Lâm Bắc Phàm nheo mày, nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối ngày hôm qua. Rõ ràng hắn đã uống hơi nhiều, sau đó Mộc Tiểu Yêu đưa mình vào bệnh viện. Hình như rằng lúc vô tình đã nhìn thấy được đồ lót của Mộc Tiểu Yêu. "Chắc chắn là màu trắng..."
Mọi chuyện sau đó thì không nhớ rõ. Có lẽ Mộc Tiểu Yêu chạy tới Kim Sắc Hải Ngạn nói cho Liễu Vi. Sau đó, Liễu Vi lại chạy tới bệnh viện tìm mình. Tiếng khóc và những lời oán trách của Liễu Vi như vậy chẳng lẽ là do nàng đã thích mình? Nhưng không để lộ ra mà thôi?
Lâm Bắc Phàm càng nghĩ càng sợ. Liễu Vi không chỉ xinh đẹp mà còn là một phú bà. Quan trọng hơn nàng lại rất khôn khéo và có đầy sự ôn nhu thì làm sao mà mình lại hấp dẫn được Liễu Vi? Chẳng lẽ thời tới cản không nổi, không làm gì mà gái tự đổ sao, hắc hắc. Lâm Bắc Phàm tự sướиɠ trong đầu.
Sau khi Long Yên Nguyệt lấy lại được tinh thần, ngồi xuống, đưa tay sờ trán Liễu Vi, nói một cách kinh ngạc:
- Không nóng. Chị Vi! Chị điên rồi phải không? Chị có biết người đàn ông trước mặt là ai không? Hắn là Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm đấy.
- Chị biết! - Thấy Lâm Bắc Phàm tỉnh dậy, Liễu Vi bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng lau nước mắt rồi vội vã quay đầu sang một bên. Tuy nhiên, khuôn mặt của nàng đã như một áng mây đỏ. Bởi nghĩ lại những gì mà mình vừa làm hình như quá chủ động...
- Chị biết? - Long Yên Nguyệt suýt ngã. Nàng lắc lắc đầu:
- Hai chúng ta chắc chắn có một người bị điên.
Lâm Bắc Phàm như lọt vào một đám sương mù. Chẳng lẽ là do tiểu Kim giở trò? Nghĩ tới tiểu Kim, Lâm Bắc Phàm cảm thấy tức giận. Con vật nhỏ đó, tối hôm qua không ngờ lâm trận bỏ chạy. Đợi lúc không còn ai, sẽ phải tính sổ với nó mới được.
- Chủ tịch Liễu. - Lâm Bắc Phàm không biết giải thích như thế nào. Hắn định cứ yên lặng, chờ sau khi tình huống rõ ràng hơn nữa. Hắn cảm kích nhìn Liễu Vi rồi gật đầu:
- Cảm ơn cô đã tới đây thăm tôi. Bây giờ, tôi đỡ rồi, cô trở về Kim Sắc Hải Ngạn đi.
Liễu Vi cố gắng không dám nhìn vào đôi mắt của Lâm Bắc Phàm. Vừa rồi mình làm như vậy đúng là quá xấu hổ. Nàng cảm thấy nóng hết cả mặt, nhân cơ hội đứng dậy, nói nhỏ:
- Chưa cần phải vội đi làm. Ngươi cứ nghỉ ngơi vài ngày, có việc ta sẽ gọi cho ngươi.
Liễu Vi nói xong, vội vã xoay người ra khỏi phòng bệnh. Mặc dù tuổi của Liễu Vi không còn nhỏ và hôm trước chỉ còn bước cuối cùng là cho hắn nhưng cô vẫn xấu hổ.
- Cô không đi? - Lâm Bắc Phàm thấy Long Yên Nguyệt vẫn đứng đó, trong lòng hơi sợ hãi.
- Hừ! - Quả nhiên, Long Yên Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Thấy bác sĩ và y tá đều đứng đó, nàng liền mỉm cười:
- Công việc của chị Vi quá bận rộn. Ta với chị ấy là chị em tốt của nhau, giúp chị chăm sóc ngươi một chút là được mà.
- Bác sĩ! Tôi muốn nghỉ ngơi, không thích có người nào quấy rầy. - Lâm Bắc Phàm nhìn bác sĩ, lên tiếng.
Bác sĩ gật đầu, xoay người đi ra cửa. Cô y tá quay đầu nhìn Long Yên Nguyệt, cười cười nói:
- Tiểu thư! Bệnh nhân muốn nghỉ ngơi, mời ngươi...
Long Yên Nguyệt cho tay vào túi quần, móc chứng minh thư công tác ra. Nàng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một cái rồi quay đầu nhìn cô y tá:
- Cục công an! Lâm tiên sinh là kẻ khả nghi của một vụ trộm cắp. Ta muốn hỏi hắn một số tình huống.
Cô y tá bị Long Yên Nguyệt hù dọa, không dám nói gì nữa, chỉ vâng vâng dạ dạ rồi đi ra cửa, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Đối mặt với một người phụ nữ như Long Yên Nguyệt thì cẩn thận là tốt nhất. Lâm Bắc Phàm không dám chậm trễ ngồi dậy, cảnh giác nhìn Long Yên Nguyệt.
- Ngoan ngoãn nằm yên, nếu không ta tố cáo ngươi tấn công cảnh sát. - Long Yên Nguyệt cười một cánh xấu xa, ánh mắt có phần lạnh lùng.
- Ta còn chưa tố cáo ngươi vu khống, không ngờ ngươi đã định tố cáo ta?
- Hừ! Không biết ai là người ác đây? - Long Yên Nguyệt cười cười, nhìn Lâm Bắc Phàm, cả giận nói:
- Nếu ngươi còn lắm chuyện, ta sẽ tố cáo ngươi dụ dỗ một cô gái vị thành niên, cưỡиɠ ɠiαи nhưng chưa thành.
Lâm Bắc Phàm theo thói quen sờ vào túi quần, nhưng bộ quần áo bệnh nhân chẳng có gì. Hắn quay đầu liền thấy quần áo để bên cạnh, liền cầm rồi lấy từ bên trong một điếu thuốc lá và cái bật lửa.
- Thành thực một chút. Tối ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra? - Do liên quan tới nghề nghiệp nên Long Yên Nguyệt cũng không để ý tới mùi thuốc lá. Hai tay nàng khoanh trước ngực, đi qua đi lại trước giường, nghiêng đầu nhìn Lâm Bắc Phàm:
- Ngươi ở Kim Sắc Hải Ngạn một năm rưỡi, có phải đã âm mưu lấy lòng chị Vi không?
Lâm Bắc Phàm hút điếu thuốc, bình tĩnh nhìn Long Yên Nguyệt. Sau một lúc, hắn nói một cách thản nhiên:
- Phó cục trưởng Long. Tôi thấy cô nhầm hai vấn đề. Thứ nhất chuyện xảy ra tối hôm qua là chuyện riêng, tôi không cần phải nói với cô. Thứ hai: Tôi ở Kim Sắc Hải Ngạn là vì miếng ăn. Cho dù tôi nghèo, nhưng cũng chưa đến mức độ dẫm lên vai một người phụ nữ.
- Ngươi... - Long Yên Nguyệt dẫm chân một cái:- Ta không tin không làm gì được ngươi. Ngươi muốn bắt nạt chị Vi ta sẽ cho ngươi ngồi trong tù. Ta thấy ngươi rất đang nghi. Cẩn thận ta cho người theo dõi ngươi cả ngày đấy.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói:
- Phó cục trưởng Long! Đừng có cái gì cũng lấy chức quyền ra mà nói. Miếng ăn của các ngươi là do ai cấp? Là chúng ta. Quần áo các ngươi mặc là do ai cấp? Cũng là chúng ta. Có câu nói, các ngươi là người làm công cho nhân dân. Mà nói khó nghe một chút thì chính là nô ɭệ. Người nộp thuế nuôi các ngươi không phải để làm cảnh.
- Già mồm! Không có chúng ta, làm sao xã hội này được yên ổn? - Long Yên Nguyệt đỏ mặt. Cái tên lưu manh này ăn nói quá sắc sảo.
- Yên ổn? Một cái xã hội yên ổn làm sao lại có thể xuất hiện một phó cục trưởng Cục công an lạm dụng chức quyền? - Lâm Bắc Phàm im lặng, âm thanh thay đổi, nói một cách buồn bã:
- Ta nghe người ta nói, ở Trung Quốc thì nơi dơ bẩn nhất không phải là trong giới văn nghệ sĩ mà là trong tầng lớp chính trị. Kiêu ngạo ngang ngược chính là một số người đạo mạo, nắm luật pháp trong tay.
Long Yên Nguyệt vốn định giải thích, nhưng nàng có chút chột dạ vì bên cạnh nàng có không ít ví dụ ăn hối lộ... Long Yên Nguyệt nhìn vào đôi mắt của Lâm Bắc Phàm, ưỡn ngực nói:
- Nhưng tóm lại vẫn có người thực lòng vì dân làm việc.
- Ừ. - Lâm Bắc Phàm hít một hơi rồi gật đầu:
- Những người đó không phải là kỹ nữ.
- Ngươi... - Long Yên Nguyệt dậm chân một cái, hừ lạnh nói:
- Ta mặc kệ. Dù sao, nếu ngươi định bắt nạt chị Vi, hay lừa chị ấy, thì cho dù lạm dụng chức quyền báo thù riêng, ta cũng phải làm cho ngươi sống không được mà chết cũng không xong.
- Sống không được, chết không xong chính là lên tiên đấy. Cô định làm thế nào thế? - Giọng điệu của Lâm Bắc Phàm có chút gì đó khác lạ.
- Lưu manh! - Long Yên Nguyệt thực sự nổi giận. Khuôn mặt đánh phấn bắt đầu đỏ ửng. Nàng chẳng hề để ý tới Lâm Bắc Phàm có thân phận như nào, lao đến túm lấy ngực hắn.
Có lẽ do thói quen nên Lâm Bắc Phàm theo bản năng giơ tay ôm Long Yên Nguyệt vào lòng. Cảm nhận bộ ngực mềm mại của Long Yên Nguyệt ép lên ngực hắn, Lâm Bắc Phàm có chút tê dại...
Long Yên Nguyệt nghiêng người sang một bên, giẫy dụa, la lên:
- Cái tên lưu manh này! Lần nào cũng đều lợi dụng.
Khoảng cách gần như vậy, lại thêm tư thế mập mờ khiến cho Lâm Bắc Phàm vô ý nhìn vào cổ áo của Long Yên Nguyệt. Bộ ngực lộ ra tới mức này vẫn không nhìn thấy mép của nịt ngực. Mà từ dấu vệt của nịt ngực nhìn qua áo, có thể kết luận có rất nhiều hoa văn. Chẳng lẽ, con gái bây giờ, đều thích mặc áσ ɭóŧ lưới?
Vừa mềm lại vừa chắc. Cảm nhận một chút cũng phải cỡ 34C, hết sức tròn trịa. Lâm Bắc Phàm nuốt nước bọt, bên dưới có cái gì đó bắt đầu cựa quậy...
Long Yên Nguyệt cũng nhận ra cậu nhỏ của Lâm Bắc Phàm lớn lên, mặt cô đỏ ửng quên mất phải tránh ra.
Bỗng nhiên, Lâm Bắc Phàm tụt cái quần bệnh nhân xuống, thằng em dựng thẳng lên trời. Long Yên Nguyệt chết lặng, cô không biết phải làm gì bây giờ. Lâm Bắc Phàm giở giọng :
- Cô hãy chăm sóc nó đi, hai chai rượu làm nó khó chịu quá! Nếu không tôi bị liệt dương mất. Mà như vậy người chị thân thiết của cô sẽ phải khổ sở nửa đời sau đấy!!
Long Yên Nguyệt bị Lâm Bắc Phàm đe dọa, cô thực sự nghĩ cho Liễu Vi, cô từ bé đến lớn chỉ có Liễu Vi làm bạn, vì vậy đánh liều một phen.
Long Yên Nguyệt dùng hai tay sờ mó xoa bóp thằng em của Lâm Bắc Phàm, nhanh chóng xóc lên xóc xuống cho thằng em lớn lên hết cỡ.
“Dùng miệng đi em yêu… hôn nhẹ lên nó… mυ'ŧ lấy nó… anh sẽ dạy em cách làm đàn ông sướиɠ…”
“Đừng… đừng mơ…” Long Yên Nguyệt cứng miệng nhưng cô lại liếc nhìn bên ngoài, cô sợ sẽ có người tiến vào, cô nhắm mắt lại há miệng liếʍ nhẹ lên đầu rùa một cách vụng về nhưng ngay lúc này Lâm Bắc Phàm hành động, hắn cong lưng thọc mạnh một cú vào miệng Long Yên Nguyệt khiến cô kinh hãi trợn mắt.
“A… miệng em bót quá…” Lâm Bắc Phàm kí©ɧ ŧɧí©ɧ rên lên, hắn không dám chọc lút cán mà chỉ dám vào một nửa trong miệng Long Yên Nguyệt nhưng chỉ thế thôi cũng đã khiến hắn sướиɠ đến tê người rồi, được đút cu vào mồm một người đẹp như thế quả thật là quá đỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Long Yên Nguyệt mυ'ŧ mạnh hết sức, tay vừa xoắn vừa xóc thân ©ôи ŧɧịt̠ nhanh đến nỗi tay cô tê ran ê ẩm… nhưng… hắn vẫn không ra… Long Yên Nguyệt điên tiết… cô há to miệng nuốt một nửa ©ôи ŧɧịt̠ vào trong sự bất ngờ của Lâm Bắc Phàm… nhưng chưa hết… cô bắt đầu đá lưỡi lên nó bên trong khi liên tục mυ'ŧ… đây là cách cuối cùng cô nghỉ ra…
“Ô… sướиɠ lắm em yêu… Anh ra đâyyyyy!!". Lâm Bắc Phàm cong mông bắn thẳng vào họng Long Yên Nguyệt, không cho cô có cơ hội nhả miệng ra, từng dòng dương tinh nóng hổi được Long Yên Nguyệt nuốt xuống.
Long Yên Nguyệt vội nhả ra dùng giấy ướt lau đi cuộc chiến vừa xong, cô thực sự không nghĩ ra mình lại làm chuyện này với tên vô lại như Lâm Bắc Phàm. Cô đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi về, trước khi ra khỏi cửa, cô căm hận nhìn Lâm Bắc Phàm nói:
- Chuyện chỉ đến đây thôi, nếu anh mà làm Chị Vi phải khổ tâm, anh sẽ biết tay tôi! Sau đó cô ra khỏi phòng bỏ Lâm Bắc Phàm vẫn chưa hết cơn sướиɠ ở lại.
- Hừ, rồi có ngày cô sẽ phải qùy xuống mà xin tôi chơi cô cho mà xem... hắc... hắc.
Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ.