Không Phải Em Trai [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 9

Tiêu Chiến hấp tấp kéo bằng hữu đến chỗ người môi giới giao tiền đặt cọc, ký hợp đồng, hai người ầm ĩ chạy đôn chạy đáo mấy ngày, ngay cả cách bài trí chậu hoa hai người cũng lên mạng xem tới xem lui mới quyết định được, xem xét mấy chi tiết nhỏ nhặt xong rồi, mới gọi người đến khởi công.

Tiêu Chiến vốn muốn xây trong văn phòng của mình một góc học tập cho Vương Nhất Bác, sau lại ngẫm lại thời gian Vương Nhất Bác ra khỏi phòng tập vũ đạo cũng không sai biệt lắm với thời gian mình tan ca, vẫn là để cậu ngồi sô pha chơi game hoặc là nghỉ ngơi, không phải lo lắng gì nữa.

Thời điểm cuối tuần Vương Nhất Bác đến phòng làm việc hỗ trợ anh, Tiêu Chiến và bằng hữu đang chọn sơn tường, ống tay áo sơ mi bám toàn bụi, ở trước người đeo một cái tạp dề, trên mặt không biết là đã dính lên sơn hay gì đó tèm lem, Vương Nhất Bác lẳng lặng đứng nhìn một lúc, lại bị Tiêu Chiến trong lúc cãi nhau với bằng hữu túm lại nói, "Em cảm thấy anh hay cậu ta chọn màu sơn đẹp hơn?"

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc tâm không loạn, nói, "Của anh rất đẹp."

Tiêu Chiến đắc ý nhìn bằng hữu hất hất cằm, "Em trai tôi học vũ đạo, thẩm mỹ hơn cậu nhiều biết chưa."

Bằng hữu thở dài, nói, "Được rồi được rồi, vậy quyết định cái này, đến lúc thợ quét sơn thì nhớ để ý, đừng gồ ghề quá, sợ sau này nếu có dán tường thì không dán được."

Tiêu Chiến nói, "Thợ sơn này tôi quen, cậu yên tâm."

Bằng hữu gật gật đầu, "Nếu rảnh thì đi xem nội thất."

Tiêu Chiến chần chờ, "Đông lắm, không muốn đi."

Bằng hữu nhấc chân phải đá anh, "Lần trước tôi nói với cậu không phải cậu đồng ý rồi sao!"

Tiêu Chiến ha ha hai tiếng, "Được được được, vậy buổi chiều đi, đưa theo em trai tôi, mang mấy thiết bị lắp sẵn về, tôi đỡ phải hao tâm tổn sức."

Vương Nhất Bác lúc này mới mở miệng, "Cái này không phải tự anh thiết kế sao?"

Tiêu Chiến há một tiếng, dùng sức kéo cổ Vương Nhất Bác lại gần, nói, "Phòng thuê thì có thể ở lại bao lâu, em thấy em ngốc chưa, chờ sau này anh mua được nhà thì tự mình thiết kế."

Con ngươi Vương Nhất Bác dao động, không nói gì.

Tiêu Chiến ôm cổ cậu tiếp tục cười nói, "Đến lúc đó chúng ta sẽ nuôi một con mèo con, phòng ngủ trải thảm, mùa đông ở ban công ôm mèo phơi nắng, phòng quần áo thì sát phòng ngủ, tốt nhất là phía sau đầu giường, một cái tủ quần áo thật cao, có gương to, bàn trang điểm, còn có........"

Bằng hữu rốt cuộc đá Tiêu Chiến một cái, nói, "Cậu định trói em trai cậu bên cạnh cả đời à? Chờ cậu mua được nhà thì người ta cũng thành niên rồi, hơn nữa gương to thì bỏ đi, bàn trang điểm là cái khỉ gì thế, đừng có dọa sợ em trai cậu........"

Sau đó bằng hữu nói cái gì Vương Nhất Bác cũng không nghe rõ, cậu bị Tiêu Chiến ôm, lăng lăng suy nghĩ.

Tiêu Chiến đối với kế hoạch tương lai của bản thân, mình đã có một vị trí rồi sao.

Anh còn đang tiếp tục cãi nhau với bằng hữu, "Bàn trang điểm thì sao! Vạn nhất sau này Vương Nhất Bác mà làm minh tinh thì phải làm sao giờ, em ấy nhảy đẹp như vậy, tùy tiện đi tuyển chọn cũng có thể xuất đạo đó được không, nói không chừng sau này lại cần cả phòng trang điểm cũng nên......"

Bằng hữu nói, "Cậu càng nói càng khoa trương, cậu đã hỏi qua người ta muốn làm minh tinh chưa hả, hơn nữa nếu làm minh tinh thì cần gì phòng trang điểm trong nhà cậu, khẳng định là có nhân viên trang điểm riêng cùng người đại diện luôn đi theo được không......."

Tiêu Chiến đưa tay qua gõ đầu hắn, "Cậu câm miệng đi, tôi làm người đại diện cho em ấy được không hả, sao đáng ghét vậy!"

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, ngăn lại hai người so với mình lớn hơn sáu tuổi nhưng rất trẻ con kia, nói, "Em còn chưa thi đại học đâu, hai người nói xa quá rồi."

Bằng hữu nói, "A đúng đúng đúng, phải chuẩn bị cuộc chiến cho cuộc thi tuyển sinh đại học có phải không? Đi, hôm nay đi ăn, anh mời."

Tiêu Chiến ơ một tiếng, nói, "Em trai của tôi, cần cậu bỏ tiền mời đi ăn à?"

Bằng hữu nói, "Cậu đủ chưa đó Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến nói, "Cậu thử xem."

Bằng hữu: "Tôi là thẳng cảm ơn."

Tiêu Chiến khinh bỉ nhìn hắn, "Nói cái điều mà ai cũng giống nhau."

Vương Nhất Bác túm tay anh kéo xuống.

Bằng hữu nói, "Tiêu Chiến à, trước kia hồi đại học nam sinh theo đuổi cậu cũng không ít, cậu về sau cẩn thận cong."

Tiêu Chiến nói, "Cậu câm miệng được chưa? Đừng có dạy cho thanh thiếu niên tư tưởng yêu sớm."

Bằng hữu lúc này không thèm cãi nhau với Tiêu Chiến nữa, vứt cái tạp dề xuống đất, phủi phủi bụi trên người, nói, "Có đi ăn cơm không vậy, đói chết tôi."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, ngoài ý muốn phát hiện cảm xúc trên mặt đối phương không tốt lắm, tựa hồ là do mấy lời của mình với bằng hữu, vội vàng chuyển chủ đề, nói, "Muốn ăn cái gì? Lẩu hay thịt nướng?"

Vương Nhất Bác chậm rãi thở một hơi dài, nói, "Gì cũng được."

Tiêu Chiến nhạy bén cảm giác được Vương Nhất Bác không quá cao hứng, ngầm trừng mắt bằng hữu một cái, nói, "Vậy đi ăn thịt nướng đi, anh biết một chỗ ăn rất ngon."

Vương Nhất Bác mím môi, nói, "Được."

.

.

.

Vương Nhất Bác cùng hai người đi ăn, đi xem nội thất, từ đầu đến cuối đều lạnh mặt không nói chuyện, Tiêu Chiến cũng không biết vì sao lại làm cậu mất hứng, liền không dám nhiều lời, nghĩ tối nay về dỗ cậu, lại không ngờ rằng thời điểm bạn gái cũ tìm đến phòng làm việc thì Vương Nhất Bác bùng nổ, còn gây chuyện hơn cả bạn gái cũ, cậu tựa hồ là càng thêm kích động, chắn trước mặt bằng hữu, nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, nói, "Anh không phải là nói sẽ không quay lại sao?!"

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn cậu, "Anh không muốn quay lại với cô ấy."

Vương Nhất Bác lạnh mặt, nói, "Nhưng chị ta đến tìm anh thì anh liền mềm lòng?"

Tiêu Chiến nói, "Anh không có."

Vương Nhất Bác áp sát lại gần anh một chút, "Phòng làm việc của anh mới quyết định được mấy ngày? Nếu anh không nói với chị ta địa điểm thì làm sao chị ta lại tìm tới được đây? Nếu anh nói rõ ràng với chị ta thì chị ta cũng không đến!"

Tiêu Chiến có chút không hiểu, "Anh thật sự không nói địa điểm phòng làm việc cho cô ấy biết, nhưng có đồng học của anh biết, có thể cậu ta nói với cô ấy. Nhưng mà........ Vương Nhất Bác, em sao lại tức giận?"

Vương Nhất Bác buông tay ra, ánh mắt đen lại nhìn anh, nói, "Tôi chán ghét người lật lọng."

Anh vì sao lại không nói với đồng học là anh đã chia tay chị ta.

Vì sao không nói rõ ràng với chị ta, bảo chị ta đừng tiếp tục đến tìm anh.

Đồng học của Vương Nhất Bác cũng có người yêu sớm, chia tay rồi lại quay về, toàn như vậy, khiến người khác bực dọc.

Huống chi, Tiêu Chiến nói, anh ấy là thẳng.

Tiêu Chiến bị cậu hỏi có chút phiền muộn, nói, "Dạo gần đây anh đều bận chuyện phòng làm việc em không biết à? Nào có thời gian rảnh thông báo là anh đã chia tay chứ? Hơn nữa em không biết là em tức giận rất khó hiểu sao, cho dù là có quay lại đi chăng nữa, thì liên quan gì đến em?"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, anh liền hối hận.

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác khiến anh trong lòng cả kinh.

Giống như tức giận, nhưng lại giống như là khổ sở cùng ủy khuất nhiều hơn.

Anh há miệng thở dốc, "Anh.........."

Vương Nhất Bác chậm rãi nở nụ cười, tươi cười rất nhạt, "Đúng, không liên quan đến chuyện của tôi, tôi cũng không phải là cái gì của anh."

Cậu nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi hướng về phía cửa, bạn gái cũ đang định ngăn cậu lại hỏi hai câu, liền bị vẻ mặt lạnh như băng của cậu dọa sợ đến thu tay về.

Tiêu Chiến ảo não giằng tóc mình.

Bằng hữu thấy bọn họ cãi nhau xong rồi, mới đưa bạn gái cũ vào, hướng Tiêu Chiến nói khẩu hình miệng, nói, tôi ra ngoài chờ cậu.

Tiêu Chiến gật gật đầu.

Bạn gái cũ bước đến trước mặt Tiêu Chiến, nói, "Em gọi cho anh sao anh không nghe?"

Tiêu Chiến mệt mỏi thở dài, "Không phải đã nói rồi sao, chúng ta đã chia tay rồi."

Bạn gái cũ cắn chặt răng, nói, "Chính là vì em ngăn anh việc tự mình lập nghiệp?"

Tiêu Chiến một tay đút vào túi, xoay người đi đến cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng kêu tên cô.

Bạn gái cũ sửng sốt, nói, "Cái gì?"

Tiêu Chiến nhàn nhạt nói, "Chúng ta hẹn hò cũng vài năm rồi, cũng từng cãi nhau, cho nên em cảm thấy, lần này cũng giống như những lần trước, tôi sẽ thỏa hiệp, sau đó lại làm hòa đúng không."

Bạn gái cũ nói, "Anh có ý gì?"

Tiêu Chiến xoay mặt nhìn cô, đưa lưng ngược về phía đèn, ánh mắt rất sáng, nhưng không có một tia độ ấm.

Anh nói, "Tôi không có cách nào đánh giá chính mình, nhưng tôi cảm thấy tôi không thay đổi, vài năm trước tôi thích cái gì, tôi muốn làm chuyện gì, luôn luôn không thay đổi. Nhưng mà em........"

Tiêu Chiến hạ mi mắt nở nụ cười, "Không biết những lời nói em thay đổi có phải là lời đả thương người khác hay không, hoặc là tôi có thể đổi từ khác, là em trưởng thành rồi. Đoạn thời gian trước tôi đột nhiên phát hiện, hai chúng ta thật sự không hợp, quan điểm, lý tưởng, phong cách làm việc, vừa không giống, cũng không có nửa điểm bù trừ, những lời mà một đôi gì gì đó rất miễn cưỡng."

Bạn gái cũ sắc mặt trắng bệch, nói, "Em không phải là không có bạn từng tự mình xây dựng lập nghiệp, bây giờ ngành thiết kế cũng không tốt lắm, anh còn tự mình mở phòng làm việc....... Chẳng lẽ tiếp nhận công ty trong nhà không được sao? Không nên ở bên ngoài đâm đầu vào những nơi đầu rơi máu chảy này, chán ghét về nhà như vậy sao?"

Tiêu Chiến cười đến bả vai co rút, "Chán ghét về nhà? Làm sao bây giờ, hình như đều có."

Bạn gái cũ cao giọng, "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến thu lại nét cười, khóe môi vẫn giương một độ cung mềm mại, lại ngoài ý muốn mà sắc bén khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Anh thẳng lưng, nói, "Cho dù là đầu rơi máu chảy, tôi cũng phải thử một lần, hơn nữa, tuyệt không quay đầu lại."

.

.

.

Tiêu Chiến xử lý chuyện này xong, mới cùng bằng hữu xuống lầu đón xe về nhà, trước khi lên xe, bằng hữu nói với Tiêu Chiến, "Cậu trở về dỗ em trai cậu đi, tôi nhìn cậu ấy giống như là muốn khóc rồi đó."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười, "Về rồi xin lỗi em ấy."

Bằng hữu nói, "Cậu trong lòng tự biết là được, tôi không nói nữa, ngày mai gặp."

Tiêu Chiến gật đầu, xoay người lên xe.

Trên đường về nhà, Tiêu Chiến một tay chống lên cửa kính xe, còn đang nghiêm túc tự hỏi thái độ gần đây của Vương Nhất Bác đối với mình, có chút mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường không ngừng liên tục phủ lên mặt anh.

Thật lâu sau đó, thở một hơi dài.

.

.

.

Hai vị trưởng bối không có ở nhà, Tiêu Chiến ngay cả thử cũng lười thử, trực tiếp về phòng lấy chìa khóa đến mở cửa phòng Vương Nhất Bác, đứa nhỏ đang ngồi trên bàn đọc sách, thấy mình đi vào, hé ra gương mặt đen lại, nói, "Ai cho anh vào?!"

Tiêu Chiến nói, "Còn tức giận sao?".

Vương Nhất Bác thu ánh mắt về, ngữ khí lạnh lẽo, "Đâu phải chuyện gì liên quan đến tôi "

Tiêu Chiến đóng cửa lại, lên giường Vương Nhất Bác nằm xuống, thoải mái ngâm nga một tiếng, đưa tay túm ống áo Vương Nhất Bác, nói, "Đừng tức giận nữa, anh đã nói rõ với cô ấy rồi, về sau tuyệt đối sẽ không đến tìm anh.

Vương Nhất Bác lạnh mặt, "Liên quan gì đến tôi."

Tiêu Chiến đi qua vỗ lên đầu cậu, nói, "Nói chuyện hẳn hoi đi."

Vương Nhất Bác che đầu, trừng mắt nhìn anh, "Anh có bệnh sao? Đừng ở trong phòng tôi, đi ra ngoài!"

Tiêu Chiến nói, "Sao lúc nào cãi nhau với anh em cũng thế này? Em như này sao có thể bảo anh thích em đây?"

Vương Nhất Bác nói, "Tôi lúc nào bảo anh.......!"

Cậu trừng lớn mắt, khựng lại rồi bổ sung câu tiếp theo, ".......... Bảo anh thích tôi."

Tiêu Chiến nhướng mi.

Tiêu Chiến hơi cử động nửa thân người trên một chút, dựa vào đầu giường, không nói lời nào, cứ như vậy im lặng nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị anh nhìn đến nỗi vành tai dưới ngọn đèn hơi phiếm hồng, lông tơ thật nhỏ giống như dựng hết cả lên.

Một lúc sau, cậu mới đập mạnh lên bàn, nói, "Đó là chuyện của tôi! Anh cảm thấy ghê tởm hay gì đó cũng được, đừng có nói với tôi, cút đi!"

Tiêu Chiến bị cái vẻ bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu ớt này của cậu làm cho buồn cười, nói, "Sao vậy, dám nghĩ cũng không để cho người khác nói hả?"

Vương Nhất Bác trên trán đều nổi lên gân xanh, nói, "Có nghĩ thì liên quan gì đến anh! Anh thấy mình phiền hay không!"

Tiêu Chiến nói, "Anh không cảm thấy ghê tởm."

Vương Nhất Bác ngẩn ra.

Tiêu Chiến khóe môi tươi cười thản nhiên, "Thích một người không có gì là không đúng cả, hơn nữa ánh mắt em tốt thật, thích anh."

Vương Nhất Bác: ............

Tiêu Chiến nói, "Thời điểm anh mười bảy tuổi, cũng thích bạn nữ cùng bàn, nhưng mà hiện tại, ngay cả cô ấy trông như thế nào anh cũng không nhớ được."

"Em cũng vậy, chờ em lớn thêm một chút, gặp qua nhiều người, sẽ biết thật ra con người anh cũng chỉ có vậy, không phải là người đáng để thích, huống chi, còn rất thích cãi nhau với em."

Anh nói xong liền bị chính câu nói của mình làm cho tức cười, lại bổ sung nói, "Huống chi anh còn lớn hơn em sáu tuổi lận."

Tim của Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đưa đến đẩy đi, cuối cùng vẫn là như này, phương thức nhẹ nhàng của người trưởng thành, ôn nhu.

Tiêu Chiến hướng cậu dang hai tay ra, nói, "Đến."

Vương Nhất Bác nói, "Làm gì."

Tiêu Chiến xì một tiếng, nghiêng người về phía trước, thoáng cường ngạnh ôm Vương Nhất Bác vào trong ngực, bàn tay đặt sau lưng cậu vỗ nhẹ, "Anh cho đến bây giờ chưa từng cảm thấy em ghê tởm. Thích nam hay nữ đều là quyền của em, không ai có quyền trách tội em cả."

"Em còn nhỏ đã vào nhà anh, ba anh bận rộn, khẳng định là bình thường cũng ít quan tâm em, anh lại là anh trai không tốt lúc nào cũng nói lung tung, không thể bồi em thật tốt, anh bây giờ nguyện ý bồi thường, ừm......... Cái kia nói như nào nhỉ, huynh trưởng như cha nuôi."

Vương Nhất Bác nhịn hồi lâu, lúc này mới không khống chế được hốc mắt đỏ lên, đem khuôn mặt chôn ở bả vai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dịu dàng xoa mái tóc cậu, nói, "Sau này nếu không vui thì nói, không muốn làm gì thì cự tuyệt, Vương Nhất Bác, em phải học được cách chiều chuộng bản thân mình."

Trên đời này chỉ sợ không có người tốt hơn Tiêu Chiến.

Cho dù anh có khiến mình tức giận, cãi nhau với mình.

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ biết thời điểm gặp Tiêu Chiến lần đầu tiên, đã thích anh.

Là cái loại thích mà vĩnh viễn sau này không thể thay đổi.

Sau này có vô số lần, đều cần Vương Nhất Bác cấp tốc chọn lựa, nhưng cậu cũng đều từ chối.

Bởi vì Vương Nhất Bác cậu, chỉ biết chiều chuộng Tiêu Chiến.

_---/---_

Tui biết mà, thấy chị tác giả chia chương 10 thành 8 phần tui đinh ninh là sẽ ngược hết từng ấy chương màaaaaa aaaaaaa