Tương Linh nhíu mày nhẫn nại, nơi âm vât cực kì ngứa ngáy, anh cố tình chuyển động vòng quanh, vài lần lướt qua mà không hề chạm vào, ngực lại cang khó chịu.
"A..." Tương Linh mở lớn miệng thở, cô bám chặt lấy cánh tay anh, lòng ngón tay lại chạm đến cửa huyệt, cơ bắp trên cánh tay ghì xuống đầu ngón tay thuận thế đi vào một chút.
côn th*t đang ở mông cô giật giật, trướng lớn hết cỡ.
"Thật nhỏ hẹp." Lâm Thanh Khải thơt gấp, khẽ động đậy đốt ngón tay.
Hai chân Tương Linh khép chặt vào nhau lại bị anh tách ra, ngón tay theo da^ʍ thủ chen lách tại một chỗ, rút ra, lại chọc vào.
Cô khép hờ mắt, muốn rêи ɾỉ thành tiếng.
Ngón tay anh không khác với dương v*t hôm đó là mấy, nhưng linh hoat hơn, mài nhẵn nếp nhăn bên trong, cô bị mài đến vừa mỏi vừa sưng.
phía dưới Tương Linh gắt gao siết chặt.
"đừng cắn." Lâm Thanh Khải cười nhẹ: "Gấp như vậy, là muốn tôi thao em sao?"
"Ưʍ.." Tương Linh thϊếp trên người anh, trong nháy mắt, cô rất muốn dương v*t kia tiến vào bên trong thân thể này, thô thô, nóng nóng, lại vô cùng lớn.
Lâm Thanh Khải nói: "Thích ngón tay hay là?"
Tương Linh gian nan suy xét: "Đều thích. "
Mắt Lâm Thanh Khải nặng nề, ngón tay thử thăm dò vào bên trong một ít: "Nếu đau thì nói với tôi."
Tương Linh vẫn cánh tay a như cũ, không thể nói rõ là chống cự hay là khát vọng.
Ngón tay tìm kiếm vào sâu, huyệt thịt cô thật sự sít sao, trơn mềm ngậm chặt ngón tay anh.Trên trán Lâm Thanh Khải có giọt mồ hôi.
côn th*t cứng rắn phát đau, ngón tay dùng sức thao đến thủy xuất ra.
Động tác của anh có chút mạnh, lòng ngón tay thô ráp chà xát tại một điểm, Tương Linh "a" một tiếng.
"Đau?" Lâm Thanh Khải dừng lại.
"khồn..." CÔ thở nhẹ rêи ɾỉ: "Rất sướиɠ..."
Giống như toàn bộ chỗ ngứa đều hội tụ lại một chỗ, anh vừa chạm vào, cô lập tức lụi xơ.
trobgf mắt Lâm Thanh Khải hơi híp, hiểu được.
Anh liền dùng ngón tay chà sát tại một chỗ: "Dễ như vậy sao."
Tương Linh nhịn không được, cả người đều như ở trên đầu ngón tay anh: "Đừng..." cô van xin anh: "Bên trong thật là khó chịu..."
"Đừng như thế nào?"
Tương Linh mơ hồ: "Lập tức..."
Muốn nói gì đó, âm điệu lại đột nhiên tăng thêm càng khiến cho anh thêm phần động lực.
"Nói đừng mà lại rên dâʍ đãиɠ như vậy." Lâm Thanh Khải cố ý dụ dỗ cô: "Tôi không đóng cửa."
Tương Linh ngay lập tức im bặt, cô cắn môi, những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn theo kẽ răng tràn ra bên ngoài.
"Quay mặt lại, hôn tôi." Lâm Thanh Khải thấp giọng.
Tương Linh nghe lời quay đầu lại, môi liền bị anh mυ'ŧ lấy, hạ thân một đợt lại một đợt muốn cao hơn, cũng sắp tới cao trào, ngón tay cô nắm chặt lấy tay anh trắng bệch.
Lâm Thanh Khải cắи ʍút̼ môi lưỡi của cô, tay trái cũng dò xét đi xuống, tìm được âʍ ѵậŧ sưng lên, dùng đầu ngón tay kìm chặt lại, rất nhanh rút ra cắm vào giữa huyệt thịt đang gắt gao cắn.
Tiếng rêи ɾỉ của cô bị anh nuốt lấy.
Mẹ nó thực nhanh, nếu là dương v*t thì lần này chắc chăn là bị cắn đến bắn.
Yêt hầu Lâm Thanh Khải chuyển động, gập đầu ngón tay.
Phía dưới huyệt thịt càng lúc càng siết chặt, d*m thủy không ngừng theo ngón tay anh mà tràn ra.
Lâm Thanh Khải dời môi.
"rất dễ chịt sao?" anh kéo thân cô tới, ôm tại trong ngực.
Hai đầu gối của Tương Linh dường như không còn khs lực, trán cô đăt trên bả vai anh, thấp giọng thở dốc.