Tôi Là Linh Đương

Chương 9: Bị dương cụ cắm đến triều xuy phun ℕướƈ Ŧıểυ. [1609 từ]

Tại tòa cao ốc đặt tại trung tâm thành phố, ngồi ở tầng ba mươi trước cửa sổ sát đất, một tay Ôn Ngôn cầm tư liệu cấp dưới vừa đưa, một tay cầm chiếc ly khẽ lay động thứ rượu vang xa xỉ bên trong, chất lỏng màu đỏ, chậm rãi tỏa ra một loại mùi thơm nồng đậm thấm vào tận tâm.

Úy Trì Hoạch.

Con trai một của Úy Trì Hạo - chủ tịch tập đoàn Úy thị, Úy thị tập đoàn có khối tài sản hơn một ngàn trăm triệu vượt quốc gia đưa ra thị trường thế giới, nhiều năm qua, ngồi ổn định trên vị trí xí nghiệp số một của thành phố A! Úy Trì Hạo, vừa là là đế vương thương giới, vừa là người lãnh đạo của một tổ chức ngầm, năm nay 35 tuổi, đã có con trai 20 tuổi, bên ngoài lưu truyền rằng Úy Trì Hạo vô cùng yêu thương con trai mình, cưng chiều như bảo bối, Úy Trì Hoạch nghiễm nhiên chính là đại thiếu gia hào môn tiếng tăm lừng lẫy, khó trách cảm thấy cái tên này thật quen tai.

Chuyện này có hơi khó giải quyết, có điều nếu động vào người phụ nữ của Ôn Ngôn hắn, thì cũng giống như đang động vào giới hạn của hắn.

Ôn Ngôn chậm rãi xoay ghế, đôi mắt hẹp dài tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Biệt thự Ôn gia.

Ôn Ngôn đẩy cửa phòng Linh Đương ra, nữ nhân diễm lệ trên giường đã hôn mê, sắc mặt có chút tái nhợt. Tứ chi bị dây thừng buộc chặt để lại vệt đỏ, làn da trắng nõn càng làm chúng trở nên chói mắt.Hai chân thẳng tắp mở rộng. Âm huyệt gắt gao cắn một cây dươиɠ ѵậŧ giat thật lớn. Dương cụ hiển nhiên đã hết điện, nằm yên ở chỗ sâu nhất trong âm huyệt nữ nhân, hoa huyệt nỉ non cắn nuốt, phía dưới là một mảnh ẩm ướt.

Ôn Ngôn ngồi xuống ở mép giường, vươn tay âu yếm khuôn mặt Linh Đương, Linh Đương tựa hồ cảm nhận được lòng bàn tay đang dần huớng tới của Ôn Ngôn. Ngón tay xoa nhẹ lên đôi môi tái nhợt.

Vạch dây thừng trên người Linh Đương, đem dương cụ giữa hai chân dùng sức rút ra, phát ra một tiếng "ba", mật nước bên trong không ngừng phun ra. Chỉ chốc lát sau, hai mảnh môi âʍ ɦộ tao huyệt của Linh Đương chậm rãi khép chặt, khẽ run nhè nhẹ, giống như chưa từng có cự vật nào tiến vào.

Con ngươi của Ôn Ngôn càng lúc càng u ám, phức tạp nhìn Linh Đương đang ngủ say, không nói một lời bế Linh Đương lên, bước vào phòng tắm.

Vào bồn tắm, Ôn Ngôn ôm chặt Linh Đương để cô ngồi ở trên người mình.

Bồn tắm rất lớn, trong làn nước, nam nhân đè hai đùi Linh Đương, đến mức lớn nhất, huyệt khẩu phun da^ʍ nước ra bên ngoài. Hai tay nam nhân banh môi âʍ ɦộ ra, đem ngón giữa cắm vào tao huyệt, không ngừng moi đào, nữ nhân hơi run rẩy, tuy vẫn còn hôn mê, song tao huyệt lại giống như có ý thức, cắn nuốt lấy ngón tay. Ôn Ngôn hít sâu một hơi, thật chặt, trong huyệt chặt đến nổi một ngón tay ra vào đã vô cùng gian nan, hắn bắt đầu chậm rãi quấy, sau đò tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, chỉ chốc lát, tao huyệt càng cắn càng chặt, phun ra một cổ ái dịch. "Thật lẵng lơ, ngủ mà vẫn có thể bị ngón tay cắm lên cao trào."

Hắn hơi nâng cơ thể Linh Đương lên, côn ŧᏂịŧ nhắm ngay vào tao huyệt của cô, đại dươиɠ ѵậŧ dùng sức đâm vào nhục động.

"A.. Thật sướиɠ... Vừa chặt vừa ấm ..." Ôn Ngôn gầm nhẹ một tiếng, điên cuồng đùa nghịch cơ thể Linh Đương, càng thao càng mạnh.

Bàn tay to từ phía sau bắt lấy vυ' lớn của Linh Đương, không ngừng chà đạp, trong mắt tràn ngập yêu thương say đắm, trên dưới nơi đang cắm Linh Đương, nước bắn tán loạn như một đóa bọt nước. Bắt lấy mông Linh Đương, hắn hung hăng va chạm.

"A... Kẹp anh thật thoải mái! Linh Đương Em đúng là tao mẫu cẩu, anh yêu chết em, yêu chết em. Cắm chết em, mẹ nó! Thao chết em! Thao chết em cái đôg tao hóa, thật sướиɠ! Thật sướиɠ! A a a a a" Ôn Ngôn động tình nói ra tình yêu, thao cô trời đất tối tăm, nhưng cô vẫn không tỉnh lại, cũng không thấy được bộ dạng si tình cô hiện giờ của Ôn Ngôn.

Sáng sớm.

Linh Đương hôn mê cuối cùng cũng tỉnh.

Ngày hôm qua bị dươиɠ ѵậŧ giả cắm quá mệt mỏi nên lâm vào hôn mê, hạ thể cô truyền đến từng cơn đau. A.. Đau quá.

Duỗi tay sờ sờ hạ thể chính mình, đã được tẩy rửa không còn dính dớp, trơn bóng không tì vết, người hầu đã lau giúp cô sao?

Ủa, dây thừng đâu? Thiếu gia đã mở ra sao? Nhận thấy tay mình có thể cử động, Linh Đương cảm thấy rất vui vẻ, thiếu gia rốt cuộc cũng hết tức giận rồi sao?

"Tỉnh rồi?"

Cô quay đầu thấy thiếu gia ngồi ngay ngắn trên sô pha, trong tay cầm một tờ báo. Một thân đồ ngủ màu đen, mang mắt kính gọng vàng, cả người tỏa ra hơi thở cấm dục.

"A.., Thiếu gia."

"Lại đây." Ôn Ngôn gọi cô.

Linh Đương xốc chăn lên, ngồi vào trong lòng ngực thiếu gia.

Cô cúi đầu nhìn một chút, trời! Vì sao ngực mình toàn là vết đỏ, hơn nữa còn sưng to đau đớn. Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Ôn Ngôn buông tờ báo trong tay, đôi tay gắt gao ôm lấy Linh Đương.

Trong phòng, nam nhân tuấn tú y phục chỉnh tề ngồi trên sô pha, trong lòng ngực, là mỹ nhân tuyệt mỹ khuynh thành, hai vυ' lớn vừa hồng vừa sưng, đầṳ ѵú ương ngạnh đứng thẳng. Hai chân bị nam nhân banh ra độ cong lớn nhất, giống như đang xi tiểu cho một đứa trẻ.

"Thiếu gia... Đừng.." Linh Đương phát hiện hạ thân thiếu gin đã cứng rắn thẳng tắp động vào hạ thể chính mình, là âm huyệt cô không khỏi ướt một mảnh. Giả vờ thẹn thùng, Linh Đương làm bộ kháng cự giãy giụa, thực tế mông lại vặn vẹo lợi hại, ở trên côn ŧᏂịŧ hắn điên cuồng cọ xát.

"Thiếu gia... Đừng như vậy.."

"Ướt? Tôi làm gì em? Dâʍ đãиɠ, vừa như vậy đã ra nước." Ôn Ngôn mặt vô biểu tình, bàn tay to càng banh rộng đùi Linh Đương ra.

"A... Đau.. Thiếu gia đừng banh. Chân Linh Đương đau quá." Thế rồi sao còn chưa thao em! Thật muốn.. Tao huyệt ướt nhẹp, ngứa ngáy khó nhịn, thật muốn thiếu gia dùng sức đùa bỡn em thao chết em. Linh Đương cúi đầu nghĩ thầm.

"Muốn sao?"

"A... Không cần.. A"

Ôn Ngồn cầm lấy dươиɠ ѵậŧ giả bên cạnh, nhét vào tay Linh Đương.

"Tự mình cắm vào cho tôi xem."

Linh Đương bị nắm nhược điểm, nhìn thân gậy lớn, trong lòng một hồi thất vọng. Em muốn đại dươиɠ ѵậŧ của thiếu gia...

Linh Đương đem dươиɠ ѵậŧ giả đưa vào trong cơ thể, "A.." Yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng. Tay nhỏ cầm dươиɠ ѵậŧ giả dùng sức cắm vào tao huyệt chính mình, tiếng nước phụt phụt vang lên. Em cũng không tin thiếu gia không muốn.

"A a.. Thật sướиɠ, thật lớn.. Đâm Linh Đương đến thoải mái... Làm em! Làm chết em... A a a a a a.. Không sức lực.. Tay không còn sức lực nữa." Hai chân Linh Đương run rẩy, tay dần dần không còn sức lực. Ôn Ngôn thuận tay nhận lấy dươиɠ ѵậŧ giả trong tay Linh Đương, dùng sức cắm vào tao huyệt Linh Đương, chín nông một sâu, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy không ngừng.

"Tự xoa tao vυ' của chính mình!" Ôn Ngôn ra lệnh.

Linh Đương nghe vậy liền từ cầm vυ' mình, ra sức vuốt ve, "A a... Thiếu gia.. Cắm em a.. em muốn côn ŧᏂịŧ lớn.. Mẫu cẩu muốn bị thiếu gia cắm."

Ôn tồn mặt vô biểu cảm, dùng sức ấn côn ŧᏂịŧ ở trong tay, dần dần tốc độ nhanh hơn, tốc độ càng nhanh thì càng tàn nhẫn, Linh Đương bị chính dương cụ hung tợn làm đến bắn nướ© ŧıểυ.

"Không được... Muốn bắn a... Muốn bắn ra.. Sướиɠ quá!"

Từ trong tao huyệt một cổ da^ʍ mật cùng nướ© ŧıểυ bắn tung toé ra ngoài, Linh Đương triều xuy, phun tất cả lên bức tường đối diện, trong phòng nơi nơi đều là chất lỏng của cô.

Nếu có người thấy được cảnh này, thì thật sự giống như một người nam nhân đang xi tiểu cho một nữ nhân, hình ảnh vô cùng da^ʍ tiện.

Thấy cảnh này, côn ŧᏂịŧ dưới thân Ôn Ngôn lại trướng thêm một vòng, đau đớn không thôi, hận không thể ngay lập tức thao chết đồ tao hóa này.

Nhưng hắn chỉ đem Linh Đương trong tay ném lên trên giường, rồi chính mình thật nhanh rời đi.

Thiếu gia đã thật lâu không chạm qua cô.

Linh Đương có chút tủi thân.

------------------------

| Góc nhờ vả |

Ở đây có nàng nào biết design bìa không? Có thể giúp ta design bìa cho "Tôi là Linh Đương" và "Da^ʍ duyệt thiên thành" được không? T.T Sẽ hậu tạ!!

Note: KHÔNG ĐƯỢC REUP KHI CHƯA XIN PHÉP, NẾU CÓ MÌNH SẼ DROP VÔ THỜI HẠN