5 ngày sau...
Trang ơi, dậy ăn cháo đi em, anh mua chỗ hàng bọn anh hay ăn, ngon lắm, dậy cố ăn đi, anh xin em đấy.
Em ko muốn ăn đâu, anh kệ em đi.
Anh xin em đấy, em muốn mắng muốn chửi anh thế nào cũng được nhưng anh xin em, em phải cố ăn để còn mau khoẻ lại, bác sĩ dặn 10 ngày đầu phải thật giữ gìn ko sau này nguy hiểm lắm, anh xin em đấy.
Anh để đấy đi, tí em ăn, anh về phòng đi, để em yên tĩnh, em ko muốn nói chuyện với anh lúc này.
Ừ, anh để đây nhé, em cố gắng ăn đi, em cứ thế này anh ko sống nổi mất.
Trang vẫn quay đầu vào trong tường, vẫn là Trang của tôi đây, nhưng sao tôi thấy xa lạ quá, tôi ko còn cảm nhận được sự thân thuộc, cảm nhận được hơi ấm của tình yêu từ em nữa, tôi cảm thấy giờ em như một con người khác, ko còn là Trang của ngày hôm qua nữa. Tôi lặng lẽ đi về phòng, ngồi xuống giường, hai tay ôm đầu, tôi gục mặt xuống và khóc, tôi đau đớn vô cùng khi thấy em, người con gái tôi yêu hơn chính bản thân mình đang phải chịu đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, một cô gái mới 17 tuổi, non nớt và tinh khiết như bông hoa mới chớm nở, làm sao có thể chịu đựng nổi chuyện này đây. Và chính tôi, chính tôi với cái du͙© vọиɠ ghê tởm của mình đã đẩy em vào hoàn cảnh này, tôi ân hận, và căm thù chính bản thân mình.
Cả cuộc đời này tôi sẽ ko bao giờ có thể quên được gương mặt Trang khi bước ra từ cái căn phòng kinh khủng đó, ko còn vẻ tươi vui hồn nhiên, ko còn nụ cười tinh nghịch, ko còn ánh mắt trong veo như giọt sương sáng sớm mà tôi vẫn thường thấy ở Trang, thay vào đó là một gương mặt vô hồn, em ko khóc nhưng tôi cảm nhận được nỗi đau đớn, nỗi sợ hãi, nỗi buồn đến tột cùng trên khuôn mặt em. Tôi dìu em lên xe, tôi rất muốn hỏi xem em thế nào nhưng tôi ko thể mở miệng nổi, Trang cũng ko ôm tôi như mọi khi, em ngồi cách xa tôi, tôi và em chỉ cách nhau vài gang tay nhưng sao tôi cảm giác chúng tôi như hai người xa lạ, bác sĩ dặn trong 10 ngày đầu tuyệt đối ko được hoạt động mạnh, uống thuốc và nghỉ ngơi, nếu ko có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh nở sau này, tôi phải nói dối mẹ tôi là Trang bị ốm, chắc cảm cúm gì đấy để Trang xin nghỉ học 5 hôm. Chúng tôi đã vượt qua được chuyện này, ko ai hay biết, nhưng... sự thật là, tôi và... nhất là Trang, ko biết đến bao giờ em mới có thể quên đi và vượt qua được những gì em vừa trải qua, có lẽ ko bao giờ, vĩnh viễn ko bao giờ...
Giá mà hôm đấy tôi ko cố làʍ t̠ìиɦ với Trang khi ko có biện pháp bảo vệ nào, giá mà tôi ko đi chuyến đi đấy, giá mà... tất cả chỉ là sự hối hận muộn màng, tôi đã sai ngay từ đầu, sai ngay từ cái ngày đầu tiên tôi lên kế hoạch tán Trang và tìm cách chiếm đoạt Trang.
Tôi và em yêu nhau, một tình yêu chân thành và thuần khiết, tôi và em có con với nhau, kết quả của một tình yêu đẹp, nhưng rồi sao, chúng tôi ko thể thay đổi sự thật là chúng tôi cùng chung huyết thống, ai trên đời này có thể chấp nhận cái thứ tình yêu đấy của chúng tôi. Bỏ đi ư? trốn đến một nơi nào đó rồi sống hạnh phúc suốt đời ư? Ko! Đến trên phim cũng ko có chuyện đấy xảy ra, chúng tôi yêu nhau một cách mù quáng, chúng tôi chìm đắm vào tình yêu lσạи ɭυâи này và cố tình quên đi mọi sự thực để lao vào yêu nhau... Tình yêu của chúng tôi như một giấc mơ đẹp, nó đẹp đến tuyệt vời, đẹp đến khiến tôi và Trang ko muốn tỉnh giấc nữa... và rồi chuyện này xảy đến, nó giống như một tiếng chuông báo thức, báo cho tôi và Trang tỉnh dậy, giấc mơ dù có đẹp đến mấy thì mãi vẫn chỉ là giấc mơ.
Thời giạn nặng nề trôi qua, tôi cố gắng chăm sóc Trang hết sức có thể, nhưng cũng phải thật khéo léo ko mẹ tôi sẽ sinh nghi, rồi 10 ngày khủng khϊếp đấy cuối cùng cũng trôi qua, Trang đã đi học trở lại. Tôi và em ko biết phải nói với nhau cái gì mỗi khi chạm mặt, em lảng tránh tôi, tôi cũng ko biết làm thế nào nữa, chỉ cố chăm sóc em từng chút một, tôi cảm nhận được sau biến cố vừa rồi, Trang trưởng thành hơn rất nhiều, ko, phải gọi là bị bắt phải trưởng thành, có lẽ Trang bắt buộc mình phải mạnh mẽ lên để vượt qua được chuyện này. Nhưng... Trang cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối, em còn quà non nớt để có thể chịu đựng được chuyện khủng khϊếp này. Hàng đêm tôi vẫn đứng ngoài cửa, áo tai vào, tôi nghe thấy tiếng Trang khóc thút thít, tôi đau đớn vô cùng, ân hận và trách bản thân mình là tất cả những gì tôi cảm nhận được trong những ngày tháng đó... tôi sợ mất em mãi mãi...
Thời gian có thể chữa lành tất cả ư, ko, điều tôi lo sợ nhất cuối cùng đã đến. Một buổi chiều tầm hơn 1 tháng sau. Tôi lê bước mệt mỏi và nặng nề lên phòng, ngó qua thấy cửa phòng Trang vẫn đóng chặt như mọi ngày, tôi buồn bã vứt cái cặp xuống đất, rồi thả người xuống giường, tôi nhìn lên trần nhà suy nghĩ mông lung, chán nản thật sự, bỗng đánh mắt ra phía bàn học, có cái gì đó trên bàn tôi, một mẩu giấy, đúng là một mẩu giấy, chắc chắn là của Trang rồi, cuối cùng thì em cũng đã chịu mở lời với tôi, tôi choàng dậy, nhao đến, đúng nét chữ xinh xắn của Trang đây rồi:
“”Anh mở ngăn bí mật của bọn mình nhé”” Chúng tôi có một chỗ bí mật để cất riêng những bức ảnh tình cảm chụp chung, những gì cần giấu kín chúng tôi đều cất vào đấy, gọi là ngăn bí mật, thực ra nó là một chiếc hộp có khoá, tôi và Trang mỗi người cầm 1 khoá, cất kín dưới đáy tủ quần áo của tôi.
Tôi ngay lập tức mở ra, một phong bì thư, tôi như chết lặng, tôi thấy có gì đó ko ổn rồi, tôi run run mở phong thư ra, vẫn những nét chữ ngay ngắn xinh xinh của Trang...
“”Gửi Anh của em!
Lúc anh đọc được bức thư này thì chắc em đang trên xe và đi được khá xa khỏi Hà Nội yêu mến này rồi, em xin lỗi vì ra đi mà ko từ biệt anh, nhưng em sợ, nếu đứng trước mặt anh, em sẽ ko đủ can đảm để rời xa anh, em nói với Bác và bố mẹ em lý do để em trở về nhà học tiếp cấp 3 là vì em nhớ nhà quá, em ko chịu nổi nữa, em cũng thuyết phục bác đừng nói với anh sớm vì sợ anh sẽ can ngăn và sợ anh buồn, nên anh yên tâm là mọi người ko nghi ngờ gì chuyện của anh và em đâu.
Anh à, ngay lúc này, em chỉ muốn có anh ở bên, ôm em thật chặt và nói với em: tất cả những việc vừa rồi chỉ là một giấc mơ thôi, một cơn ác mộng thôi, rồi khi tỉnh lại, anh và em, hai chúng mình sẽ lại trở về những ngày tháng hạnh phúc tuyệt đẹp trước kia.
Nhưng ko, cuối cùng thì vẫn ko thể anh ạ, chuyện của chúng mình, tình yêu của anh và em là ko thể đúng ko anh. Anh ơi, em mong anh đừng buồn và đừng suy nghĩ gì cả, em ko trách anh dù chỉ một chút đâu, tất cả vẫn chỉ là hai chữ “giá mà...” cuối cùng vẫn chỉ là ước mơ thôi anh nhỉ?
Những tháng ngày qua, từng giây từng phút, từng khoảnh khắc em được ở bên anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất mà em có được trong cuộc đời. Được anh yêu thương chăm sóc, và được yêu anh... em cảm ơn anh đã dành tình yêu đấy cho em, em nhớ anh nhiều lắm, quãng thời gian vừa qua lúc nào em cũng chỉ muốn được nhào vào lòng anh, được ôm anh, được khóc trong vòng tay anh... nhưng em ko thể, em hiểu là tất cả đã dừng lại rồi. Em ko ân hận về những gì em đã làm, nên em mong anh cũng đừng tự trách, tự dằn vặt bản thân mình nữa, anh hãy vì em mà vượt qua được chuyện này, cố gắng chăm sóc bản thân mình, đừng thức khuya và chơi game nhiều nữa, em cũng sẽ cố gắng tự chăm sóc bản thân mình tốt nhất vì anh. Anh hứa với em nhé, anh và em, chúng mình hãy sống thật tốt... vì nhau anh nhé.
Còn một điều cuối cùng nữa, anh phải hứa với em, anh đừng cố gắng liên lạc với em nhé, số điện thoại này em sẽ ko dùng nữa, anh cũng đừng gọi điện cố định vì như thế, bố mẹ em sẽ nghi ngờ đấy, chuyện em bỏ về giữa kỳ học này đã là bất bình thường lắm rồi. Anh à... em nói tất cả lý do trên, nhưng thêm nữa, lý do quan trọng nhất là... nếu anh còn liên lạc với em, em sợ mình sẽ ko thể chịu đựng được, em sẽ ko đủ quyết tâm mà sẽ lao đi gặp anh mất, em cũng chưa biết những ngày tháng tới, em sẽ làm cách nào để có thể vượt qua nữa, khi mà em đã quá quen thuộc với hình ảnh của anh, với tình yêu anh dành cho em...
Chúng mình cùng cố gắng vượt qua anh nhé.
Anh ơi, em yêu anh nhiều lắm, yêu hơn chính bản thân mình, yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời này, em cảm ơn anh vì đã dành tăngh cho em quãng thời gian tuyệt vời vừa qua, em chúc anh luôn hạnh phúc trong cuộc sống này. Em yêu và nhớ anh vô cùng. Em của anh!
Tái bút: em lấy của anh một cái áo trong tủ nhé, em muốn giữ làm kỉ niệm để những lúc nào nhớ anh quá em sẽ mang ra để ngắm, em cũng tặng lại anh một cái áo em để bên phòng đấy””