Vô Tình Chi Lộ

Chương 31: Nếu còn sống nhất định sẽ không như thế này nữa

Thân ảnh này không ai khác chính là Hắc Liên, có điều hắn thân thể cũng không còn nguyên vẹn.

Tay phải mất, trước ngực in một vết cào sâu đến tận xương, máu tuy đã ngừng chảy tuy nhiên khủng bố như vậy vết thương vẫn là rất chói mắt.

Hắc Liên ánh mắt âm trầm mà nhìn đoàn người trước mặt, con ngươi hơi di chuyển đến vị trí chỗ Lâm Vũ, bất chợt sát khí trong lòng ầm ầm nổi lên.

Lâm Vũ khuôn mặt này thật sự khó mà quên được.

Rất khó chịu.

...

Gào!

Vuốt sắc mãnh liệt chém xuống xuống trước ngực Hắc Liên. Viễn cảnh thân hình chia ba đoạn bất ngờ nổi lên rõ mồn một.

"Chết tiệt, chỉ còn cách đó." Đối diện nguy cơ sinh tử chỉ trong nháy mắt, Hắc Liên cắn chặt răng, hai tay bấm pháp quyết, miệng hét to:

"Hoang cổ thánh thể khởi."

Hoang một chữ màu xám nhạt lung linh huyền ảo theo hai tay bấm pháp quyết mà hiện, nồng nặc cổ lão cùng tang thương khí tức lan tỏa, kèm theo đó một tia thần uy chiếu ra.

Phập! Thanh Lôi hổ đứng trước thần uy bất ngờ xuất hiện, móng vuốt mất đà chém sượt qua ngực Hắc Liên vẩy ra một dòng máu tươi, thân hình run sợ mà lui lại.

Cố gắng kìm nén cơn đau, ý chí chèo chống giữ cho ý thức luôn thanh tỉnh, Hắc Liên trên tay hiện chữ hoang theo thời gian cũng dần mờ dần đi.

Chỉ có thể duy trì mười giây không hơn. Nếu như vậy sau mười giây hắn không tìm ra cách thì chết là cái chắc.

Ý niệm trong đầu cấp tốc vận chuyển, hình thành một vòng tuần hoàn suy luận, Hắc Liên giờ giờ khắc khắc đều chịu tải đến một áp lực khổng lồ khó có thể hình dung.

Theo lấy chữ hoang vừa biến mất, thần uy vụt tắt, Thanh Lôi hổ mất đi sự uy hϊếp gầm một tiếng giận dữ mà lao đến, thanh lôi chớp hiện lan rộng, miệng máu mở rộng nhằm hướng cổ Hắc Liên mà cắn, ý đồ ngoặm nát cổ đối phương.

Chỉ nghe thấy hưu một tiếng, Thanh Lôi hổ vị trí đã tại ngay sát Hắc Liên, cùng cổ vị trí ngày càng gần.

"Chết tiệt." Hắc Liên thầm chửi một câu, toàn bộ sức lực trong nháy mắt bộc phát hết, nhích người sang bên trái.

Tránh.

Tránh được không.

Một dòng tiên huyết bay lên, kèm theo đó là cánh tay dứt đoạn treo lủng lẳng trong miệng của yêu thú.

Từng giọt máu nhỏ giọt rơi tí tách xuống mặt đất.

Đau thấu tim gan, hai mắt căng cứng, tay trái ôm phần vai bên phải, máu không ngừng trào ra thẫm đẫm y phục.

"Ha ha ha." Hắc Liên hắn đang cười.

Không phải vì đau mà điên loạn.

Chân khí đã khôi phục, thời gian vừa đủ, hi sinh một cánh tay có đáng gì.

Tay trái nhanh thoăn thoắt điểm vài huyệt vị trên vai, máu theo đó cũng ngừng chảy ra, ý niệm vừa động chân khí trong đan điền khuấy đảo bao phủ lấy hai chân.

"Thập nhị ma ảnh quyết, thức thứ hai điên đảo."

Chín thân ảnh theo đó hiện ra phân thành tám hướng mà chạy.

Hắc Liên chân thân cũng lẫn trong số đó chạy vào trong rừng.

Thoát sao.

Hắc Liên sắc mặt chưa hề khởi sắc, đôi mắt thoáng âm trầm, u quang chớp động bởi hắn có thể cảm nhận sát khí đằng sau đang theo đuổi ngày một gần.

Bình thường có lẽ hắn đã thoát rồi, nhưng mùi máu tanh từ vết thương thực sự đang chống lại.

Thanh Lôi hổ là yêu thú cấp một đỉnh phong, mặc dù trí tuệ so với con người vẫn còn kém một đoạn dài nhưng mũi của chúng độ thính vẩy con người ra xa tít tắp.

Chỉ cần lưu lại một vệt máu đủ để Thanh Lôi hổ có thể truy tìm ra, huống chi mùi máu tanh nồng đậm như thế này.

"Sinh lộ đang ở rất gần rồi." Hắc Liên miệng lẩm nhẩm, ngay sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra khối huyết nhục lớn vất ra xa xa.

May mắn, mặc dù huyết nhục nhân loại đã phục dụng hết nhưng huyết nhục yêu thú hắn vẫn còn giữ lại rất nhiều, bây giờ là cái đại dụng, vật hi sinh thế thân hoàn hảo.

"Thập nhị ma ảnh quyết thức thứ hai,điên đảo." Một lần nữa phân ra chín thân ảnh chạy theo mỗi hướng khác nhau.

Chân thân Hắc Liên chạy theo một đường zíc zắc, cứ mỗi một đoạn hắn lại vất ra đại lượng huyết nhục rồi lại sử dụng thập nhị ma ảnh quyết thức thứ hai điên đảo, cứ như vậy vòng tuần hoàn lặp liên tục đến mười lần.

Từ xa xa truyền đến từng tiếng rống giận to lớn của Thanh Lôi hổ, hiển nhiên nó đã mất dấu Hắc Liên.

...

Trả ra đại lượng đại giới mới có thể giữ lại cái mạng nhỏ này, thật không dễ dàng.

Hắc Liên kìm nén trong lòng sát khí, giọng nói nhẹ nhàng ẩn ẩn trêu tức vang lên truyền đến tai mỗi người:

"Thật không ngờ Phong Long đoàn trực thuộc Lâm gia mà lại có thể làm ra cái chuyện thương thiên hại lí này."

"Dừng lại, bình tĩnh." Lâm Khung Mệnh cánh tay giơ lên ngăn lại Phong Long đoàn thành viên, nhìn vẻ mặt tiếu dung của Hắc Liên mà nội tâm liên tục suy đoán, chỉ thấy hắn bình tĩnh mà cười:

"Nếu ta đoán không lầm các hạ là đi theo chúng ta từ Minh Hi thành, đúng là ta có chút chủ quan."

Hắc Liên phá lên cười: "Đúng thế, mà bây giờ các ngươi sức lực cũng đã đạt tới giới hạn, chắc không còn đủ lực để lưu lại ta đi."

Lâm Khung Mệnh vẻ mặt vẫn bất biến đi bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi mới chỉ là hậu thiên ngũ trọng, bên ta cũng có hậu thiên ngũ trọng, mà ngươi trên người thương thế liệu có bì được với lành lặn hậu thiên ngũ trọng cùng tứ trọng không."

Ánh mắt thâm ý nhìn nhau.

Đâu mới là con mồi, đâu mới kẻ đi săn.

Hắc Liên miệng cong lên một đạo, ánh mắt tà ác mà nhìn, tay trái từ trong túi trữ vật lấy ra đồ, đồng thời phát sinh tiếng cười hung tàn:

"Ta không ý định coi thường các ngươi, mà là pháp bảo linh khí cấp bậc coi thường các ngươi."

"Bạo cho ta." Hắc Liên ném đi đồ vật trong tay.

Pháp bảo linh khí cấp bậc bạo ra vụ nổ. Lâm Khung Mệnh trong nháy mắt đồng tử co rụt lại, toàn thể Phong Long đoàn thành viên đồng tử co rụt lại.

Tên điên, tất cả thầm chửi một câu.

Hắc Liên trong tay không ngừng ném ra đồ vật, pháp bảo linh khí cấp bậc hắn tồn rất nhiều một trăm có hơn, không sợ thiếu.

Rầm rầm rầm rầm!!!

Từng vụ nổ to lớn phát sinh, nối đuôi nhau mà oanh tạc, đại địa ầm ầm chấn động, đất đá bị tạc nứt vỡ, khói bụi bay mù mịt.

Hắc Liên thân ảnh bộ pháp nhanh chóng vòng xung quanh phạm vi vụ nổ, ý đồ không cho ai chạy thoát.

Khói bụi theo thời gian chuyển rời dần tán đi lộ ra toàn bộ khung cảnh.

Cẩn thận mà nhìn xung quanh, Hắc Liên cảnh giác lúc nào cũng đề thăng.

La liệt thi thể không trọn vẹn, máu đỏ trải dài thẫm đẫm trên mặt đất.

Mặc dù Phong Long đoàn thành viên nòng cốt chân khí tiêu hao cực lớn, trong vụ nổ vừa rồi chỉ có thể dùng thân thể ra chống lại nhưng tỉ lệ sống sót vẫn còn.

Cạch! Cước bộ dừng bước trước một thân ảnh nằm trên mặt đất, Hắc Liên gân xanh bắt đầu nổi lên, cười gằn một cái:

"Lâm Vũ ngươi bộ dáng cũng đẹp lắm chứ."

Cả cơ thể cháy đen, khuôn mặt vặn vẹo biến hóa tuy nhiên dù có hóa thành tro Hắc Liên hắn vẫn nhận ra được.

Chân phải giơ lên nhằm hướng đầu mà dẫm xuống.

Rắc!!! Thanh thúy âm vang lên, đầu Lâm Vũ như dưa hấu một dạng vỡ vụn ra, dịch lỏng cùng não trắng bên trong bắn ra bên ngoài vương vãi khắp mặt đất.

Chân phải không hề có ý định dừng lại, liên tục nhấc cao hạ xuống, lực đạo đại lượng dồn vào bàn chân.

Hắc Liên điên cuồng mỉm cười, lửa giận cùng sát khí theo mỗi một lần chân hạ xuống cũng dịu đi vài phần.

Thu lại động tác, Hắc Liên chậm rãi bước tiếp lên phía trước để lại đằng sau là một bãi thịt nát máu me vương vãi.

Con ngươi đảo quanh nhìn khắp toàn cảnh.

Sáu tên hậu thiên lục trọng thi thể cháy đen tại đây đã chết phân bố vị trí không đồng nhất, tuy nhiên chưa cần thiết để tâm đến.

Vấn đề quan trọng nhất ở đây là...

Lâm Khung Mệnh thi thể không thấy.

Hắc Liên nhăn mày càng sâu, thần thức tỏa ra kiệt lực đi tìm.

"Ha ha ha, thật không ngờ Lâm Khung Mệnh ta lại có ngày hôm nay." Một giọng nói khàn khàn vang lên vọng khắp khu rừng.

"Cái gì..." Hắc Liên kinh ngạc mà quay lại nhìn.

Từ hai cái thi thể cháy đen nằm ngay sát nhau bất ngờ động, từ sau đó một thân ảnh khác dần lộ ra.

Cháy đen khuôn mặt, một nửa phần thân gần như mất, cơ thể run lên từng đợt.

"Không chết, là do lấy hai cái nhân làm lá chắn." Hắc Liên trong đầu ẩn ẩn suy đoán, chân khí trong đan điền tùy thời có thể động.

Chỉ thấy Lâm Khung Mệnh buông ra một câu không cam lòng, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Hắc Liên, bất chợt hắn khó khăn nói:

"Ngươi là Hắc Liên đúng không, dù cho hôm nay ta có chết Lâm gia cũng sẽ không để yên cho ngươi đâu, chuẩn bị đối mặt với cơn thịnh nộ này đi."

"Nói nhiều, chết đi." Hắc Liên thân ảnh trong nháy mắt đã đến bên đối phương, quyền đầu giơ cao, chân khí bao khảo, chuẩn bị hạ xuống một cái đại kết cục.

Đúng lúc này, Lâm Khung Mệnh nhếch miệng cười gằn: "Gần thế này thì ngươi tránh kiểu gì, cùng ta chết đi."

Nhìn một màn này Hắc Liên đồng tử co rụt lại, hắn cảm nhận được trận pháp chân khí ba động, ở ngay trên người Lâm Khung Mệnh.

Chẳng nhẽ...

"Nhận ra sao, nhưng muộn rồi." Lâm Khung Mệnh buông ra một câu cuối cùng.

Cuối cùng sức mạnh phun trào cả cơ thể bạo phát một cú nổ lớn lấy Lâm Khung Mệnh làm tâm lan truyền xung quanh, đại địa ầm ầm sụp đổ, sóng năng lượng tỏa ra xung kích mạnh mẽ, chấn toái hàng loạt thân cây.

Hưu! Một thân ảnh từ trong khói trắng bay vụt ra, tốc độ nhanh đến cực điểm.

Thân ảnh này va đập vào vô số thân cây mới dần dừng lại, lộ rõ ra diện mạo.

Chân cụt, tay đứt, khuôn mặt một nửa mảng da thịt tróc lên, máu cuồn cuộn như suối chảy ra tích tụ thành một vũng huyết dưới chân.

Thân ảnh lảo đảo, lung lay như muốn dổ, lấy một cách không thể tượng tượng nổi mà lết mình tiến lên phía trước.

Tiến từng bước.

Mỗi bước ngày càng thêm nặng.

Tầm mắt một mờ dần, ánh sáng chiếu đến ngày càng ít.

Chết tiệt, nếu còn sống, ta thề mình sẽ hành động cẩn thận hơn gấp bộ phần.