là một trong những nơi đầu tiên anh vào cô xảy ra thân mật, là khu rừng phía sau trường.
Tương Linh không nhìn anh mà chỉ cúi mặt xuống nhìn mũi giày trước mắt mình. Cô quyết định rồi. Cái gì cũng nên thẳng thắn nói chuyện với nhau.
"Vì sao anh giấu em?"
".."
"Vì sao anh không nói cho em biết?"
"Em muốn biết điều gì?" Giọng của Lâm Thanh Khải trầm thấp, tựa hồ như hòa lẫn vào tiếng gió quanh quẩn mãi bên tai cô. "Về gia thế? Về cuộc sống của anh? Hay về những mối quan hệ xung quanh anh?"
"Tất cả. Anh nói đi." Cô ngước mắt lên.
Lâm Thanh Khải nhìn cô, mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh cô. Anh không bận tâm mặt đất đầy lá mà trực tiếp ngồi xuống: "Anh mượn vai em được không?"
Tương Linh khó hiểu gật đầu.
Lâm Thanh Khải dựa lưng vào lưng cô, hai người quay mặt ngược hướng, qua lớp áo nhưng cô cảm nhận được độ ấm từ da thịt của anh truyền tới. Thật thân mật, nhưng lại có chút làm cô bứt rứt.
Tiếng gió, tiếng lá xào xạc rơi rụng trên mặt cỏ, và cả giọng nói của anh, tất cả hòa quyện vào nhau tạo thanh một bản nhạc dễ chịu.
"... Cho nên anh có thêm một người anh trai, một gia đình có đủ ba và mẹ, còn cô gái hôm trước đó là người theo đuổi Lâm Sơ, không phải anh. Chỉ là ngày xưa đúng là anh có thích cô bé đó..."
"..." Tương Linh nghe đến câu này, lòng nặng trĩu, tâm tư như bị bóp nghẹt.
"Nhưng đó vốn dĩ là chuyện của ngày xưa. Bây giờ, anh chỉ thích em."
Đại não của Tương Linh đột ngột ngưng hoạt động. Trái tim bên l*иg ngực trái đập thình thịch như đánh trống.
Anh chỉ thích em? Đây... là lời tỏ tình sao?
Mặt Tương Linh nóng bừng, vành tai đỏ ửng, miệng khô lưỡi hanh không biết nên nói gì cũng không nói được gì lúc này.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng vừa rồi. Trong lòng Tương Linh thở phào một hơi rồi vội lấy điện thoại ra.
Là tin nhắn của anh Lâm Sơ? Trên màn hình báo là tin nhắn thoại. Anh Lama Sơ gửi tin nhắn thoại cho cô?
Mở ra bấm nghe: "Tương Linh, anh thích em, anh biết em cần thời gian suy nghĩ, anh sẽ chờ!"
Kết thúc tin nhắn thoại là một tiếng píp.
Miệng Tương Linh co giật. Đang không biết nên nói gì với Lâm Thanh Khải thì đã bị anh giật lấy chiếc điện thoại trên tay.
"Á...?"
"Thích nhiều hơn tôi không?" Bấm gửi đi.
"Anh làm gì vậy?" Tương Linh hoảng hốt cầm lấy điện thoại mà Lâm Thanh Khải vứt trả.
Anh điên rồi, dù cô không có ý với Lâm Sơ nhưng cũng không nên từ chối người ta theo cách đó chứ.
Cằm cô bị anh cầm lấy, siết nhẹ: "Vậy bây giờ em muốn sao?"
"Em..." Câu nói còn chưa xong đã bị anh cúi xuống hôn, môi anh mềm mại lành lạnh mυ'ŧ lấy môi cô. Câu nói phía sau chỉ còn biết ậm ừ thành tiếng.
Cánh cửa phòng đóng lại.
Động tác của Lâm Thanh Khải rất nhanh, ngón tay linh hoạt, cởi cúc áo của Tương Linh, cởϊ áσ sơ mi, Bra, quần bò, sau cùng là qυầи ɭóŧ ren màu đen, từng cái bị vứt ra tứ phía.
Trên người cô không còn một mảnh vải che thân, cánh tay che ở trước ngực cũng bị anh kéo ra, đôi ngực tuyết trắng treo dưới xương quai xanh, dưới nữa là chiếc eo nhỏ, nụ hoa nhẹ nhàng đứng thẳng lọt vào mắt Lâm Thanh Khải.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm thân thể trần trụi, áo sơmi quần đen trên người anh vẫn còn chỉnh tề chưa động tới, anh tự tay kéo khóa xuống, từ trong qυầи ɭóŧ đem dương v*t đã sưng to phóng xuất ra, cầm lấy cọ cọ môi hoa của cô.
Tương Linh từ từ nhắm hai mắt hơi hơi run rẩy.
Lâm Thanh Khải cúi người bên tai cô thấp giọng nói: "Tương Linh của anh ẩm ướt thật nhanh."
Tương Linh cắn môi không nói lời nào, hai hàng lông mi nhẹ nhàng run run.
Lâm Thanh Khải cười cười, xuyên một ngón tay đi vào, bắt đầu chỉ chọc ra chọc vào để cọ xát bên trong nóng ấm của cô, sau khi chọc vào rút ra mấy chục cái thì dịch thủy đã chảy đọng trên tấm thảm trải sàn một ít.
Anh rút ngón tay ra, ánh mắt trầm trầm rơi vào vết nước dịch vướng trên lông âm huyệt, cửa huyệt được tẩm d*m thủy nhan sắc càng thêm phấn nộn.
Mà Tương Linh ở bên này đã đỏ lựng hết cả mặt.
Lâm Thanh Khải ôm lấy cô ngồi trên bắp đùi, dương v*t to lớn chạm vào nơi mẫn cảm, trượt qua lại vài cái, mượn xuân thủy ướt đẫm đâm vào bên trong.
Bị sáp nhập trong nháy mắt Tương Linh ưm một tiếng, ngửa đầu căng thẳng, Lâm Thanh Khải giữ lấy eo cô rút ra cắm vào, mỗi một cái đều dùng lực va chạm đến góc trong cùng, miệng anh đi tìm nhũ hoa của cô, ngậm chặt nhẹ nhàng mà cắn một cái, Tương Linh mồ hôi toát ra, tóc dài bết dính ở trên mặt.
Mới edit truyện mới, là truyện Np (1 nữa 3 nam) tên là "Mật ngọt ướŧ áŧ", ai cùng sở thích ăn mặn giống Na thì vô đọc ủng hộ Na nhé. Sắp edit sát raw bộ này rồi, Na sẽ chăm edit bộ kia hihi