Ngày Đêm Muốn Em

Chương 44

Lâm Thanh Khải vừa cười, động thân hướng trong cơ thể cô dùng sức sáp hai lần.

"Sướиɠ không?"

"Ưʍ..." Tương Linh khó nhịn đáp: "Rất sâu." Âm cuối còn nhẹ như gió thoảng, thắt lưng bị anh nắm lấy, côn th*t trạc tiến vào.

Chỗ sâu nhất liên tiếp bị đυ.ng vào, tầng tầng lớp lớp ngứa ngáy cùng kɧoáı ©ảʍ quét qua, cứ một lớp lại một lớp sóng nổi dậy.

Tiếng rêи ɾỉ của cô dần dần không nhịn được tràn ra khỏi cuống họng.

Nghe vào tai, không hiểu sao lại nhớ tới chạng vạng ngày hôm đó, cô ở ngoài cửa nghe lén Lâm Thanh Khải đang nhìn cô gái trong điện thoại rêи ɾỉ.

Phóng đãng, bị làm tới thoải mái cực hạn.

KHÔNG biết lý do là vì gì mà trong lòng tê rần, hai chân càng trở nên mềm nhũn.

Thịt mềm nóng bỏng trào ra tại một chỗ, cả côn th*t đều được bao quấn lấy trong đó, bị nột bích cắn nuốt.

Lâm Thanh Khải đè nén rêи ɾỉ, Ngón tay từ thắt lưng đi lên, tiện tay gợi lên vạt áo.

Đèn rất sáng, nội y sớm đã bị quăng trên bàn, hai khỏa nhũ Nặng trịch theo động tác của hai người mà run rẩy.

"Ngực em thật dâʍ đãиɠ." Ánh mắt anh nắm giữa một bên, lòng ngón tay ôm lấy bên còn lại.

Ánh mắt anh thực nóng, trước ngực Tương Linh tê tê, muốn lấy tay che trước ngực lại bị ngón tay anh giữ lấy: "Tự nâng ngực lên để cho anh mυ'ŧ hả?"

Xấu hổ đến mức không biết nói gì đành im lặng không tiếng động.

Tương Linh cắn cắn môi, đưa thân mình ra phía trước.

Bạc môi ẩm ướt, hơi thở nóng rực, đầu v* bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hô hấp của cô trở nên gấp gáp, nhìn thấy rất rõ ràng Lâm Thanh Khải lấy đầu lưỡi liếʍ trên ngực mình.

Cảm xúc trơn ẩm, lặt lưỡi có chút thô ráp.

Cô nhẹ nhàng kêu ra tiếng.

Lâm Thanh Khải cười nhìn cô, Tương Linh xấu hổ ngoảnh mặt sang bên khác.

Mặc kệ bắt đầu như thế nào, cô thích anh lúc này. Ánh mắt bị du͙© vọиɠ ăn mòn không còn sáng suốt, mỗi ngón tay đều nóng bỏng.

Hai giây sau, đầu v* cô bị quấn vào trong khoang miệng, lưỡi anh trượt vòng quanh một vòng, ngay sau đó liên bị anh cắи ʍút̼, ngậm vào chậc chậc ra tiếng.

Cô bị biến thành rêи ɾỉ không ngừng. dương v*t bên trong thân thể vẫn còn cứng rắn, thong thả ma sát. Giống như muốn tiến đâm vào bên trong da thịt cô thật cật lực. Kɧoáı ©ảʍ dần dần tăng lên, tràn qua mỗi kẽ chân lông.

"Sắp rồi..." Cô hơi ngưỡng cổ, theo bản năng hơi động mông, cố ý quấy động côn th*t.

Lâm Thanh Khải một tay đỡ thắt lưng của cô ép sát mình, một tay lại tiến vào giữa đùi cô, tìm được âʍ ѵậŧ, nhẹ xoa nắn, cả trong cả ngoài đều bị anh nắm trong tay, Tương Linh cảm thấy bản thân cơ hồ như muốn chết.

"Tiểu bức bị thao chảy ra thật nhiều nước." Anh nhìn cô.

"Bởi vì.. a... bởi vì vô cùng... thoải mái..." Tương Linh nhỏ giọng, lời nói bị anh đâm khiến cho đứt quãng: "NHư vậy tật sự rất thoải mái..."

Yết hầu Lâm Thanh Khải trượt lên xuống, côn th*t lại trùng trùng đi vào: "Em sướиɠ chứ?"

"Ừm..." Tương Linh gắt gao ôm lấy cổ anh, chỉ lo thở dốc, giữa hai chân bị anh rút toàn bộ ra rồi lại nhập toàn bộ vào, mỗi tấc thịt đều bị ma sát đến cực điểm.

Lại một lần tiến vào, anh cố ý đi tới nơi mẫn cảm nhất bên trong cơ thể của cô, ngứa ngáy tràn ngập như muốn nổ tung, Tương Linh cắn vai anh, bên dưới phun mạnh ra nước.

"Bắn ướt hết cả quần anh rồi." Lâm Thanh Khải nắm mông cô một cái.

Tương Linh vẫn còn dư lại đợt kɧoáı ©ảʍ vừa rồi, phía dưới co giật mạnh, lại vẫn bị dương v*t của anh sáp sáp đẩy ra, cảm giác thật giày vò.

Giọng nói cô lâng lâng: "Này tức là..."

Lâm Thanh Khải miễn cưỡng cười, vỗ vỗ vào mông cô một cái: "Liếʍ dương v*t cho anh."

Tương Linh chỉ mới ngậm vài lần nên động tác vẫn còn chưa thành thục, lúc đầu chỉ hiểu là ngậm chặt trong miệng như thế, nếu có phun ra thì sẽ nuốt vào.

Lâm Thanh Khải dựng cứng, cúi mắt nhìn lên gò má cô đang bị dương v*t đâm ra hình dạng, nhìn xuống đôi môi mềm mượt ẩm ướt của cô đang mυ'ŧ thì hô hấp lập tức gấp gáp.

"Ngậm vào đo." Anh hướng vào bên trong miệng cô mà hếch hông lên: "Lấy đầu lưỡi liếʍ vòng quanh."