Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Két một tiếng, chiếc Audi màu đen thắng gấp ở cổng nhà, lão Ngũ còn chẳng kịp đóng cửa xe, lăn thẳng từ trên xe xuống như bị co giật, vì vội quá nên khi bước vào cửa còn bị vấp một cái, suýt nữa là ngã sấp mặt xuống. Phía trước vọng lại một giọng nói lạnh và đầy chế giễu, “Ô, lễ lớn thế này ngại lắm đấy, bình thân đi.”
Lão Ngũ ngẩng lên nhìn, không phải cái thằng súc sinh Phương Mục kia đấy sao, gã đang ngồi dưới hiên, con cẩu đã thành tinh nhà gã đang ngồi xổm bên cạnh, vừa thè lưỡi vừa đần mặt ra mà nhìn mình.
Chút lo lắng vui mừng tràn ngập cõi lòng lão Ngũ lập tức bị dập tắt, thay vào đó là cơn tức nghẹn lại giữa ngực không lên cũng không xuống, hắn chỉ muốn cầm trứng gà thối với rau hỏng lên đập thẳng vào mặt gã, lại gần rồi thì thấy Phương Mục đang cười hềnh hệch dưới nắng chiều rực rỡ, gã vẫn chẳng hề già đi, vẫn vẻ đẹp trai như xưa, vẫn như gió bắc sa mạc, bí ẩn và mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể giấu được cảm giác lạnh lẽo như gió sương, cảm giác đó như năm năm trước, khi hắn gặp lại Phương Mục mới trở về.
Hắn không kiềm chế được vành mắt đỏ hoe lên, vội vàng cúi đầu giấu giếm rồi chửi, “Mẹ kiếp, mày cút đi, miệng chó không mọc được ngà voi.”
Phương Mục cười hì hì, không hề để ý. Lão Ngũ thôi kiểu vừa cười vừa chửi, xách ống quần lên rồi học Phương Mục ngồi chồm hỗm dưới hiên, không thèm để ý bộ vest cả mấy chục nghìn tệ trên người, hắn lấy một bao thuốc lá ra rồi chia cho Phương Mục một điếu, châm thuốc cho cả hai người.
“Mọi chuyện xong xuôi cả rồi chứ?” Lão Ngũ rít một hơi rồi thong thả nhả khói, hỏi.
Phương Mục gật đầu, “Có thể coi là vậy.” nhưng vẻ mặt gã không hề nhẹ nhõm.
“Thế… chuyến này chắc không đi nữa chứ?”
“Chưa biết được.”
Giọng Phương Mục nhạt thếch, lão Ngũ lại cau mày, hắn muốn nói gì đó nhưng lại biết cái tính chó tha bố mày đúng nhất của Phương Mục, một khi đã quyết cái gì thì không ai có thể thay đổi được, hắn đành phải nuốt những lời dùng để khuyên gã lại rồi đổi đề tài, “Mày vẫn chưa biết nhỉ, Phương Thố nhà mày mua cái nhà này rồi đấy.”
Phương Mục sững ra, ngoái đầu nhìn căn nhà gỗ sắp nứt toác rồi tỏ vẻ khó hiểu, “Não nó chứa phân à, cái nhà nát này có gì hay ho chứ, tính độc thân cả đời mà mua cái nhà cũng chẳng biết chọn cái nhà nào tốt một tí, anh cũng không thèm ngăn nó——”
Lão Ngũ bực mình nhìn Phương Mục, “Cái mồm mày không thất đức thì chết à hả? Nó mua cái nhà này không phải vì mày thì vì ai, sợ mày không không tìm được nhà, đến sổ đỏ cũng ghi tên mày, sau này con nhóc nhà tao mà có hiếu bằng nửa nó, có chết tao cũng nhắm được mắt.”
Phương Mục chẳng buồn quan tâm, “Tôi bị câm hay là bị què, không tìm được thì không biết hỏi chắc?”
Lão Ngũ lười không thèm lý luận với gã, hắn chửi một câu “tính chó tha” rồi đứng dậy, phủi bụi trên mông quần, “Hôm nay sang nhà tao ăn cơm đi, mày vẫn chưa gặp con nhóc nhà tao nhỉ, ôi giồi, cùng một khuôn với tao cả, mới hai tháng thôi mà ối chao ơi, đấm thẳng một cú vào mặt thằng bố nó, ôi cái sức ấy.” Lão Ngũ nhắc đến con gái mình cái là cười tít mắt vào, đúng kiểu có con gái là có tất cả.
Phương Mục cũng vui thay lão Ngũ, nhưng tiếc là cái miệng vẫn cứ không tha cho ai, “Giống anh? Thế thì chết rồi, chắc từ giờ phải bắt đầu gom của hồi môn rồi nhỉ, may là giờ anh còn kiếm được tiền, chứ không thì cháu gái chắc hận chết anh luôn.”
Lão Ngũ nghiêm mặt, “Có nói được tiếng người không, có tiếp tục chơi với nhau vui vẻ nữa không hả?”
Phương Mục cười to, mắt mày đã giãn ra, không còn âm u như lúc đầu mới gặp nữa. Lão Ngũ kéo gã dậy, “Đi nào, thuận tiện gặp chị dâu mày luôn, cô ấy cũng muốn gặp mày đấy.”
Ngoài mặt thì cười nhưng Phương Mục không để tâm lắm, cũng chẳng phải gã chưa gặp Trần Lệ lần nào, huống hồ trước khi gã đi, hai người còn có chút chuyện không vui, chưa biết chừng Trần Lệ cũng chẳng muốn gặp gã cho lắm. Nhưng chuyện này không thể nói với lão Ngũ được, chuyện có bõ bèn gì đâu, anh em bao năm mà trở mặt vì một người đàn bà thì không đáng, thế nên gã vẫn theo lão Ngũ lên xe.
Xe đi qua một tòa trung tâm thương mại mới xây trong khu vực nội thành, Phương Mục vào đó mua một sợi dây chuyền hình con giáp bằng vàng để làm quà ra mắt cô cháu gái chưa gặp bao giờ, lão Ngũ cũng chẳng can. Ba năm nay, căn hộ cao tầng của lão Ngũ hồi trước đã đổi thành biệt thự, ở ngay trong khu dân cư cao cấp có tiếng của thành phố, xe bon thẳng đến trước cổng một tòa biệt thự màu xanh dương.
Trước cửa có một người phụ nữ có phần đẫy đà đang đứng, cô mặc quần áo ở nhà, trông không phải dạng đặc biệt đẹp nhưng cười lên thì rất dịu dàng, rất có phong thái vợ hiền dâu đảm.
Phương Mục sững ra rồi liếc nhìn lão Ngũ, nhẹ giọng hỏi, “Mẹ kiếp, Trần Lệ sang Hàn Quốc sửa mặt rồi à?”
Lão Ngũ quay lại lườm gã, “Mẹ nó chứ ai bảo với mày đây là Trần Lệ?” Hắn ngập ngừng rồi nhắc một câu, “Đừng nhắc đến Trần Lệ trước mặt cô ấy, không thì tao nghỉ chơi với mày luôn!”
Phương Mục ngơ ngác, nhìn lão Ngũ ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, “Hôm nay con gái có khóc dữ lắm không?” xong lại ngoái lại giới thiệu Phương Mục, “Đây là anh em của anh, Phương Mục, bình thường vẫn hay nhắc với em đấy.”
Thế là người phụ nữ kia mỉm cười với Phương Mục, “Mau vào đi, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”
Đồ ăn rất phong phú, người phụ nữ này không nói nhiều, chỉ nói vài câu đủ để khiến người ta không cảm thấy lạnh nhạt, vừa không làm người ta cảm thấy phiền vì xen vào giữa hai anh em. Người phụ nữ ăn xong trước, xin lỗi một câu rồi lên tầng đi chăm con, để không gian cho hai gã đàn ông.
Phương Mục kiềm nén suốt cả tối, cuối cùng cũng có chỗ để trút ra, “Được nha Tôn lão Ngũ, hồi đầu còn rõ là si tình với Trần Lệ, thề thốt như kẻ tình say mãi, thế mà nhoáng cái đã cưới người khác rồi, sinh cả con luôn!”
Lão Ngũ buồn thỉu thiu, rót đầy rượu vào chén của mình rồi cúi đầu uống mấy hớp, chẳng hề lên tiếng.
Phương Mục thấy hắn như vậy cũng không dám cười nữa, “Sao thế?”
Lão Ngũ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nói nhiều, “Không sao, thì chia tay thôi.”
Phương Mục không nói gì, cúi đầu uống rượu tiếp, nhưng lão Ngũ lại bắt đầu trải nỗi lòng, thong thả kể, “Cũng chẳng có gì, con người mà, lúc nào cũng thay đổi hết, nếu mọi người đã không thích hợp để tiếp tục bên nhau nữa, ngày nào cũng cãi nhau đến mức trôi sạch hết những tình cảm trước kia, thế thì thà dễ đến dễ đi còn hơn.”
Phương Mục không nói gì, chỉ cầm chai rượu lên rót thêm vào chén hắn, xong lại tự rót đầy cho chính mình, cụng chén một cái rồi uống cạn một hơi.
Đến tận khuya mới ra về, lão Ngũ uống nhiều rồi nên ngã vật ra sofa không dậy nổi nữa, thế mà vẫn gân cái giọng lên, ngay đuột lưỡi ra, một câu nói thôi mà nhai đi nhai lại mãi vẫn không nói nên hồn được, biết Phương Mục định đi nên cứ sống chết đòi đi tiễn gã, có giữ cũng chẳng giữ được.
Miễn cưỡng tiễn ra đến cửa, Phương Mục thực sự không nhìn lọt bộ dạng nhếch nhác của hắn nữa, gã phẩy tay, “Được rồi, anh có thể lui rồi.” Gã quay ra gật đầu với bà xã của lão Ngũ rồi mới quay lưng đi, đi được một đoạn không xa thì nghe thấy lão Ngũ đằng sau nôn ồng ộc, gã ngoái lại nhìn, lão Ngũ đang cắm đầu vào bồn hoa mà nôn, người phụ nữ kia vừa vất vả đỡ hắn, vừa dùng một tay vỗ lưng hắn, ánh sáng của đèn treo tường dịu dàng rọi xuống, sự ấm áp của gia đình khiến Phương Mục bỗng biến sắc, chắc là vì gã cũng uống nhiều rồi.
Tối đầu thu trăng sáng sao thưa, gió đêm lành lạnh, Phương Mục vừa đút tay túi quần vừa chầm chậm đi về nhà, từ tít đằng xa đã nhìn thấy cổng nhà mình dưới ánh đèn đường, Phương Thố vốn nên ở trường lại đang ngồi ở cổng, bóng cậu bị kéo ra thật dài thật gầy, chẳng biết vì sao mà Phương Mục lại thấy động lòng, gã lên tiếng, trong giọng nói mang sự bất lực và thỏa hiệp mà chính gã cũng chẳng hề nhận ra, “Phương Tiểu Thố, không phải mày đang ở trường à?”
Cậu bé nhìn thấy Phương Mục, trái tim đang sợ hãi cũng trở nên bình ổn, cậu đứng dậy rồi nói khẽ: “Ở ký túc có người ngủ ngáy, cháu không quen.”
Suốt bao năm trời, cũng coi như Phương Thố đã nắm rõ được tâm lý Phương Mục, nếu cậu nói cậu lo cho Phương Mục thì chắc chắn gã sẽ nổi khùng lên. Gã lúc nào cũng thế, toàn coi mình là siêu nhân tường đồng vách sắt, không gì không làm được, cái gì cũng toàn một mình gánh vác, gã không quen yếu mềm, không quen dựa dẫm, không quen thân cận, thậm chí còn không quen người ta quan tâm mình.
Quả nhiên, Phương Mục nghe Phương Thố nói vậy xong thì nhướng mày rồi lẩm bẩm, “Cái tật kỳ cục gì đâu”. Nói xong, gã mặc kệ Phương Thố, tự đi vào nhà rồi ngã vật ra giường, nhắm mắt lại, gã cũng uống không ít, giờ hơi rượu mới xộc lên đầu.
Phương Thố theo gã vào nhà, ngửi thấy mùi rượu gay mũi trên người gã nên cau mày, “Sao chú uống nhiều rượu thế?”
Phương Mục hừ mũi, không để ý đến cậu. Phương Thố đứng bên giường nhìn Phương Mục gần ngay trong gang tấc, gần như phải kiềm chế không ôm lấy gã, bám chặt lấy gã, hít hà mùi hương trên người gã, chắc chắn gã vẫn đang ở bên cạnh mình chứ không phải hoa trong gương trăng trong nước hay là một giấc mộng. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ lay gã, “Đừng ngủ vội, dậy tắm nước nóng đã, không thì đêm ngủ khó chịu lắm.”
Phương Mục quay đi, “Làm phản hả bay, cút đi ngủ đi, đừng làm phiền tao.”
Phương Thố đứng một lúc, cúi người cởi giày và tất của gã ra rồi quay lưng đi vào phòng vệ sinh, bưng một chậu nước nóng đi ra, dấp khăn vào nước rồi lau mặt và cổ cho gã, cậu lau rất chăm chú, lông mày, mắt, sống mũi, khóe miệng, cằm, tai… Phương Mục hé mắt, nhìn đôi mày kiếm và rèm mi rậm của cậu thiếu niên nhuộm một lớp vàng dưới ánh đèn dịu dàng, rèm mi hạ thấp che khuất đi đôi mắt, chỉ để lộ ra sống mũi cao thẳng và khuôn cằm hơi hếch lên, đó là sự trẻ trung, trong sáng, khỏe mạnh, xinh đẹp khác hẳn với Phương Mục, tựa như ruộng lúa mạch vàng rực dưới nắng trời. Phương Mục bỗng động lòng, gã mở miệng, “Phương Thố…”
Cậu thiếu niên đột ngột bắt gặp đôi mắt mở hé của Phương Mục, tim đập thình thịch, cậu cố gắng bình tĩnh lại.
Mãi thật lâu sau Phương Mục mới thở dài, “Hầy, con bé con nhà chú béo mày ấy, trông đến là rầu ruột.”
Phương Thố không ngờ gã lại nhả ra một câu như vậy, cậu ngẩn ra một lúc rồi mới nhớ ra mặt mũi cô bé con, cậu cười, khóe miệng nhích lên khiến cả khuôn mặt đẹp sáng bừng trong thoáng chốc. Phương Mục nghĩ bụng, thằng nhóc này trông đẹp thật đấy. Nghĩ xong, gã lại nhắm mắt lại.
Phương Thố dấp khăn một lần nữa rồi lại lau cổ cho gã, mé trái cổ có một vết sẹo xấu xí như bị xé sống một miếng thịt, tuy thịt mới đã mọc ra rồi nhưng vẫn không thể khớp với da xung quanh được. Tim Phương Thố run lên, cậu khẽ chạm ngón tay vào, Phương Mục như không cảm nhận được gì, đến khi cậu thiếu niên định sờ lần nữa, gã mới xoay cổ tránh đi rồi nhắm mắt lại, bảo: “Được rồi, mày cũng đi ngủ đi.”
Phương Thố cụp mắt, không hề bị lay động, “Để cháu lau người cho chú, chú để thế này không thấy khó chịu à?”
Phương Mục nhếch miệng cười, “Mày sắp thành vợ tao rồi đấy.”
Tim Phương Thố gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cậu nuốt ngụm nước bọt không tồn tại rồi ngước lên nhìn sắc mặt Phương Mục. Nhưng Phương Mục chỉ nhắm mắt lại, không hề nhận thấy câu nói này có điểm gì khiến người ta nghĩ bậy được, gã xua tay rồi nói nhạt nhẽo, “Ra ngoài đi, tao buồn ngủ rồi.”
Phương Thố không dám làm Phương Mục cáu, cậu bưng chậu rửa mặt ra ngoài.
Phương Mục sờ tay lên vết sẹo bên trái cổ, cảm giác đau xé như lửa cháy dường như vẫn chưa nhạt hết, trước mắt lại hiện lên đôi mắt sung huyết điên cuồng và tuyệt vọng, cảm giác hấp hối lại đến một lần nữa. Đến khi ấy Phương Mục mới hiểu ra, người đó đã không còn muốn sống.
Phương Thố quay về phòng mình, ngồi xuống trước bàn học rồi mở tờ giấy vẽ dạo này đang vẽ ra, cậu cầm bút và thước lên, nhưng cây bút trong tay lại bất giác đổi hướng, đến khi định thần lại thì trên tờ giấy đã là một hình vẽ người que, cậu mệt mỏi tựa đầu lên cánh tay mình, tim như bị một bàn tay to nắm lấy, vừa đau lại vừa xót.
Nếu ba năm trước tình cảm của cậu dành cho Phương Mục vẫn còn mù mờ chưa rõ ràng, xen lẫn sự xao động và hỗn loạn của tuổi dậy thì, sự bỏ đi đột ngột của Phương Mục đã cản lại tất cả những con đường trút bỏ, những oán hận, phẫn nộ, khát khao, mong nhớ, xao động, yêu thương, toàn bộ hòa lẫn vào nhau, mộc mạc và dính nhớp, cậu như một cái nồi hấp áp suất bị đóng kín đang không ngừng làm nóng, dần nguy hiểm theo thời gian trôi đi, một khi sự ổn định tan vỡ, thì sẽ “ầm” một tiếng, nổ tung.