Chương 93: Tình cảnh
Hồi cấp Hai, Chu Tú Mẫn cũng theo trào lưu mà lật lật mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nội dung tiểu thuyết chẳng có gì ngoài hai người yêu, sau đó trong nhà phá sản cần cứu hoặc người nhà phản đối ép buộc phải chia tay, hoặc bố hoặc mẹ bị tai nạn xe hơi, có thể chết, trước lúc chết còn hi vọng con mình cùng ai kết hôn sinh con, thành gia lập nghiệp, cuối cùng nam nữ chính trải qua rất nhiều năm, rất nhiều khó khăn, cuối cùng happy ending. Chu Tú Mẫn cảm thấy những trắc trở xảy đến vô cùng nực cười. Cô ấy vốn là người ích kỉ bạc tình, hơn nữa trước giờ cũng không phủ nhận tính cách này, cô ấy cảm thấy nam nữ chính bên trong những cuốn truyện ấy thật sự rất đạo đức giả, không có cách nào nhìn thẳng. Nếu bản thân kiên định ai có thể ngăn nổi? Phá sản rồi nghèo một chút thì không thể kết hôn sao? Hơn nửa số người trên trái đất còn độc thân, còn phải cứu vớt, đằng ấy cho là mình là siêu anh hùng mặc qυầи ɭóŧ ngoài quần dài chăng? Chết bệnh, chết tai nạn xe hay chết thế nào đó thì cũng chết rồi, người chết rồi có thể ngăn cản cái rắm. Cặn bã chính là những kẻ đạo đức giả, một đống lời thừa thãi, trách này trách nọ, chưa từng nghĩ tới cái sai của bản thân, còn sống thì nên chia tay, còn kết thúc hạnh phúc cái rắm. Nhưng lúc này, Chu Tú Mẫn cảm nhận được một chút túng quẫn từ tình tiết bên trong, túng quẫn hơn cả túng quẫn với tình tiết nhà phá sản phải cùng vị tổng giám đốc nào đó kết hôn để giúp đỡ gia đình, vì người nhà phản đối không thể không tách ra hay "nguyện vọng cuối cùng trước khi chết". Cô ấy cảm nhận được cái gì gọi là "tiến thoái lưỡng nan". Có lúc Chu Tú Mẫn hi vọng bản thân vẫn là bản thân trước đây, cứ ích kỉ, không kiêng sợ điều gì, như thế cô ấy mới có thể đơn thuần lựa chọn Chu Sa hay phương thuốc của Chu Sa.
Chu Tú Mẫn như linh hồn vật vờ suốt mấy ngày, Chu Kính Nhân đến tìm cô ấy hai lần, cô ấy không muốn gặp, nhưng lại nghĩ bản thân có thể trốn đi đâu? Hắn muốn bắt cô ấy có khó gì, hà tất? Hơn nữa, cô ấy sợ hắn đi tìm Chu Sa, cho nên Chu Tú Mẫn cứng rắn đi gặp Chu Kính Nhân, mỗi lần gặp đều cúi đầu nhìn ngón chân, làm bộ mặt "bất kể đông tây nam bắc, em vẫn đứng lù lù bất động". Chu Kính Nhân cũng không khuyên nhủ dài dòng lằng nhằng, hắn nhìn bộ dạng dầu muối không vào của Chu Tú Mẫn mà buồn bã, trước đây chỉ cần có tiền liền có thể dao động được cô ấy, bây giờ ngay đến tiền cũng không cần, hắn còn có cách gì chứ? Chu Kính Nhân chỉ có thể u oán trong lòng, thở dài một tiếng: "A Mẫn, em không thể nghĩ cho anh cả sao?"
"Vậy anh cả có suy nghĩ cho em không? Chu Tú Mẫn khẽ mở miệng, đầu vẫn cúi thấp, giống như trên cổ đang đeo cục chì nặng không ngẩng lên được, "Bây giờ chúng ta khó khăn cũng chỉ làm tạm thời, nhưng em mở miệng rồi thì đó là chuyện cả đời. Em yêu cậu ấy, là thật lòng thật dạ, cậu ấy là một người rất tốt, có thể tùy ý để em lợi dụng, nhưng chuyện này em không thể lợi dụng được."
"Em..." Chu Kính Nhân không biết cũng không muốn thảo luận thật giả của vấn đề, nó vượt quá phạm vi nhận thức của hắn. Hắn thở dài một cái, "Em không mở miệng được thì để anh."
Chu Tú Mẫn ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, âm thanh vẫn khẽ khàng, nhưng lại mang theo ý chí kiên định bên trong, không cho phép, kháng cự lại, "Anh cả, em biết anh thương em, ngay cả em yêu đương đồng tính anh cũng không nói gì. Đây là chuyện em rất cảm kích anh, nhưng..." Cô ấy đứng ở một bên, âm thanh đột nhiên nặng như ngàn cân, mạnh mẽ rơi lên người Chu Kính Nhân..."Nếu anh dám động vào cậu ấy, em sẽ không tha thứ cho anh!" Ánh mắt cô ấy nhìn Chu Kính Nhân mang theo một loại tuyệt tình đến triệt để, Chu Kính Nhân quen ăn to nói lớn, cũng vô thức cảm nhận được một luồng khí lạnh, sau đó tức giận, anh là anh trai em, có thể không sánh được bằng một người ngoài sao? Rồi lại không biết làm sao, sao tính cách con bé lại thành ra như thế? Mình thật sự chiều hư nó rồi sao? Sau đó triệt để không tức giận nữa, chỉ ngây ra nhìn cô ấy, con nhóc của hắn thật sự trưởng thành rồi, năm đó rõ ràng mới cao đến đầu gối hắn, mỗi lần hắn đi làm về đều ôm lấy chân hắn rồi gọi "an an an (anh anh anh)". Nghĩ lại quá khứ, vành mắt Chu Kính Nhân có chút ươn ướt, hắn kìm nén cảm xúc của bản thân, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không lên tiếng, thế là hắn không nói một lời rời đi. Chu Tú Mẫn cũng không níu giữ, im lặng ngẩn người.
Đó đã lần cuối cùng bọn họ nói chuyện về phương thuốc. Chu Kính Nhân quay về nghĩ rất lâu, cảm thấy việc này quả thật bản thân không suy nghĩ trước sau, Chu Tú Mẫn nói không sai, cũng không phải vì nó liên quan đến quan hệ của cô ấy và Chu Sa. Nhắc tới chuyện này hắn lại đau đầu, hắn cảm thấy bọn hắn cũng không phải tấm gương xấu, sao con bé này lại...lại thích phụ nữ chứ? Cô ấy còn nói hắn "cũng không nói gì", đúng hơn là hắn không biết nói thế nào, nói cái gì mới tốt, được chứ? Chu Kính Nhân thật muốn tức giận cũng bất lực. Nhưng cô gái kia xinh đẹp nho nhã, học hành lại tốt, làm người nghiêm chỉnh, thuận mắt hơn nhiều so với tên mặt trắng Paul pô gì đó bà nội giới thiệu. Cổ nhân nói cái gì "dĩ thân tương hứa" (lấy thân hứa hẹn), con nhóc này cũng như thế sao? Chu Kính Nhân thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ linh tinh một lúc, trong lòng cuối cùng cũng rõ, không cần nói đến quan hệ của Chu Tú Mẫn và cô gái kia, chỉ dựa vào Chu Sa đã cứu hai đứa em trai em gái của mình, chỉ sợ hắn cũng không thể mở miệng. Nhưng hắn thật không muốn hiểu, cơ hội tốt như thế, nhà họ Chương cho rằng đã nắm chắc phần thắng, ngờ đâu bất ngờ nhảy ra một cô gái làm thay đổi tình hình, sau này có thể dọn dẹp những người cho hắn "sắc mặt tốt" những ngày qua rồi, từ đó nổi gió thuận dòng, kiêu ngạo tứ phương. Đây là điều không thể nào, Chu Kính Nhân cũng tự tìm niềm vui trong đau khổ, nhưng chí ít có thể vui vẻ hơn tình hình hiện tại. Chu Kính Nhân cũng muốn hung hăng đưa người đến, hoặc uy hϊếp lợi ích hoặc nói tình người, nhưng rốt cuộc hắn là người làm ăn không phải xã hội đen, hơn nữa hắn cũng quan tâm đến em gái, chỉ nghĩ một chút thôi, sau đó ngay cả "một chút" cũng dập tắt.
Chu Kính Nhân gọi điện đến biệt thự, biết Oa Oa ra ngoài rồi, bây giờ hắn càng không gặp cô gái kia, nhìn giống như có thể chết bất cứ lúc nào. Trong lòng hắn vừa thương hại vừa day dứt đan xen, cho nên mỗi lần về biệt thư thăm bệnh, hắn sẽ tránh Oa Oa, giống như làm vậy có thể khiến những bứt dứt trong lòng nhẹ đi một chút. Nhưng hắn biết cô ấy đi đâu, người làm của hắn báo cáo, đi quảng trường trung tâm thành phố nghe cô gái nhỏ hát hò, mỗi lần ở đó nhìn một lúc mới quay lại. Nếu nắng đẹp, sẽ đi dạo loanh quanh, chính là đi dạo mà không phải đi mua sắm, mua một xiên hồ lô đường. Chu Kính Nhân cho rằng cô ấy thích, cuối cùng tìm cơ hội biểu thị tấm lòng, gọi người đi mua một thùng đồ chơi về tặng cô ấy, kết quả tặng rồi lại bối rối: Cái này chẳng phải nói cho người ta mình theo dõi người ta sao? Chu Kính Nhân thật cảm thấy IQ của bản thân có vẻ khuyết thiếu rồi. Nhưng không tặng cũng tặng rồi, hắn chỉ có thể an ủi bản thân: Tóm lại khẳng định cô ấy cũng biết mình giám sát, bày ra trước mặt cũng không sao. Có lần về biệt thự, vừa gặp mặt cô ấy, đang quỳ gối trên chiếc ghế, trong tay cầm một xiên hồ lô đường đỏ lạnh, vừa ăn vừa ngồi ngây ngẩn, nhìn thấy hắn lại đứng lên nói: "Ông Chu, cảm ơn ông!" Khiến Chu Kính Nhân bối rối không thôi, chỉ bối rối thì thôi đi, "Không cần khách sáo, không cần khách sáo! Nếu thích tôi lại bảo người mang qua." Thật sự cảm thấy câu này thật giả dối. Hắn tặng người ta đồ chơi, lúc nào tặng hồ lô đường chứ?
Chu Kính Nhân nghi ngờ, hắn mềm lòng với Chu Tú Mẫn rất nhiều chính là vì Oa Oa liên lụy. Hắn biết Oa Oa không ở, liền lái xe đến biệt thự. Sức khỏe Chu Kính Thanh lúc này đã đỡ hơn nhiều, tuy không khỏe mạnh như trước khi trúng độc, nhưng ít nhất cũng có thể đi lại. Oa Oa đã nói, phải trị liệu một thời gian nữa mới có thể cơ bản hoàn toàn bình phục. Chu Kính Nhân cũng thở phào, Oa Oa ở đây, áp lực nội tâm hắn rất lớn, tiễn cô ấy đi sớm cũng là chuyện tốt. Eo Chu Kính Thanh quấn một tấm vải trắng, ngâm mình trong nước thuốc, nhìn thấy hắn liền gọi, "Anh cả!"
"Ờ!"
Chu Kính Thanh hỏi: "Tình hình trong nhà thế nào rồi?"
"Không thế nào cả." Chu Kính Nhân miễn cưỡng cười cười, Chu Kính Thanh lại hỏi: "Vậy chuyện làm ăn trong tiệm thì sao?"
"Bị bên A Khôn cướp không ít. Nhưng cũng không chết đói được. Mày cũng đừng nghĩ nhiều, chăm sóc sức khỏe cho tốt rồi nói."
"A Mẫn nói sao?" Chu Kính Thanh biết, Chu Kính Nhân đã biết viên thuốc là Chu Tú Mẫn đưa hắn, cũng biết Chu Kính Nhân đi tìm Chu Tú Mẫn xác nhận, thậm chí có thể còn nói gì đó. Hắn khuyên bản thân: Mình thật không nói, là anh cả đoán ra. Nhưng trong lòng vẫn hổ thẹn với Chu Tú Mẫn, cho nên càng thêm thận trọng khi hỏi đến tình hình của Chu Tú Mẫn, nhưng nếu Chu Kính Nhân đã biết, hắn muốn giấu cũng không có tác dụng, cho nên đi thẳng vào vấn đề. Bây giờ Oa Oa và bốn người vệ sĩ của cô ấy không ở, Chu Kính Nhân cũng không lo tai vách mạch rừng, thở dài một tiếng, đem những lời của Chu Tú Mẫn đơn giản kể lại, Chu Kính Thanh cũng không bất ngờ, gật gật đầu, "Vậy anh cả tính thế nào?"
"Làm thế nào? Bỏ đi thôi! Anh có thể bắt nó làm thế nào? Dù anh có là người thấy tiền sáng mắt, cũng không thể không quan tâm đến con bé." Chu Kính Nhân bất đắc dĩ thở dài.
Chu Kính Thanh nhìn bốn phía, nhỏ giọng, "Anh...thật ra, bọn em mang được hàng ra..."
Chu Kính Nhân mặt biến sắc, "Cái gì? Là cái gì?"
Chu Kính Thanh hít thở sâu, "Là kiếm Tần Vương!"
Kiếm Tần Vương, có rất nhiều sử sách ghi chép về nó, nói nó chém sắt như chém bùn, nói thân kiếm khắc tinh tú nhật nguyệt thật ra là một tấm bản đồ kho báu, men theo những sông cùng núi trên đó là có thể tìm được bảo vật quý giá. Thậm chí lí do hắn biết Chu Tú Mẫn tham gia đội khảo cổ kia trúng độc cũng là vì thăm dò tin tức tìm thanh kiếm kia, Quốc gia cử đến những chuyên gia ưu tú nhất, huy động tài lực rất lớn nhưng không tìm được, nhưng, đột nhiên, lại đến...tay bọn họ? Thiếu chút nữa Chu Kính Nhân không đứng vững, hắn trấn tĩnh lại, "Mày xác định?" Những thanh kiếm làm giả kiếm Tần Vương cũng không ít.
Chu Kính Thanh gật gật đầu. Bọn hắn vốn muốn mang về, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện, không cách nào đi đường thủy và đường bộ thông thường, bèn giấu đi, "Là kiểu chế tạo Ngụy. Hơn nữa loại trận pháp đó, không sai được."
Chu Kính Nhân cảm thấy bản thân vẫn nên ổn định lại, một hồi lâu, hắn mới hỏi: "Ở đâu rồi?"
Chu Kính Thanh nhỏ tiếng nói vào tai hắn.