Ngày Đêm Muốn Em

Chương 14: Tại trường học (3)

Anh cúi đầu, cắn vành tai cô.

Bàn tay phía dưới tiếp tục thăm dò vào trong, tại bắp đùi cô khẽ nắn bóp vài cái rồi bóp dần đi lên.

Hô hấp của Tương Linh nhanh hơn, cô cảm nhận được đầu ngón tay của anh đang đẩy qυầи ɭóŧ ra rất rõ ràng.

bên trong ẩm ướt. Thực ra lúc tan học, nhìn ra bên ngoai thấy anh đang đứng dựa người lên lan can thì cô đã bắt đầu ẩm ướt rồi.

Dường như Lâm Thanh Khải rất mãn nguyện khi ngón tay chạm tới chất dịch trắng mịn kia: "Chảy nước từ lúc nào?"

Tương Linh nói dối: "Vừa mới rồi..."

"Thật sao?" Lâm Thanh Khải cười.

Anh cũng không nói là không tin cô, chỉ là buông vành tai cô ra. Đầu lưỡ ấm nóng liếʍ dọc xuống cổ, lưu lại trên xương quai xanh của cô một vầng da ửng hồng nhàn nhạt.

Cô nhất thời nhịn không được, kêu ra tiếng.

Tay Lâm Thanh Khải ở bên trong càng hướng vào sâu hơn, mò mẫm đến tiểu nhục huyệt. Anh sờ ở đó, nơi mà tiểu huyệt đạo đang ướŧ áŧ mà vuốt ve qua lại: "Chỗ này là nơi non mềm nhất của em, đúng không?"

Toàn thân Tương Linh yếu ớt, nhất là nơi đang bị anh xoa nắn, Cô mềm nhũn tới không đứng dậy nổi, tay nắm chặt lấy eo của Lâm Thanh Khải, gật đầu.

"Tiểu huyệt đạo." Lâm Thanh Khải trầm thấp nói.

Anh hơi cúi người, ôm lấy nửa người của Tương Linh đặt lên bàn.

ANH cởϊ qυầи lót của cô ra, sau đó tách hai chân cô.

Tương Linh chỉ cảm thấy tư thế này có phần xấu hổ, chân khép lại không được, mà mở ra như thế ny cũng không được.

Hạ thân trần trụi, cảm giác không khí với nhiệt độ ngón tay anh dần bất đồng.

"Lâm Thanh Khải..." cô có chút luống cuống.

"Không sao đâu." Lâm Thanh Khải thấp giọng: "Để anh nhìn tiểu hoa huy*t."

Trời chiều hoàng hôn áng vàng, chiếu lên bạc môi của Lâm Thanh Khải. Đáy mắt thanh sạch thường ngày bây giờ lại tràn đầy du͙© vọиɠ.

Anh mở váy của Tương Linh ra.

Tương Linh chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của anh đang cụp xuống, nhưng theo bản năng cô cảm thấy được ánh mắt của anh mang theo nhiệt độ vô cùng nóng bỏng. Như là trực tiếp chạm vào điện, âm đ*o tê tê dại dại, chất lỏng lại theo âm đ*o theo khe hở đi xuống... tùy ý lại da^ʍ mị.

Chỉ là bị nhìn như vậy, chỗ đó của cô liền co rút.

Lúc này Lâm Thanh Khải mới thực sự nhìn rõ chất lỏng trong suốt từ bên trong miệng nhỏ của cô chảy ra. Ánh mắt anh tối sầm lại, cười: "Có phải là rất khích thích không? Mới vừa rồi em vẫn đang nói chuyện với giáo viên, bạn hoc cùng lớp cũng mới vừa rời khỏi, em liền dạng chân để anh nhìn hoa huy*t."

Tương Linh bị anh nói đến lỗ tai ửng hồng, cô cong chân muốn tránh đi tầm mắt của anh, liền bj ngăn lại.

"Đã có ai khác nhìn qua chỗ này của em chưa?" Lâm Thanh Khải cầm một bên chân của cô.

Tương Linh im miệng lắc đầu.

"Ngoan." Lâm Thanh Khải sờ sờ tóc cô.

Anh dùng ngón tay tách hai mép tiểu âm đ*o ướt chèm chẹp ra.

Hai mảnh thịt nhỏ mềm nhẵn vây quanh hạt đậu tròn nhỏ ở giữa, anh nhìn chằm chằm vào chỗ đó, theo khe hở mà xoa nắn từ trên xuống dưới, động tác của ngón tay nhẹ nhàng mài âʍ ѵậŧ.

Giống như ngày đó anh dùng côn th*t mài cô vậy. Tất cả hạ thân đều bị ướt, dòng nước cứ chảy ra không ngừng, thậm chí còn nghe được ngón tay anh bị dính nước vang lên tiếng nhem nhép càng lúc càng lớn.

Lâm Thanh Khải nhìn xuống cô: "Chưa từng bị thao, tiểu bức đã kêu như vậy rồi."

"Aaa... không được..." Tương Linh nhíu mi lại.

""NGứa sao?" Lâm Thanh Khải khàn giọng hỏi.

Tương Linh gật đầu lung tung, cô bị loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ này làm cho choáng váng, thế nên lúc Lâm Thanh Khải cúi người nhìn xuống, có phần không kịp phản ứng.

Một giây sau, âʍ ѵậŧ liền ẩm ướt hơn nữa.

Cực kỳ nhẹ nhàng nhưng cũng rất có lực, qua lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ.

đầu lưỡi của Lâm Thanh Khải.

Não đại của Tương Linh không còn cảm nhận được gì nữa, cô rêи ɾỉ ra tiếng.

Anh vùi đầu vào hạ thân của cô, đầu lưỡ vòng quanh âʍ ѵậŧ liếʍ láp qua lại.

Mặt lưỡi có chút thô ráp, trượt lên trên một cái, dừng lại, ngậm chặt, hút vào trong miệng, khẽ cắn.

"Đừng liếʍ..." giọng nói của Tương Linh thất thanh.

Lâm Thanh Khải bóp chặt thắt lưng của cô: "Liếʍ mới sướиɠ hơn chứ."

Thắt lưng Tương Linh không thể động đậy.

Lâm Thanh Khải vươn ra một bàn tay để cho cô cầm, nhưng miệng vẫn không ngừng lại động tác.

Đầu lưỡi của anh thậm chí hướng vào bên trong mà chọc, tựa hồ như muốn chui vào trong đó.

Tương Linh bị anh dùng lưỡi đâm vào lại càng ngứa: "Lâm Thanh Khải không được... anh đừng..."

Đầu lưỡi Lâm Thanh Khải ngược lại càng dùng lực lớn hơn mà xuyên vào bên trong, lại ra sức ngậm chặt hút sạch d*m thủy chảy ra của cô. Toàn thân Tương Linh run rẩy, nước phun trào ra ngoài.

Toàn phòng học đều là âm thanh thở đốc khàn khàn của cô.

Lâm Thanh Khải đứng thẳng, cằm anh ướt nhẹp vì bị chất lỏng bắn. Là d*m thủy của cô.

Tương Linh nhìn anh dơ tay, dùng mu bàn tay quẹt một cái, lau đi. Anh nhìn vết nước, cười cười.

Tương Linh xấu hổ, Lâm Thanh Khải cúi người tới, nằm ở trên người cô, có chút trêu chọc: "Đến lúc anh dùng dương v*t thao em, có thể sẽ cần rất nhiều đệm trải giường rồi."