Lãng Tích Hương Đô (Cải Biên)

Chương 76: Lên tầng thứ hai

Chương 76: Lên tầng thứ hai

Xác suất một phần năm mươi tư mà Lâm Bắc Phàm nói như thật? Điều đó khiến cho Liễu Vi sợ hãi. Cô sợ Lâm Bắc Phàm đoán không đúng mà như vậy sẽ khiến cho tình cảm của hai người có một bóng ma. Nhưng trong lòng Liễu Vi cũng có một chút gì đó hy vọng, nếu như xác suất đó mà Lâm Bắc Phàm có thể đoán trúng thì mình còn gì phải băn khoăn nữa đây?

- Mở ra đi.

Lâm Bắc Phàm không cho Liễu Vi cơ hội từ chối. Liễu Vi đứng dậy, cầm bộ bài trong tay. Một lúc sau, cô cố lấy can đảm, nói:

- Nếu như anh đoán trúng thì anh muốn làm gì cũng được. Nhưng thực sự anh không lo hay sao?

"Đối với những chuyện mười phần chắc đến chín này, không đồng ý mới là thằng ngu." Trong lòng Lâm Bắc Phàm đã sớm tươi như hoa.

Suy nghĩ một chút, Liễu Vi rút từ trong năm mươi bốn lá bài poker ra một cây xì tép. Cô cũng hiểu được, cho dù Lâm Bắc Phàm đoán không trúng thì cũng chẳng có gì, cứ coi như đó là một sự đùa vui mà thôi.

- Được chưa?

Giọng nói của Lâm Bắc Phàm tràn ngập một sự bất đắc dĩ và thương cảm. Làm như cái thí nghiệm này hắn không muốn vậy.

- Ừ!

Liễu Vi úp lá bài xuống mặt bàn, lấy tay chặn lên. Lâm Bắc Phàm rít hơi thuốc sau đó quay đầu, nheo mắt nhìn Liễu vi. Một lúc sau, hắn mỉm cười, nói:

- Thực ra lúc trước anh vẫn còn lo lắng. Bởi vì anh hoài nghi không biết truyền thuyết Ấn Độ có thể tin được hay không? Nhưng bây giờ, anh có thể xác định truyền thuyết đó là thật. Thì ra một người yêu đủ sâu thực sự có được điểm chung. Trực giác nói cho anh biết, em vừa rút được một lá xì tép.

- Đồ chó má Long đại hiệp. Rõ ràng là công lao của mình vậy mà hắn không biết xấu hổ còn chiếm lấy.

Tiểu Kim có chút bực tức. Nhưng vì mục đích nên nó cũng chỉ có thể khinh bỉ trong lòng.

Xì tép, đúng là con xì tép. Trái tim của Liễu Vi chợt buông lỏng. Mặc dù cô không thể tưởng tượng được, nhưng cô có thể chắc chắn bộ bài không hề có vấn đề. Hơn nữa, Lâm Bắc Phàm cũng không thể nào lắp đặt thiết bị giám sát trong phòng của mình.

"Chẳng lẽ thực sự là có điểm chung trong tâm hồn?"

"Chẳng lẽ, Lâm Bắc Phàm yêu mình rất sâu?"

Bức tường phòng ngự cuối cùng của Liễu Vi vào lúc này cũng sập nốt.

Lâm Bắc Phàm đã tính trước, nhưng nét mặt vẫn làm ra vẻ lo lắng và bất đắc dĩ nhìn Liễu Vi, cười khổ, nói:

- Chẳng lẽ sai rồi?

- Sai rồi.

Liễu Vi đỏ mặt, cắn cắn môi.

- Nhưng em quyết định tha thứ cho anh, coi như đây chỉ là một trò đùa mà thôi.

Vừa nói, Liễu Vi nhanh chóng bỏ con xì tép vào trong bộ bài rồi trộn đi. Cô quyết định, chuyện hôm nay là bí mật hạnh phúc của riêng mình. Cho dù Lâm Bắc Phàm cũng không được chia sẻ.

"Chẳng lẽ tiểu Kim lại lừa mình? Vừa rồi mình nói sai hay sao? Nhưng Liễu Vi không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của mình, hay tình cảm của mình nên mới giấu lá bài đó đi?" Lâm Bắc Phàm suy nghĩ trong đầu, nhưng lại cảm thấy không ổn. Tiểu Kim không phải là kẻ ngu ngốc. Làm sao chuyện quan trọng như vậy, con vật nhỏ đó lại đùa với mình?

- Nếu như anh thực sự yêu em như vậy, thì cho dù đoán đúng hay đoán sai cũng chẳng có gì quan trọng.

Thấy giọng nói của Liễu Vi có chút khác lạ, Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút liền hiểu ngay. Hắn cười một cách đầy bí hiểm, nói:

- Như vậy, cho dù anh đoán trúng hay không thì cũng được?

- Còn một cửa nữa.

Liễu Vi cúi đầu, màu đỏ trên mặt nhanh chóng lan xuống tận cổ.

- Nói anh xem nào.

- Thời gian là kẻ thù của người phụ nữ. Rồi sẽ đến một ngày nhan sắc sẽ tàn phai. Hứa với em, đến lúc đó anh vẫn yêu em.

Lâm Bắc Phàm run người, bước lên hai bước, nhẹ nhàng nâng cằm Liễu Vi, nói một cách thủ thỉ:

- Vi nhi! Chắc chắn sau này, ngay cả khi nhan sắc của em không còn được như bây giờ nữa, thì vị trí của em vẫn y nguyên trong lòng anh.

Nghe thấy vậy, trong lòng Liễu Vi như có tiếng chuông thánh thót vang lên. Cô nhoài người qua bàn làm việc, ôm chặt lấy cổ Lâm Bắc Phàm.

Một người con gái đang vào tuổi chín, khi bắt đầu yêu một ai thật đáng sợ. Cô đã nhắm mắt lại từ lúc nào, ngẩng đầu, đưa chiếc lưỡi thơm tho mυ'ŧ nhẹ lấy đôi môi Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm đưa tay trái ôm lấy eo Liễu Vi, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo mà để kênh chiếc điện thoại. "Cứ nghĩ lúc ông đang cùng với Liễu Vi hưng phấn mà lại có điện thoại? Lúc đó, chắc phải chém chết cái đứa gọi điện."

Bởi vì ôm qua chiếc bàn không tiện nên Lâm Bắc Phàm chẳng hề khách khí bế Liễu Vi lên rồi sau đó đặt cô lên chiếc salon, trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt Liễu Vi.

Bộ quần áo mỏng cứ nhô lên rồi hạ xuống một cách nhẹ nhàng. Chiếc váy ngắn phủ lên đùi hơi hếch lên, tạo thành một đường vòng cung. Đôi chân thon dài cân xứng không đi tất chân, để lộ ra làn da trắng như tuyết. Đôi giầy da màu trắng được làm một cách khéo léo. Từ trên người Liễu Vi có một làn hơi thở căng tròn nhựa sống khiến cho người ta phải ngây ngất.

"Một người phụ nữ thành thục không khó để hấp dẫn một người đàn ông..."

Lâm Bắc Phàm ngồi xuống, hai tay làm như vô ý mà di động tới ngực Liễu Vi. Sau đó, đôi bàn tay mất dậy mở chiếc cúc ngực để lộ ra bộ ngực căng tròn với chiếc nịt ngực bằng tơ tằm, màu đen. Thoáng nhìn có cảm tưởng như bộ ngực rắn chắc đang chống cái nịt ngực lên vậy.

Lâm Bắc Phàm đưa tay lướt nhẹ lên khe ngực của Liễu Vi. Hắn cảm thấy làn da của Liễu Vi dưới lòng bàn tay chợt căng lên, tỏa ra hơi nóng như lửa khiến cho Lâm Bắc Phàm không giữ được bình tĩnh. Mặc dù khuôn mặt của Liễu Vi gần trong gang tấc, nhưng hắn lại không nhìn rõ lắm, chỉ cảm thấy hơi thở của cô nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi căng mọng, như chỉ cho Lâm Bắc Phàm biết mục tiêu của hắn. Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhanh chóng lấy miệng bịt kín đôi môi nhỏ nhắn, xinh xinh của Liễu Vi.

Liễu Vi khẽ run vì cơn hưng phấn xen lẫn hồi hộp đang tranh đấu lẫn nhau trong trái tim loạn nhịp của nàng. Ở khoảng cách gần đến mức không còn khoảng cách nào nữa như lúc này, thân thể hai người dường như trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, từng điểm nhô lên chạm vào đối phương là từng kíp nổ làm nổ tung sức chịu đựng của của cả hai.

Cả cơ thể nàng mềm mại như nước đang dính chặt lấy anh, môi lưỡi dịu dàng mơn trớn, hai tay vòng ra sau gáy kéo anh cúi về phía nàng. Lâm Bắc Phàm không còn chống đỡ nữa, anh ôm choàng lấy Liễu Vi, đẩy nàng ngã ra salon.

Hắn vội vã chui vào giữa hai chân nàng, nằm đè lên, tìm đến môi nàng để một lần nữa đắm chìm vào cảm giác say mê của những nụ hôn cuồng nhiệt. Lưỡi hắn không ngần ngại xâm nhập vào khoang miệng nàng, tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ nhắn mà hắn từng quấn lấy mấy lần rồi, quấn lấy nó giữa những hơi thở dồn dập.

Hắn nghe thấy nàng khẽ kêu “ưm” một cái, âm thanh rất nhỏ ấy nhanh chóng tan biến đi không đủ thoả mãn đôi tai của hắn. Bắc Phàm muốn người phụ nữ xinh đẹp bên dưới mình rên lên thành những tràng thật lớn, thật dài, bàn tay anh bắt đầu vuốt ve khắp thân thể nàng, mân mê những chỗ nhạy cảm.

- “Ưm……… yêu em đi…!”, nàng thì thào.

Hắn lập tức cúi xuống vừa hôn vừa cắn, quét lưỡi lên khắp làn da mềm mịn, đầu óc Bắc Phàm bị vây chặt bởi hương thơm ngọt ngào, trở nên tê liệt không còn nghĩ đến điều gì khác.

Nằm bên dưới, Liễu Vi gấp gáp sờ nắn từng bắp thịt nổi lên dọc cánh tay Bắc Phàm giữa lúc những cái nút mạnh ở đầu ngực đang làm nàng thở hổn hển. Da thịt bị hắn liếʍ, cắи ʍút̼ vừa nhột vừa hơi ngưa ngứa. Nàng cong người lên để áp sát vào anh nhất có thể, khe đào nguyên siết lại sau đáy qυầи ɭóŧ chà xát vào chỗ cộm lên bên trong chiếc quần dài của anh.

Bắc Phàm cảm nhận được sự cọ xát ấy thì ngồi dậy cởi phăng cả quần ngoài lẫn quần trong, phơi bày cậu em hùng vĩ của mình.

Liễu Vi trông thấy vật to lớn chĩa thẳng về phía mình, đưa tay ra chạm vào nó, ve vuốt lên xuống. Nàng ngồi dậy, tháo nốt những thứ váy áo vướng bận, tiến đến chỗ giữa hai đùi Bắc Phàm, đôi môi nàng hé mở như sắp sửa ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠.

Nàng cúi xuống ngậm vào cái đầu tròn xoe, mυ'ŧ một đường thật dài. Cảm giác nóng ấm và trơn tru bên trong miệng của Liễu Vi khiến Bắc Phàm phải hít một hơi thật sâu, những dòng kɧoáı ©ảʍ bắt đầu cuồn cuộn trồi lên nhấn chìm hắn vào cơn sướиɠ khoái không gì sánh được. Hắn chăm chú nhìn nàng mυ'ŧ mát dươиɠ ѵậŧ của mình một cách rất điêu luyện, mới cùng nhau vài lần mà nàng đã giỏi thế này rồi.

- “Chụt…….. Có sướиɠ không…?”, Liễu Vi vừa liếʍ mυ'ŧ vừa hỏi nhỏ, lưỡi nàng rê tròn quanh đầu khấc, ngậm vào rồi lại đẩy ra.

- “Ừm…”, bàn tay Bắc Phàm xoa nhẹ trên mái tóc gợn sóng của nàng, hơi ấn xuống.

Biết hắn đang tận hưởng màn kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, Liễu Vi cười ranh mãnh, nàng đột ngột tăng tốc, cọ xát liên tục dọc theo thân ©ôи ŧɧịt̠. Khúc thịt căng cứng được cái lưỡi mềm của nàng quấn lấy đùa giỡn không ngừng khiến Bắc Phàm thở mạnh phía trên, hắn chỉ muốn ngay lập tức xả hết bao nhiêu tinh tuý trong người mình vào cổ họng nàng, nếu nàng chịu nuốt chất dịch ấy thì càng phê hơn nữa.

- “Thôi… từ từ đã…”, hắn đỡ lấy khuôn mặt nàng.

Thấy hắn nói vậy, Liễu vi cũng ngưng mυ'ŧ mát ©ôи ŧɧịt̠ ngon lành ấy.

Nói rồi hắn đẩy nàng nằm ngửa ra giường, hăm hở lột chiếc qυầи ɭóŧ bé xíu để lộ ra một vùng đen tuyền bí ẩn. Những sợi lông bị ướt nước da^ʍ nằm rạp sang hai bên, ở giữa lấp ló một đường màu hồng đậm kɧıêυ ҡɧí©ɧ đôi mắt đang nhìn ngắm nó đầy thèm muốn. Cái l*и tuyệt đẹp của nàng đang ở trước mắt Bắc Phàm. Hắn trầm tư ngắm nghía lối vào thiên đường ấy, tự hỏi vì sao nàng đã ân ái với hắn vài lần rồi mà âm huyệt vẫn nhỏ nhắn e ấp, nó khiến cho hắn có cảm giác mình sắp sửa phá trinh một thiếu nữ mới lớn chứ không phải làʍ t̠ìиɦ với một người phụ nữ đã thành thục.

- “Sao vậy?”, giọng nàng nũng nịu cất lên.

Liễu Vi cảm nhận được cái lưỡi ẩm ướt quét vào giữa hai mép l*и, mạnh mẽ ấn lên hộŧ ɭε như muốn làm cả cơ thể nàng nhũn ra.

L*и nàng có mùi nước da^ʍ tanh nhẹ quyện với hương thơm đặc trưng của cơ thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bắc Phàm liếʍ liên hồi vào giữa hoa huyệt, hộŧ ɭε mềm mềm bị hắn nút đến sưng mọng lên, từng dòng chất lỏng trong suốt chảy ra đều được hắn liếʍ sạch không để rớt một giọt. Bắc Phàm điên cuồng hôn lên cái khe cao múp hồng hào ấy, vùi mặt vào giữa hai đùi nàng để những tiếng thở dài phía trên không ngừng lại được.

- “A……… ưmmmm………….”

Hai mép l*и mở ra rồi lại co siết, những nếp gấp bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bung nở ra, nàng đã muốn được anh thúc ©ôи ŧɧịt̠ vào từ lâu rồi. Những động tác mơn trớn ở dưới l*и và bàn tay vân vê đầu ngực càng thổi bùng cơn nứиɠ, nàng mê man nói giữa tiếng rêи ɾỉ:

- “Anh vào đi……. em muốn!”

Bắc Phàm không để tâm đến lời nói của Liễu Vi, anh vẫn còn muốn nếm dòng suối ngọt này thêm một chút nữa.

- “Aaaaaa……. xin anh đấy……”

Bắc Phàm kề đầu khấc vào ngay cửa mình, ôm lấy hông nàng thúc mạnh vào. Nước da^ʍ sẵn đầy bên trong nên dù ©ôи ŧɧịt̠ của Bắc Phàm rất lớn vẫn mở được những thớ cơ vòng lúc nào cũng siết chặt của nàng. Ẩm ướt, ấm áp và chật hẹp, cái l*и xinh đẹp của Liễu Vi đã khiến Bắc Phàm nổi cơn cuồng dại. Anh ôm nàng thúc như giã cối, thân thể nàng dựa sát vào anh nhưng nhảy lên nhảy xuống liên tục, kɧoáı ©ảʍ đến bất ngờ và dữ dội làm Liễu Vi chỉ còn biết ôm vai Bắc Phàm thở dốc:

- “Ư ư ư ư…….. a…. a… aaa… hự hự……”

Nàng chưa bao giờ thấy sung sướиɠ như thế, những nếp gấp trong l*и nàng căng ra hết cỡ vì ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của Bắc Phàm xuyên phá mạnh bạo, cọ xát cho nước da^ʍ không ngừng tràn ra.

Nhìn nàng rung động kịch liệt theo từng cú nắc, vẻ mặt đờ đẫn vì sướиɠ, Bắc Phàm không kìm được kéo mặt nàng lại gần để hôn ngấu nghiến lên cặp môi mọng đỏ của nàng. Đáp lại hắn, nàng vừa thở dốc vừa mê đắm nút lưỡi, bàn tay nàng xới tung mái tóc của Bắc Phàm.

Bắc Phàm vẫn nắc như một cái máy không hề biết mệt mỏi, những kɧoáı ©ảʍ dồn dập nơi đầu ©ôи ŧɧịt̠ không cho phép hắn ngừng lại một giây nào. Hắn tham lam muốn hút sạch nước trong cơ thể nàng để từ nay về sau Bắc Phàm muốn mình là người đầu tiên và cũng là cuối cùng được thụ hưởng lộc trời ban phát trên cơ thể hoàn mĩ của nàng.

Liễu Vi chỉ cảm thấy vật đàn ông của anh càng chơi càng cương phồng cứng ngắc, nóng rực như tên lửa nhắm trúng điểm G đâm hết cú này đến cú khác không hề suy giảm tốc độ. Nàng găm móng tay vào vai hắn, hôn, mυ'ŧ, cắn lên cổ anh, làm mọi cách để con sướиɠ của mình phát tiết lên thân hình nóng bỏng ấy. Nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi, nàng thở không ra hơi, bèn đẩy anh ngã ra salon, tự mình nhấp theo nhịp điệu chậm rãi của riêng nàng.

Bắc Phàm mỉm cười nhìn Liễu Vi cưỡi trên cây côn ŧᏂịŧ của mình, tốc độ chậm chạp như vậy làm anh thấy không dễ chịu gì, nhưng chiều ý nàng nên anh để yên cho cái khe hẹp ấy từ từ hút trọn dươиɠ ѵậŧ to lớn vào trong rồi lại trượt ra, lặp đi lặp lại hàng chục lần, kèm theo đó là nhịp thở dài đều đặn:

- “Ưmmmm……. a……… a…….. ư…..”

Nàng kéo tay hắn lên chạm vào hai bầu ngực êm ái. Bắc Phàm tận hưởng cảm giác mềm mại ấy, anh đánh giá đây là một trong số những bộ ngực đẹp nhất từng được nhìn thấy. Khuôn ngực tròn đầy, căng chắc mà vẫn mềm mịn, trắng như hai trái lê sứ tô điểm bằng hai nụ hoa đào rực rỡ.

Nàng nghịch ngợm liếʍ lên hai hạt đậu nhỏ xíu trên ngực anh, bên dưới vẫn nhấp đều đặn, hai nơi cùng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một lúc làm cho Bắc Phàm bức bối. Hắn trở dậy ôm nàng ghì chặt xuống salon, đem hết sức dồn vào những cú giã sâu tới tận tử ©υиɠ nàng.

- “Ôiiiiiiii……… hự hự hự hự hự………… ư……. hự hự hự…… anh……… từ….. ư ư….. từ…. thôi…. aaaaa!”, Liễu Vi rền rĩ bên dưới thân thể nặng nề đang chuyển động kịch liệt của Bắc Phàm, nàng sợ rằng mình sẽ không kìm được la lớn lên mất.

- “Không từ gì cả!”, Bắc Phàm thở hồng hộc, ©ôи ŧɧịt̠ anh bị ép chặt trong l*и nàng sướиɠ đến mức anh không muốn bỏ lỡ một nhịp nào hết.

Hắn lật nàng nằm sấp xuống, mạnh mẽ tiến vào từ phía sau. Tư thế này làm ©ôи ŧɧịt̠ khủng của anh vào sâu hết mức có thể, ép vào những thớ cơ vòng làm cho Liễu Vi nấc lên, anh bắt đầu dồn những cú thúc thật mạnh, thật nhanh tạo thành tiếng “phạch, phạch” liên hồi. Nơi tiếp xúc ướt đầm dâʍ ŧᏂủy̠ của Liễu Vi, nàng chưa bao giờ ra nhiều nước như thế, mỗi cú dập của anh như muốn vắt kiệt nàng đến cùng.

Cơn sướиɠ từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ tỏa đi khắp cơ thể Bắc Phàm, hắn vừa nắc vừa bấu thật mạnh vào bờ mông nảy nở va chạm không ngừng với đùi mình. Hai bên vách cọ xát với thân ©ôи ŧɧịt̠ và nơi mềm mại sâu nhất vừa hút lấy đầu khấc vừa tuôn nước nhờn âm ấm khiến anh không cầm cương được nữa, gồng người bắn mạnh vào trong động thần tiên ấy, ©ôи ŧɧịt̠ giật giật nhả hết chỗ tinh khí bị kìm giữ đem lại cơn cực khoái lâng lâng cho chủ nhân của nó.

Liễu Vi nằm dài trên salon thở dốc, nàng cũng lêи đỉиɦ ngay khi Bắc Phàm bắn mạnh chất lỏng đặc sánh vào trong âm huyệt của nàng. Một trận đầy lạc thú đã qua, Bắc Phàm đổ người xuống lưng nàng, hít thở thật sâu.

“Em đẹp quá.”, anh thì thầm trên làn da trắng bóc lấm tấm mồ hôi.

Nàng lười nhác không trả lời. Liễu Vi ôm lấy Lâm Bắc Phàm không chịu buông tay, cũng không nói tiếng nào.

Một lúc sau, cảm giác thằng bé của hắn lại lồm cồm, chuẩn bị muốn đứng dậy, Liễu Vi vội vàng đẩy Lâm Bắc Phàm ra. Nói đùa, hôm nay nàng mệt lắm, nếu còn tiếp tục thì còn đi đứng làm sao được.

Sau khi từ phòng Liễu Vi đi ra, Lâm Bắc Phàm vẫn có cảm giác lâng lâng. Mặc dù đây không phải lần đầu với Liễu Vi nhưng hắn cũng có cảm giác hôm nay thực sự 100% linh hồn và thể xác Liễu Vi thuộc về mình.

Sau khi cùng với Liễu Vi vui vầy, Lâm Bắc Phàm liền cảm thấy nơi bụng dưới có một dòng khí nóng đang rục rịch. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì đúng là Long Tu bảo điển đột phá cảnh giới viên mãn của tầng thứ nhất mà tiến vào tầng thứ hai.

Tiểu Kim đã nói, chỉ cần Long Tu bảo điển đạt tới tầng thứ hai thì việc đối phó với hai mươi thằng côn đồ cũng rất dễ dàng. Có thể đối phó với hai mươi thằng côn đồ, thì trong thành phố này có khác gì một cao thủ đứng đầu?

Sau khi bước vào căn phòng của mình, Lâm Bắc Phàm bắt đầu tu luyện Long Tu bảo điển để đạt tới cảnh giới của tầng thứ ba. Nhưng tiểu Kim có chút không vui. Nó từ trong túi Lâm Bắc Phàm chui ra, rầu rĩ nói:

- Đại ca! Anh không đi chuẩn bị một trăm vạn USD thì lấy gì mà đặt cọc cho đại hội? Mà anh không tham gia đại hội Thần Bài thì lấy đâu ra tiền?

Việc này đúng là một vấn đề. Muốn giúp bang Hồ Điệp đứng ở thành Nam, không có tiền là không được. Mà mình cũng quả thực cần tiền. Lâm Bắc Phàm kiếm được từ tay Diệp Phong và Lưu Đại Khánh sáu mươi vạn nhân dân tệ. Khoảng cách tới một trăm vạn USD còn thiếu rất nhiều.

"Có nên tới thiên đường Kim Ngọc đánh bài?" Nhưng suy nghĩ một chút, Lâm Bắc Phàm liền từ bỏ ý định đó. Cha con Đường Thiết Sơn đã tận tình tận nghĩa đối với mình. Nếu như mình còn đi moi tiền của lão sẽ khiến cho Đường Thiết Sơn cảnh giác.

"Hay đi thành Nam đánh mạt trượt ở mấy quán nhỏ? Chỉ sợ chưa tới ba ngày, cả thành Nam đã biết tới mặt mình."

Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu, nếu như thực sự không còn cách nào nữa thì đi tìm Trương Minh Thắng, bảo hắn đưa mình tới cái mỏ nào đó để đánh bạc.

Buối tối hôm nay, không phải là lần đầu tiên, Lâm Bắc Phàm đi đánh mạt trượt, nhưng hắn vẫn nhắn một tin nhắn để bày tỏ sự quan tâm đối với Liễu Vi.

Sau khi hết giờ làm việc, Lâm Bắc Phàm ở phòng an ninh chờ một lúc lâu nhưng không thấy Liễu Vi đi ra, hắn liền về trước. Mặc dù nói con gái da mặt mỏng, nhưng Liễu Vi cũng không còn nhỏ, sao còn phải ngại ngùng?