Chương 76:
Đường vào lăng mộ vô cùng bí mật, từ lúc phát hiện đến lúc khai quật đều khiến mọi người kích động không thôi. Vừa kích động vừa bất an.
Vì thành phần không khí trong lăng mộ rất bất thường, cho nên ngoài mấy vị chuyên gia phụ trách cũng các chiến sĩ bộ đội ở lại làm nhiệm vụ bảo vệ, toàn bộ những người còn lại đều tản xuống núi. Lãnh đạo vô cùng coi trọng lần khảo cổ này, cử cả bộ phận sinh hóa đến hỗ trợ. Lúc đó tổ chuyên gia đưa ra ý kiến xử lí với khí độc trong mộ: Rải các hạt kim loại thuộc nhóm đồng kẽm để hút khí sau đó dẫn các loại khí từ từ đưa vào, loại khí độc này tích tụ trong không gian nhỏ hẹp, nếu tay không đi vào nhất định sẽ gây ra thương tổn cho cơ thế. Đợi khi phần lớn diện tích bên trong bị hòa tan và ngăn chặn bởi một số lượng lớn các phân tử không khí, tổ chuyên gia sẽ sử dụng một số thủ thuật, cho phát nổ một phạm vi nhỏ đã được xác định chuẩn xác ở hai rìa lăng mộ, sau đó sẽ sử dụng máy tạo gió đặt ở cửa lăng thổi suốt ngày đêm. Những khí độc bên trên theo hai lỗ nhanh chóng tản ra, vừa hay thổi về phía tây nam, rồi một trận mưa nhỏ, đem những khí độc vẫn còn mang theo vật chất kia đến núi sâu phía xa, thật khiến đội khảo cổ không khỏi có cảm giác thắng lợi, đều nói: Đến ông trời cũng giúp chúng ta.
Mọi người ôm kì vọng rất lớn với lăng mộ Tần Vương, không kể thân thế thần bí của Tần Vương cùng những nếp gấp lịch sử, mà chỉ bằng thân phận "Hoàng đế" đã đủ thu hút mọi người, nếu đã là Đế hoàng gia, liệu "chôn nông" thì có thể nông cỡ nào? Mọi người đều rất chờ mong những đồ đồng, đồ gỗ, thư họa, đồ ngọc, tiền xu, đá khắc, đồ gốm, tơ lụa sẽ được khai quật từ đất lên. Mà trong đó, khiến người ta ngứa ngáy trông mong nhất chính là "Thanh Mang", thanh kiếm được Tần Vương mang bên người. Căn cứ theo ghi chép lịch sử, Tần Vương đích thân chinh phạt Nam Nhung Quốc, giành được một thanh bảo kiếm, "Kiếm dài ba tấc, trên thân khắc hai tám chòm sao, mặt sau có chữ, chữ ghi nhật nguyệt tinh tú, ghi lại non sông", hơn nữa mức độ sắc bén "thấy bóng mà không thấy hình, lưỡi kiếm sắc nhọn tốt nhất không nên chạm vào, nhanh như tia chớp, dễ dàng xuyên qua mọi thứ". Mà thanh kiếm này, cũng là vật bồi táng. Kinh nghiệm lịch sử vô số nói cho các chuyên gia giáo sư biết rằng, bất luận là kĩ thuật hiện đại có tiên tiến tới đâu, cũng không có cách nào tạo ra một thanh bảo kiếm giống như cổ đại, kĩ thuật chế tạo kiếm của người cổ đại cao tới tận trời xanh, khoa học kĩ thật bây giờ chỉ có thể hít khói chạy theo sau. Hơn nữa Thanh Mang lại thần khí như thế, sao có thể bảo người ta không trông mong? Các chuyên gia giáo sư hiện tại chỉ tràn đầy hi vọng bọn trộm mộ lấy đi bình bích đào, hỏa hoán bố, nhưng tuyệt đối đừng lấy đi tất cả. Tình huống khi vào bên trong phát hiện đã bị khoắng sạch, bọn họ đã từng trải trải qua quá nhiều, nên trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng vừa nghĩ đến khả năng này, bọn họ hận không thể xông ngay vào nghiên cứu. Nhưng trong mộ được thiết kế bảo vệ nguy hiểm lại nghiêm ngặt cũng ít nhiều an ủi được tâm tình gấp gáp của họ, sau đó nghĩ đến "Thi Diện độc", thậm chí có khả năng còn những loại độc chưa biết đến, bọn họ lại cảm thấy trầm trọng. Có lúc kế hoạch quá nghiêm ngặt giống như con dao hai lưỡi tăng độ khó cho công việc, nhưng cũng khiến mọi người tràn đầy hi vọng, đây là một loại tâm lí mâu thuẫn, nhưng vẫn thực sự tồn tại.
Trong lúc đợi khí độc tản đi, các đồng chí đội khảo cổ rảnh rỗi không có việc làm, ngồi trên xe các đồng chí bộ đội, chạy đến Bình Lâm vui chơi. Có mấy người ở gần, tranh thủ về nhà, ví như có vị giáo sư nào đó nhà vợ ở Bình Lâm, nhân cơ hội đến thăm hỏi. Chu Tú Mẫn cũng kéo Chu Sa đi. Bình Lâm là một thị trấn nhỏ, dân số không đông nhưng rất náo nhiều, loại náo nhiệt này cùng với loại náo nhiệt thần thần bí ở Thanh Dương không giống nhau, theo lời Chu Tú Mẫn, đây là loại náo nhiệt mang theo vẻ chất phác của người dân thôn quê. Người ta từ quê lên thành phố, các giáo sư là từ phố về quê, đối với vật giá rẻ mạt ở đây vô cùng ngưỡng mộ, nghe nói căn nhà tốt nhất ở đây chỉ hơn hai nghìn một mét vuông, đã là vô cùng "xa hoa" cao cấp, thật hận không thể "luân chuyển càn khôn" tới thành phố. Chợ nông sản bày bán gà nhà tự nuôi sáng bóng khiến người ta hai mắt sáng trưng, cuối cùng tập hợp, nhìn một cái, "Ôi chao, anh cũng mua gà à?"
"Đúng thế, nhìn mà thèm."
Được rồi, số gà của những người nông dân kia được bọn họ mua sạch rồi.
Gần đây Chu Tú Mẫn ăn "hoành tráng" nên ngấy rồi, nhớ tới khi còn ở Hoàng lăng, món gà hầm nấm...thèm quá, liền kéo Chu Sa mua hai con gà, bảo Chu Sa làm cho cô ấy ăn. Cô ấy cũng không biết chọn, nhìn thấy con nào thì lấy con đấy, cuối cùng vẫn là Chu Sa đích thân ra trận bắt hai con gà, Chu Tú Mẫn nhìn chúng gầy gò, "Có thịt không?"
Chu Sa nói vậy mới ngon, thịt thơm. Ông chủ nói cô biết chọn, chọn con ngon nhất. Chu Tú Mẫn nghe bọn họ nói chuyện, nửa tin nửa ngờ.
Kết quả trên đường về, nửa trước xe tải là tiếng gà trống kêu cục tác, nửa sau xe là giáo sư học sinh đang thảo luận ngút trời, cảnh tượng vô cùng kì quái. Tối đó các lều trại bắt đầu mài dao gϊếŧ gà, hương thơm tỏa ra khắp chốn, bụng ai nấy đều sôi sùng sục. Chu Sa nấu món gà hầm nấm Chu Tú Mẫn thích ăn, dùng đầu gà cổ gà, chân, lòng gà hầm canh, mùi thơm nghi ngút khiến các lều gần đó không ngừng chảy nước miếng, đều chạy đến tìm hai giáo sư: Thầy Cố, thầy Liêu, làm gì ngon thế? Ai thấy đều có phần nhé.
Cái gọi là "ai thấy đều có phần" khiến hai con gà trống mất đi một nửa, Chu Tú Mẫn chê ăn không dính răng, năm cái mồm của các vị giáo sư chụm lại, trong đó ba người trẻ khỏe chắc răng. Những người này sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Mặt dày! Ngày hôm sau kéo Chu Sa trực tiếp đến thôn làng gần đó mua hai l*иg gà về, mỗi l*иg năm con, cô ấy nhìn thấy gà to gà nhỏ xinh đẹp của người ta liền hỏi: Thím ơi, chú ơi, con này bán không? Người ta còn tưởng cô ấy bị làm sao.
Hai vị giáo sư không có ý kiến gì với ăn uống, ngược lại Chương Anh vui đến mở cờ trong bụng. Trong thời gian mấy ngày đợi khí độc tản hết, Chu Sa bỗng trở thành đầu bếp cho mọi người, chủ yếu là Chu Tú Mẫn, nấu đồ ăn ngon cho cô ấy, theo lời Chu Tú Mẫn: Dù sao cũng rẻ, không ăn cũng phí.
Giáo sư Liêu tuy thanh cao, nhưng không phải là người không hiểu nhân tình thế thái, biết hai cô học trò nhỏ chi tiền, sợ bọn họ thiệt thòi, tự mình vứt cho Chu Sa năm trăm, Chu Sa bối rối, "Giáo sư, đây làm gì ạ?"
Giáo sư thản nhiên lật sách uống trà, âm thanh vẫn theo vẻ cao ngạo, "Canh ngon lắm, tối nay lại nấu đi."
Chu Sa: ...
Chu Sa biết tính tình giáo sư Liêu nói một là một, chỉ đành lặng lẽ nhận lấy tiền, quay về nói với Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn vui vẻ, ông thầy này cũng đáng yêu ghê!
Nếu đã có tiền "miễn phí", không tiêu cũng uổng, Chu Tú Mẫn lại vào trong thôn bắt gà.
Đợi khí độc tản hết mất chừng năm ngày, đến khi kiểm tra thành phần không khí tương đối bình thường, chuyên gia và giáo sư mới tiến vào, nhưng vì để đảm bảo an toàn, mọi người vẫn phải mặc trang phục và mặt nạ chống độc. Trước một đêm tiến vào lăng mộ, giáo sư Trương Tiên Lan đến từ Bắc Kinh, cũng là phụ trách tổng chỉ huy, giới tính nam, triệu tập một hội nghị toàn thể, nói rõ mục đích và tính nguy hiểm tồn tại của lần hành động lần này, đưa ra cả kết quả giải phẫu, nguyên nhân tình trạng chết của tên trộm mộ đã trộm được bình bích đào, hỏa hoán bố, nhắc nhở và cảnh báo các đồng chí nguy hiểm tồn tại bên trọng, cuối cùng khích lệ các đồng chí cố lên, cống hiến vì sự nghiệp khảo cổ, tan họp.
Lần này Chu Tú Mẫn thật giống như cô Trịnh mong muốn, mở rộng tầm mắt, đẳng cấp, tuần tự của các chuyên gia giáo sư, những công nghệ kĩ thuật khảo cổ tiên tiến nhất, một đội viện binh mang vũ trang...tất cả, có thể nói rõ vấn đề. Cô ấy thầm thảo luận với Chu Sa: Lãnh đạo rất coi trọng lần khảo cổ này, còn điều động cả bộ phận sinh hóa, có phải bọn họ đang tìm kiếm bảo vật gì không? Cô ấy vẫn không quên "phương thuốc bí mật" của gia đình được đào ra từ một ngôi mộ cổ nghìn năm, hơn nữa những năm gần đây cũng dốc lực tìm kiếm phương diện này, cổ nhân thật quá nhiều đồ tốt.
Chu Sa nói không biết, giáo sư không nói, Chu Tú Mẫn mắng cô, cậu không biết hỏi sao? Chu Sa nói giáo sư muốn nói nhất định sẽ nói, không muốn nói mình hỏi làm gì, sau đó cười "hi" kéo Chu Tú Mẫn, hai người chui vào túi ngủ, đầu lộ ra ngoài, cầm lấy sổ ghi chép nguệch ngoạc lên trên. Hai người ở trong túi ngủ suy đoán: Không phải là phương thuốc bí mật nuôi dưỡng ngựa máu trong truyền thuyết chứ?
Bất luận là lịch sử hay dã sử của Trung Quốc, đều lưu lại rất nhiều chi tiết liên quan đến "ngựa máu", rất nhiều Hoàng đế danh tướng đã cưỡi nó, nó có thể "ngày chạy nghìn dặm, đêm chạy tám trăm", Trương Kiển đến Tây Vực, quay về nói: "Tây Vực nhiều ngựa quý, ngựa chảy mồ hôi màu máu." Ở Trung Quốc, loại ngựa thần bí hai ngàn năm này được gọi là "ngựa máu", có tên gọi này là vì loại ngựa này khi chạy sẽ đổ mồ hôi giống như màu máu tươi. Nó vừa thần bí, vừa mê người. Hán Vũ Đế lừng lẫy trong lịch sử nhiều lần phái binh chinh phạt Tây Vực, chỉ vì để đoạt được loại ngựa này, đủ cho thấy sức mê hoặc của nó. Mà Tần Vương, cũng vì nó mà tàn nhẫn hủy diệt một dân tộc: Tộc Ha Xích. Nghe nói tộc Ha Xích có phương pháp bí mật, có thể khiến ngựa tuấn tú khỏe đẹp, mà Tần Vương yêu ngựa đến điên cuồng, đương nhiên không bỏ qua. Sau khi ngài bị tộc Ha Xích từ chối giao ngựa và phương pháp bí mật, thẹn quá hóa giận, đích thân phái binh đến đóng chiếm, cuối cùng tàn nhẫn hủy diệt cả một tộc người để đoạn được bảo mã và phương pháp bí mật. Không biết là khí hậu địa phương hay phương pháp bí mật không được nghiên cứu triệt để, cuối cùng trong cung cũng không nuôi được loại ngựa tuấn tú mạnh khỏe như tộc Ha Xích. Tần Vương cuối đời hối hận, ngày ngày thở dài, "Ôi, tiếc là không lưu lại!" Lúc bệnh nguy cấp, ngài cũng nhớ mãi không quên, nhiều lần phân phó Thái tử lúc đó, "Yêu nên quý trọng, tránh đau khổ." Thái tử hạ lệnh để nghệ nhân đem những con chiến mã mà Tần Vương yêu nhất đúc thành tượng đặt trong phủ, giống như có thể làm bạn với phụ hoàng. Ở Hà Nam Tần Sơn có hai ngôi mộ nghi là của Tần Vương, bên trong mộ cũng có những bức tranh tường vẽ đầy các loại tuấn mã và cảnh tượng Tần Vương cưỡi ngựa chinh chiến hoặc cưỡi ngựa chạy như bay. Sau khi giải phóng, gần Tần Sơn xảy ra án hủy hoại văn vật, lúc đó đám con buôn văn vật ra tay với ngôi mộ nghi là mộ Tần Vương, đυ.c những tượng đá kia thành từng khối, ý đồ trộm vận chuyển khỏi đó, dễ dàng di chuyển, tiếc là cuối cùng vỡ vụn thành từng mảnh. Kết quả ngoài ý xảy ra tai nạn xe, bị người dân địa phương phát hiện báo cảnh sát, nghi phạm mất tích thần bí, tượng tuấn mã bị vỡ mới tịch thu lại được. Cuối cùng được các chuyên gia xác nhận, những mảnh vỡ của tượng tuấn mã kia chính là "Tử Tông", một trong những con ngựa quý được ghi chép trong lịch sử mà Tần Vương yêu nhất. Lúc đó chuyên gia cho rằng phát hiện mộ Tần Vương, vô cùng hưng phấn, đến cuối cùng mới xác nhận là mộ giả. Những mảnh vỡ tuấn mã kia cũng được các đơn vị liên quan tiến hành tu bổ, sau đó lần nữa đặt về vị trí nguyên bản để du khách có thể thấy được sự huy hoàng và lỗi lạc trong lịch sử, cùng tình sâu ý nặng với chủ nhận của nó.
Sau khi Tần Vương tạ thế, Thái tử hạ lệnh đem phương thức thần bí kia trở thành một trong những vật bồi táng cùng Tần Vương, nhưng không lâu sau đó, trong cung xảy ra hỏa hoạn, cháy suốt một ngày hai đêm, toàn bộ thư tịch trong cung đều "hủy tận". Phương thức bí mật nuôi dưỡng ngựa máu cũng theo ngọn lửa biến thành tàn tro, từ đó về sau, truyền thuyết ngựa máu, "chỉ nghe nói, không biết tường tận". Mọi người chỉ biết, hiện nay trên toàn thế giới chỉ có khoảng 3000 con ngựa máu, giá cả đắt đỏ, giá trị trên thị trường lên tới mấy chục triệu đô-la Mỹ, nếu Trung Quốc có thể nuôi dưỡng được giống ngựa máu này, nó có thể tạo ra lợi ích khó mà tưởng tượng.
Hai người bị những suy đoán làm cho khó chịu, hơn nữa cũng không có đáp án, chỉ có thể cười cười cho qua rồi đi ngủ. Ban đêm trên núi rất yên tĩnh, cũng đặc biệt lạnh, hai người ôm rất chặt, dính vào nhau đem đến nhiệt độ cơ thể cho đối phương, không tránh được tức cảnh sinh tình, nhưng cũng không thể động đậy. Chu Tú Mẫn cắn lấy cổ Chu Sa, khẽ nỉ non: "Mình nhớ cậu!"
Chu Sa mơ màng ôm lấy cô ấy, "Ừm!"
Một đêm khó nói thành lời.