Dưỡng Thành

Chương 10

Dịch: Linh Dương Đầu Bò

Khi Phương Thố đã hoàn toàn khỏi bệnh, cuối cùng Phương Mục cũng tìm được nơi ở mới hài lòng – ở một con phố cũ, phía sau giáp sông, phía trước giáp phố, mở cửa ra là sẽ thấy một cửa hàng bán vòng hoa, bên cạnh cửa hàng bán vòng hoa là một quán ăn nhỏ, món nổi bật nhất là xương lợn, hương thơm bay ngàn dặm.

Nhà có kết cấu hai tầng bằng gỗ, chỉ có một tòa, một cái sân rất lớn trồng những loại cây dễ trồng như hoa nguyệt quý, xương rồng, hoa đá, dành dành, cũng chẳng ai chăm sóc, sống lay lắt. Có một cái giếng nước, bên cạnh giếng nước mọc thực vật ưa bóng râm như dương xỉ. Nói tóm lại một câu, đây là một căn nhà cực kỳ nguyên sơ, giao thông lại khá tiện, ra ngoài đi bộ chừng chục phút là đến bến xe bus, cả con phố cũ chỉ còn vài sinh vật gần đất xa trời chỉ biết thở, Phương Mục tỏ ra rất hài lòng, tên này bẩm sinh đã có chướng ngại giao tiếp với những lương dân thật thà nhiệt tình.

Đồ của đám Phương Mục không nhiều, hôm dọn nhà, lão Ngũ mượn người ta được một cái xe tải nhỏ, chuyển toàn bộ đồ đạc sang chỉ trong một chuyến. Con cá mè này giờ ít nhiều cũng làm ông chủ rồi, vừa bước vào cửa cái đã ễnh cái bụng bia lên, đi ra đi vào một vòng rồi quay ra cười hề hề bảo, “Ô nè nè, đúng là dở hơi mẹ rồi, mày nói xem một tên thất nghiệp như mày mà ở hẳn một cái biệt thự gần sông, không cảm thấy xa xỉ quá à?”

Phương Mục bê cái thùng chứa nồi niêu xoong chảo vào trong nhà, thuận tiện gạt chân tên béo một cái, “Một tên cặn bã xã hội như anh mà ôm hẳn hai quả thận, anh không cảm thấy xa xỉ quá à?”

“Á đù!” Lão Ngũ không đọ được Phương Mục về vụ ăn nói cay nghiệt, hắn quay sang răn dạy Phương Thố, “Cấm được học theo chú con nghe chưa, rồi lại không cưới được vợ, đi theo vết xe đổ của nó đấy.”

Phương Mục chỉ lối ra cho hắn một cách nhanh chóng ngắn gọn, “Cút.”

Hai thằng đàn ông và một thằng nhóc con, chưa đến hai tiếng sau đã sắp xếp đồ đạc cho ra dáng cái nhà một cách qua loa. Ngồi xổm dưới hiên, nhìn cái sân chìm trong ánh nắng hoàng hôn mùa đông, nhìn cỏ đuôi chó dưới chân tường, nhìn những ánh vàng rực rỡ lay động, nhìn con chó của Phương Thố đang chổng mông lên đào đất, Phương Mục bỗng cảm thấy sức sống đang cuộn trào lên, tươi mới, một cuộc sống hoàn toàn mới đang từ từ hiện ra trước mắt gã, trái tim gã như bị bóp khẽ một cái.

Lão Ngũ đưa cho gã điếu thuốc, hỏi: “Bây giờ mày cũng coi như người có gia đình rồi, mày đừng có qua quít với tao nữa, rốt cuộc là sau này mày định tính thế nào?”

Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Phương Mục suy nghĩ vấn đề liên quan đến “sau này”, thằng bé rúc bên cạnh gã. Nhà mới có phòng trống, nhưng Phương Mục vẫn chưa kịp làm cái giường cho nó. Phương Mục biết nó đang giả vờ ngủ nhưng cũng không vạch trần. Lật lại hết những kỹ năng mình có được từ bé đến lớn, gã rầu rĩ phát hiện ra hầu như tất cả đều có liên quan đến “bạo lực”, sự phát hiện này khiến người ta hơi đau lòng.

Phương Mục cảm thấy tương lai mờ mịt, hôm sau ngủ dậy trở nên đầy tâm sự, gã cũng chẳng làm gì, cùng Bánh Ú một người một chó ngồi trước cửa hút thuốc, nhìn ông chủ nhà đối diện làm vòng hoa, khiến thằng bé con phát hoảng nghi nọ ngờ kia, cứ mười mấy phút lại giả vờ tình cờ đi ra ngó chú nó một cái.

Buổi chiều, sau khi bảo thằng bé con trông nhà, Phương Mục ra ngoài một mình, đi ngân hàng một chuyến. Sau khi ra khỏi ngân hàng, gã đến thẳng công ty của lão Ngũ. Nói là công ty, thực ra chỉ mới thoát khỏi giai đoạn “công ty một thành viên”, thuê một cái phòng làm việc trong một tòa nhà văn phòng cũ, trên dưới công ty tính cả ông chủ lẫn nhân viên có mỗi hai người.

Bước lên cầu thang tối tăm ẩm thấp, Phương Mục đứng một lúc lâu trước biển hiệu “Công ty TNHH Hoàn Vũ” đầy khí thế, vẻ mặt thay đổi nhiều lần mới có thể bình tĩnh lại mà đẩy cửa ra. Căn phòng ba mấy mét vuông bị nhồi chật cứng, trong đó có một bộ sofa bọc da, lão Ngũ đang cùng một cô gái cắm đầu vào ăn mỳ, trông thấy gã, hắn hút mỳ vào miệng kêu sụp một cái, mở to mắt ngạc nhiên vô cùng, rồi nói một cách rất khoa trương: “Ôi chao lão Thất, hiếm khi thấy lão gia đại giá quang lâm ha, rồng đến nhà tôm, đúng là rồng đến nhà tôm!” Phương Mục khinh bỉ liếc nhìn hai cái môi dầy toàn mỡ của hắn, “Ăn cho xong đi, đến đồ ăn cũng không bịt được cái mồm anh lại.” Gã vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng đứng tựa vào bàn làm việc của lão Ngũ, tiện tay nghịch tấm biển ghi tổng giám đốc, nói, “Ăn xong rồi nói chuyện một chút.”

Lão Ngũ nghe vậy lập tức nghiêm mặt lại, không ăn mỳ nữa, rút một tờ giấy ăn lau qua miệng rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Mục, “Mày nói đi, chuyện gì? Hay là chúng ta ra ngoài rồi nói.”

Cô gái kia cũng dừng ăn mỳ sau khi Phương Mục bước vào, rót hai cốc nước bưng sang. Lão Ngũ mau mắn đón lấy nước, ân cần nói: “Ô Tiểu Trần, không cần ngại bọn tôi đâu, cô cứ ăn đi.”

Làm anh em nhiều năm rồi, nhìn bộ dạng sói đuôi to của lão Ngũ là biết ngay hắn đang có ý định gì, gã bèn nhân cơ hội liếc nhìn cô gái. Cô gái vóc người bình thường, mặt mũi thật thà, cô ngại ngần cười với lão Ngũ rồi không nói gì, quay ra sofa ngồi tiếp tục lặng lẽ ăn mỳ.

Con sói đuôi to vẫn còn đang chìm đắm trong sóng mắt dịu dàng của cô gái trước khi quay lưng đi, quay đầu lại trông thấy bộ dạng cười cười của Phương Mục, hắn lập tức đỏ nhừ cái mặt già, kéo tay Phương Mục đi ra ngoài để che giấu, “Nào nào, chúng ta ra ngoài rồi nói, dưới lầu có nhà hàng đấy, mấy hôm nay ăn mỳ tôm mãi, tao sắp tắc động mạch rồi.”

Nhà hàng làm ăn rất khấm khá, khách hàng ở đó cơ bản đều là nhân viên trong tòa nhà văn phòng như lão Ngũ, đều một tay cầm đũa một tay cầm điện thoại đọc tin tức xem thị trường chứng khoán hoặc đọc tin nhắn của bạn gái y chang nhau. Phương Mục và lão Ngũ mãi mới chờ được một bàn trống, gọi đồ. Phương Mục đã ăn rồi nên chỉ gọi một điếu thuốc rồi thong thả hút, nhìn lão Ngũ phồng miệng gặm chân gà chưng xì dầu, lên tiếng, “Công ty của anh dạo này thế nào rồi?”

Lão Ngũ không nghĩ nhiều, thật thà đáp: “Cũng được, không chết đói. Thực ra thị trường bây giờ rất khá, cơ bản làm cái gì cũng có thể kiếm được tiền, quan trọng là vốn, nếu không phải sợ mẹ anh kích động rồi tăng huyết áp hại anh phải làm thằng con bất hiếu, anh thực sự muốn đem sổ đỏ căn nhà bố mẹ anh đang ở đi thế chấp luôn, lỡ mất cơ hội này thì tiếc lắm, qua mấy năm nữa, thị trường ổn định rồi thì lợi nhuận sẽ ít đi. Bây giờ, như cách nói của ông già dạy giáo dục công dân hồi phổ thông bọn mình thì là, ờ, thời kỳ tích lũy tư bản nguyên thủy.”

Lão Ngũ này lúc đi học thì chẳng ra làm sao, giờ lại ăn nói đâu ra đấy.

Phương Mục búng tàn thuốc, bình thản nói: “Còn thiếu bao nhiêu, ba mươi vạn đủ không?”

Lão Ngũ rơi đũa lách cách, ngẩng đầu lên nhìn Phương Mục bằng vẻ mặt hết hồn hết vía – hắn chỉ biết mấy năm nay Phương Mục đi bộ đội, còn về làm gì thì hắn không hề biết, gã lấy đâu ra nhiều tiền như thế, nhập ngũ mà có thể phát tài được à? Cổ họng lão Ngũ như toàn là kiến, hắn chỉ hận không thể túm vai Phương Mục mà lắc lộn lên để hỏi cho rõ ràng. Nhưng hắn nhìn vẻ mặt Phương Mục, biết hắn có hỏi cũng chẳng hỏi được gì.

Tên súc sinh trước mặt chậm chạp cầm đũa lên như chẳng hề nhìn thấy biểu cảm trên mặt lão Ngũ, gã gắp một viên lạc, hờ hững nói: “Không phải anh hỏi tôi về dự định sau này à? Tôi suy nghĩ kỹ rồi, làm trụ cột gia đình, cả ngày ăn chơi nhàn hạ giàu mấy cũng hết, ừ, rất không tốt.”

Vừa nói, gã vừa gật đầu nghiêm túc, sau đó ngước mắt lên, nở nụ cười yêu nghiệt: “Yên tâm, tiền đảm bảo

nguồn gốc chính đáng.”

Hết quyển một

Tác giả có lời muốn nói:

Quyển một đến đây là hết, sang quyển hai là đến giai đoạn bé con đến tuổi dậy thì rồi, vui quá vui quá.