May Mắn Gả Cho Người

Chương 5: Mở hai chân tự an ủi cho bác sĩ Phó xem

Edit: Sherry

Beta: Nono

Chương 5: Mở hai chân tự an ủi cho bác sĩ Phó xem.

Cố Miên cúi đầu dùng môi ngậm lấy côn ŧᏂịŧ Phó Dư. Phó Dư có tính khiết phích nghiêm trọng, liền tính những chỗ như thế này cũng rửa đến sạch sẽ, không có chút khó ngửi.

Đời trước Phó Dư từng có lúc nảy sinh ác ý chế trụ đầu Cố Miên, cưỡng bách cô vì hắn khẩu giao một lần.

Lúc ấy Cố Miên đối Phó Dư chỉ có chán ghét, tự nhiên là bài xích vì Phó Dư khẩu giao. Nhưng mà hiện tại cô chỉ nghĩ làm Phó Dư cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khi khẩu giao. Cho nên cứ việc côn ŧᏂịŧ hắn thô to đến mức làm cô thấy khó thở, Cố Miên vẫn như cũ cúi mặt dùng đầu lưỡi mềm mại quấn quanh côn ŧᏂịŧ Phó Dư.

"Tê ~"

Phó Dư hít một hơi khí lạnh, hầu kết không tự chủ lăn lộn.

Côn ŧᏂịŧ dưới thân bị Cố Miên hút lập tức thô to cường ngạnh, trướng đến mức khóe miệng Cố Miên cảm giác như bị xé rách đau đớn.

"Nhổ ra."

Thanh âm mang theo áp lực. Rõ ràng du͙© vọиɠ toàn thân mãnh liệt hoành hành, nhưng người này đến bây giờ vẫn không có ý định lợi dụng chuyện này chiếm tiện nghi.

Cố Miên làm bộ không nghe được lời Phó Dư nói, tiếp tục hàm chứa côn ŧᏂịŧ hắn. Dùng sức mυ'ŧ lấy qυყ đầυ. Nháy mắt du͙© vọиɠ hắn trong miệng cô lại sưng to vài phần, nóng bỏng như nham thạch.

Cô cố ý di chuyển đầu, dùng cái miệng nhỏ vuốt ve côn ŧᏂịŧ, làm gân xanh trên côn ŧᏂịŧ ma sát khoang miệng ấm áp.

Ngực Phó Dư phập phồng lên xuống, hô hấp nặng nề. Cố Miên chủ động thật sự quá mức tốt đẹp, so với bất luận chuyện gì đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Cố tình lúc Cố Miên cho rằng Phó Dư sẽ đẩy cô lên bàn, sau đó xé nát váy áo cô triền miên làʍ t̠ìиɦ thì miệng cô lại bị bóp chặt.

Tay hắn dùng sức một chút liền bức Cố Miên mở miệng, cực đại côn ŧᏂịŧ lập tức rời đi.

Qυყ đầυ tiết chút bạch trọc, chứng minh giờ phút này hắn có bao nhiêu khó chịu.

Nhưng Phó Dư lại không muốn tiếp nhận người phụ nữ này như vậy lấy lòng hắn.

"Anh làm gì!"

Cố Miên có chút phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. Cô ném hết mặt mũi vì hắn khẩu giao, cô dễ dàng lắm sao!

"Cố Miên, kỹ thuật diễn của em thật kém. Ánh mắt em sớm đã nói rõ, em chính là xem tôi trở thành người đàn ông kia."

Thanh âm Phó Dư mang theo vài phần âm trầm, lãnh đến mức làm lòng

người phát run.

"Ha? Phó Dư, anh nói bậy cái gì? Em xem anh trở thành người nào? Anh cho rằng những lời ngày đó em nói trong điện thoại đều là giả sao? Phó Dư, em thật sự muốn cùng anh hảo hảo sống cả đời mà."

Cố Miên biết Phó Dư đa nghi, nhưng không nghĩ tới hắn thế nhưng đa nghi tới trình độ này. Nhưng mà cô cũng hiểu được, kiếp trước sau khi Phó Dư chết. Cô trở về Phó gia chịu tang mới biết được quá khứ của hắn. Có một quá khứ như vậy, Phó Dư trong lòng vặn vẹo cũng là bình thường.

Nghĩ đến đây Cố Miên không phẫn nộ nữa, chỉ còn lại vô hạn đau lòng.

"Cố Miên, em cho rằng tôi sẽ tin lời em sao?"

Phó Dư đem côn ŧᏂịŧ nhét trở về. Chỉ là quần nơi đó bị côn ŧᏂịŧ căng thành lều trại.

"Anh thà tự mình chịu đựng cũng không muốn em chạm vào anh, Phó Dư, có phải anh rất chán ghét em hay không?"

Cố Miên hít một hơi.

Nhìn Cố Miên biểu tình thất vọng, Phó Dư cảm giác ngực mình như bị xé rách, đau đớn vô cùng.

"Không có."

Thanh âm hắn đạm mạc. Chỉ là hắn không cách nào tiếp nhận việc Cố Miên xem hắn trở thành người đàn ông khác.

Nghe Phó Dư nói, sắc mặt Cố Miên mới tốt hơn một chút. Cô lập tức ngồi xuống bên cạnh Phó Dư, đem hộp bánh bao chiên mở ra, hương thơm nồng đậm lập tức tỏa ra khắp phòng.

"Em mua ở khu gần trường học đấy. Bánh bao chiên ở chỗ đó là ngon nhất. Nghĩ đến anh mỗi ngày đều bận rộn không có thời gian ăn trưa, cho nên em mang đến đây cùng anh ăn. Không cho cự tuyệt, nếu không em liền ném tất cả đi."

Cố Miên vừa nói vừa cầm đũa gấp bánh bao đưa lên miệng, chỉ là chưa kịp ăn đã bị Phó Dư dùng đôi đũa khác đoạt mất.

"A, anh có ý tứ gì a?"

Cô tức giận trừng mắt, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, tựa như hoa hồng kiều mị.

"Đây là em tặng tôi, cho nên thứ này, em không thể ăn."

Phó Dư không chút khách khí đậy nắp hộp lại rồi bỏ vào ngăn tủ.

Cố Miên: "..."

Nỗ lực đè nén l*иg ngực phập phồng. Nói với bản thân là, ở bệnh viện ẩu đả bác sĩ là không đúng, vẫn còn vạn người đang đợi hắn cứu mạng, cho nên mình không thể xúc động, không thể xúc động a.

"Anh xác định, một mình anh có thể ăn hết?"

Cố Miên nỗ lực làm bộ tâm bình khí hòa nói.

"Đương nhiên. Hiện tại là thời gian ăn trưa, em về trước đi. Tôi bảo dì Trương hầm canh cho em."

Phó Dư không dấu vết xoay tròn chiếc nhẫn trên tay. Bởi vì nếu Cố Miên tiếp tục ở đây, hắn sợ sẽ không kìm chế được bản thân.

"Em không đi! Em không đi! Em còn muốn ngủ lại nơi này! Ai bảo anh mấy ngày không trở về nhà, làm em vất vả lắm mới gặp được anh. Vậy mà anh lại muốn đuổi em đi!"

Cố Miên nói rồi mở cửa phòng nghỉ ở phía sau của Phó Dư, trực tiếp nằm trên giường hắn.

Trên giường phảng phất hương vị quen thuộc, làm cô cả người nhộn nhạo.

Phó Dư thấy Cố Miên không hề có ý tứ rời đi, trong lòng lại nảy lên một tia vui sướиɠ. So với việc đem người đuổi đi thì hắn vẫn muốn đem người giữ lại hơn.

Vì Cố Miên không chịu về nhà, Phó Dư đành phải gọi thức ăn ở nhà hàng, sau đó chờ người đem đến.

Khi còn nhỏ Cố Miên thân thể không tốt, cho nên cơm trưa của cô đều do hắn cận thận dặn dò, đảm bảo mỗi bữa đều đầy đủ dinh dưỡng mới cho cô ăn.

Phó Dư chuẩn bị tốt thức ăn liền vào phòng nghỉ trông chừng Cố Miên. Chỉ là hắn vừa mở cửa lại thấy Cố Miên cả người trần trụi ngồi trên giường, đôi chân thon dài trắng nõn mở rộng làm hoa huyệt phấn nộn bại lộ trong không khí.

"A... Thật thoải mái... Lão công, cắm người ta đi mà..."

Cố Miên dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa âm đế, âm đế trắng nõn bị cô xoa đến đỏ bừng.

Thân thể Cố Miên vốn rất mẫn cảm, vừa xoa xoa hai cái liền không biết xấu hổ tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, đem ga giường thấm ướt.

"Em làm cái gì?"

Thanh âm Phó Dư so với vừa rồi còn trầm đυ.c hơn. Nguyên bản du͙© vọиɠ đã bị hắn đè xuống lúc này lại ngẩng đầu. Cực đại côn ŧᏂịŧ như muốn phá tan ràng buộc.

"Đương nhiên là tự an ủi nha, lão công không chạm muốn chạm vào em, em thật là khó chịu. Bên trong hoa huyệt rất ngứa, rất muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào."

Cố Miên một bên nói, một bên dùng đầu lưỡi liếʍ ngón tay, phảng phất như đang liếʍ mυ'ŧ một cây côn ŧᏂịŧ thô to.

' phanh '

Cả người cô bị đẩy lên giường, hai đùi trắng nõn nỗ lực mở rộng, ý đồ đem hoa huyệt đỏ bừng phô bày trước mắt Phó Dư .

"Em có biết em đang nói gì không?"

Phó Dư thanh âm áp lực đến lợi hại.

"Đương nhiên biết. Lão công, mau lấy côn ŧᏂịŧ cắm người ta đi. Tao huyệt không có anh thật là khó chịu."

Cố Miên vừa nói vừa bắt lấy ngón tay Phó Dư đè xuống hoa khẩu: "Lão công, anh mau sờ sờ. Hoa huyệt người ta thèm côn ŧᏂịŧ của anh đến chảy nước miếng."

====

Đoán xem bác sĩ Phó kế tiếp sẽ làm như thế nào?