Thẩm Ngữ

Chương 73: Phiên ngoại 1: Sinh hoạt sau khi kết hôn (nửa H)

Thẩm Ngữ rốt cuộc cũng lên đại học vào năm cái túi nhỏ bốn tuổi, năm ấy cô hai mươi mốt.

Hôm khai giảng, hai vợ chồng đã sớm đưa cái túi nhỏ đi nhà trẻ, Thẩm Ngữ nói với bé rằng: “Trưa nay mama không rảnh đến đón con, bảo bảo phải ngoan ngoãn nghe lời dì đó.”

“Mama muốn đi đâu?” Bạn nhỏ Diệp Tĩnh Hi nghe thấy mama không tới đón bé, cả xưng hô “Bảo bảo” bé ghét nhất cũng quên sửa lại cho đúng, đáng thương gấp gáp nắm tay mama.

“Con quên rồi sao? Mama và bảo bảo giống nhau, phải đi học.”

“Bảo bảo ở nhà trẻ tới trưa là được về nhà, mama không thể về sao?” Bạn nhỏ Diệp Tĩnh Hi chớp chớp mắt to.

“Có thể, nhưng 12 giờ mama mới tan học, bảo bảo mấy giờ ra?”

“11 giờ!” Bạn nhỏ Diệp Tĩnh Hi nhanh chóng đáp, số hàng chục không làm khó được bạn nhỏ Diệp đâu.

Diệp Tĩnh Hi đặt niềm hy vọng vào Diệp Lệ Thành: “Vậy baba thì sao?”

“Baba phải đi làm.” Diệp Lệ Thành cười sờ đầu con trai, “Được rồi, chào tạm biệt baba và mama đi.”

Diệp Tĩnh Hi bắt chước dáng vẻ đại nhân: “Vậy mama, con sẽ nấu cơm với dì chờ mama về nhà, mama đi học phải ngoan nhé.”

Thẩm Ngữ mừng rỡ hôn một cái bẹp vào gương mặt phấn mịn của bé con, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ mới rời đi.

Lễ hai giảng bắt đầu lúc 9 giờ, Thẩm Ngữ phải tập hợp ở sân bóng trước mười phút. Tuy nói hai mươi mốt tuổi mới bắt đầu làm sinh viên có vẻ hơi lớn, song cũng may bây giờ thịnh hành trang điểm, nếu Thẩm Ngữ để mặt mộc xen lẫn bên trong vẫn còn trông nhỏ tuổi chán.

Lượng nữ sinh hệ Tiếng Anh so với nam sinh nhiều hơn gấp đôi, toàn bộ sân đều là những đôi chân trắng nuột, khiến nam sinh nhìn đã con mắt. Tuổi Thẩm Ngữ hơi lớn, bởi vì chăm sóc cho cái túi nhỏ nên cũng ít khi chú ý mấy đề tài hot hiện nay, cho nên không chen vào nói cùng bọn được, đứng ngốc một mình ở cuối hàng cô rất muốn tìm Diệp Lệ Thành bộc lộ tâm tình lúc này.

Nhưng ngại ở chỗ cô còn phải vượt qua thử thách, chỉ là cô đứng ở chỗ đó cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, quần áo trên người tuy rằng không nhìn ra nhãn hiệu gì, song gương mặt kiêu ngạo làm người ta vừa nhìn đã thấy nhất định là thiên kim nhà giàu.

9 giờ hai mươi phút, hiệu trưởng vẫn chưa tới sân lễ, một giáo sư đến xin lỗi phải lùi lại đến 10 giờ, chúng tân sinh liền tỏa ra oán khí ngút trời chạy đến nhà ăn tránh nóng, Thẩm Ngữ cũng đi theo đám đông.

Cô đi đến máy bán nước tự động muốn mua một lon nước, còn chưa chọn xong, trước mắt cô đã xuất hiện một lon Coca.

Thẩm Ngữ men theo cánh tay nhìn xem chủ nhân của nó, là một nam sinh cao ráo.

“Mời cậu uống.”

Thẩm Ngữ ngơ ngẩn, chậm vài giây mới mở miệng: “Không cần đâu, cảm ơn.”

“Tớ có thể thêm WeChat cậu không?” Nam sinh kia cũng không xấu hổ, thu tay lại nói ra mục đích chính.

Thẩm Ngữ mỉm cười xin lỗi: “Ngại quá.”

Xong việc Thẩm Ngữ xem khúc nhạc đệm nhỏ này như chuyện vui nói cho Diệp Lệ Thành, không ngờ trưa hôm đó, Thẩm Ngữ mới vừa ra cổng trường đã nhìn thấy anh ôm cái túi nhỏ vô cùng chói lọi đứng ở cổng chờ cô.

Diệp Tĩnh Hi vừa thấy mama đến thì giãy giụa muốn xuống dưới, mở ra hai tay hướng về phía Thẩm Ngữ chạy tới: “Mama con rất nhớ mama!”

Lúc này chuyện cô đã kết hôn tự nhiên cũng được công khai, bạn học cùng khóa đều biết có một sinh viên mới đã kết hôn, nhưng rất ít người biết đó là Thẩm Ngữ.

Hành động này của Diệp Lệ Thành khiến bốn năm đại học của Thẩm Ngữ được hưởng đãi ngộ được toàn lớp chú ý, đồng thời cũng hoàn toàn cắt đứt cơ hội cưa cẩm Thẩm Ngữ.

Thẩm Ngữ bế con trai lên, Diệp Lệ Thành ôm lấy eo cô, một nhà ba người rời khỏi dưới ánh mắt của mọi người.

Ban đêm, sau khi dỗ cái túi nhỏ ngủ xong Thẩm Ngữ bị Diệp Lệ Thành khiêng lên giường, thời khắc anh mong nhớ trong ngày cuối cùng cũng đã đến.

“Đi học có quen không?” Người đàn ông hôn cổ cô hỏi.

“Cũng được… Nhưng mà, rất nhiều đề tài trò chuyện của bọn họ em không hiểu…” Thẩm Ngữ rất là buồn rầu, từ khi có cái túi nhỏ, cái cô chú ý nhất là kiến thức nuôi trẻ.

“Bọn họ nói cái gì?” Anh đã đẩy ra áσ ɭóŧ ngậm lấy đầṳ ѵú liếʍ mυ'ŧ.

“Ư… Em, em cũng không nhớ rõ lắm…” Cô bị trêu chọc cả người nóng lên.

Đều nói phụ nữ mang thai là thời kỳ phát dục thứ hai, mặc dù đã qua giai đoạn bú sữa, ngực cô cũng lớn hơn một cup so với trước kia, Diệp Lệ Thành yêu thích không buông tay, rất nhiều lần nửa đêm Thẩm Ngữ tỉnh lại đều phát hiện ra tay anh vẫn luôn nắm ngực của mình, có đôi khi còn xoa vài cái.

“Chờ con trai lên tiểu học, sẽ có thời gian làm chuyện chúng mình hứng thú.” Anh đổi đầṳ ѵú khác mυ'ŧ vào, khi tìиɧ ɖu͙© dần tăng, lúc anh đã cắm vào nửa cái, cửa đột nhiên bị mở ra, cái túi nhỏ Diệp ôm gấu bông bé thích nhất vẻ mặt tò mò đứng ở ngoài cửa.

Diệp Lệ Thành nhanh chóng kéo chăn che lại, Thẩm Ngữ rút ra côn ŧᏂịŧ, luống cuống tay chân mặc quần áo trong chăn.

Thẩm Ngữ bình ổn trái tim, gọi cái túi nhỏ lại đây.

Diệp Tĩnh Hi bò lên trên giường, dựa vào trong lòng mama: “Mama con có thể ngủ với mama không?”

Trong lòng Thẩm Ngữ biết hôm nay cô không có thời gian dành cho con, bảo Diệp Lệ Thành xê dịch sang bên cạnh, chừa ra cho con một chỗ.

Bạn nhỏ Diệp Tĩnh Hi lại rất có ý tưởng: “Con muốn ngủ ở đây.”

Đây là chỉ trong lòng Thẩm Ngữ.

“Lông chân của baba làm người ta đau lắm.” Cái túi nhỏ rất biết hưởng thụ, đồng thời cũng rất biết nói khéo.

Cái túi nhỏ chồm qua mama thưởng một nụ hôn lớn ở trên má baba: “Baba ngủ ngon.”

Rồi sau đó, lại hôn hôn mama: “Mama cũng ngủ ngon.”

Thẩm Ngữ yêu thương hôn lại bé ngủ ngon: “Bảo bảo ngủ ngon.”

Tắt đèn, trong phòng một mảnh đen nhánh.

Ban đêm im ắng, Thẩm Ngữ mơ thấy mình ngồi trên một con thuyền, theo làn sóng thủy triều con thuyền leo lên trên ngọn sóng, bọt sóng đánh vào nhau, trong nháy mắt lại rơi xuống mặt nước, cảm giác thay đổi rất nhanh làm cơ thể cô căng ra.

Đột nhiên rơi xuống giữa khoảng không, Thẩm Ngữ bừng tỉnh, theo đó cô buột miệng thốt ra tiếng rêи ɾỉ.

Cô cuống quít che miệng lại, khẩn trương nhìn về phía con trai, người đàn ông phía sau đột nhiên tập kích thật mạnh, cô bị đẩy dịch ra một khoảng cách với con.

Thẩm Ngữ vẫn nghiêng người đưa lưng về phía anh, anh vòng tay từ phía sau nắm bộ ngực cô thưởng thức, đồ vật dưới thân kia tùy ý xâm phạm giữa hai chân mềm mại của cô.

“Bảo bảo… Ở đây…” Cô run run nhỏ giọng nói.

“Anh biết.” Anh che lại miệng cô, không để bụng tiếp tục đong đưa, “Nó ngủ rồi, em nói nhỏ chút sẽ không đánh thức nó đâu.”

“Chúng ta… Đi ra ngoài…” Cô đưa tay ra sau đẩy anh ra, xin anh khoan dung, “Thúc thúc, đi ra ngoài sẽ tùy ý anh làm…”

Anh rút côn ŧᏂịŧ ra, chân dài vượt xuống giường, tiếp theo bế cô lên.

Cô treo ở trên eo anh, giữa hai cánh mông mơ hồ có thể thấy được một cây gậy thịt đen bóng ra vào trên dưới, côn ŧᏂịŧ theo động tác đi đường mà cắm vào khi sâu khi lại nông, thọc vào rút ra không theo quy luật so với thao hoa huyệt còn mê người hơn, cô cắn đầu vai anh mới ngăn được tiếng rêи ɾỉ.

Cửa phòng ngủ mới vừa khép lại, anh xoay người đè cô ở trên tường làm, nhiều lần không lưu tình thọc tới hoa tâm.

Tử ©υиɠ cô gái co chặt, kẹp lấy qυყ đầυ người đàn ông, anh để ở chỗ kia lùi không được mà tiến cũng không xong, trên trán rịn ra mồ hôi.

“Sinh con rồi còn chặt như vậy, thật là thiếu thao.” Anh hung ác cắn môi dưới của cô, “Không thao lỏng em, đêm nay sẽ không ngủ.”

“Không cần lỏng! Thúc thúc, em không cần đâu…” Cô cực kỳ sợ, đã có kinh nghiệm mấy năm nay, cô tự nhiên biết anh rất thích chặt chẽ, cô sợ Diệp Lệ Thành nói được thì làm được, sẽ thao cô lỏng thật.

Cô thả lỏng thân thể, để anh không cố sức thao nữa, dường như Diệp Lệ Thành lại nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm vào cửa tử ©υиɠ, mỗi lần đẩy vào đều chạm đến miệng tử ©υиɠ. Bên trong tử ©υиɠ Thẩm Ngữ đã bị qυყ đầυ cương cứng chạm đến cực hạn, không biết đã bị thao cao trào bao nhiêu lần.

Lúc Thẩm Ngữ gần như mất hết sức lực, Diệp Lệ Thành rốt cuộc mới bắn ra, rút côn ŧᏂịŧ khỏi Thẩm Ngữ để cô quỳ trên mặt đất, thọc vào cái miệng nhỏ đỏ bừng phóng thích tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ạt.

Ngày mai cô còn phải đi học, nếu bắn vào trong cơ thể phải rửa sạch lại, cho nên anh dứt khoát trực tiếp bắn vào trong miệng để cô ăn. Anh cố định cái ót cô, dươиɠ ѵậŧ đen thô chậm rãi thọc vào rút ra ở miệng cô, yết hầu cô chuyển động lên xuống, nuốt tất cả tinh hoa của anh vào trong bụng.

Cô đã quen với việc khẩu giao và ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhân lúc côn ŧᏂịŧ còn đang ở trạng thái nửa cứng cô liếʍ sạch dịch trắng trên thân gậy, trong mã mắt còn thừa cũng không quên hút sạch.

Anh để cô đứng lên, còn anh ngồi xổm xuống xem xét nơi riêng tư của cô, cửa âʍ đa͙σ bị cắm thành một động nhỏ tựa chiếc đũa, đáng thương không khép được, huyệt thịt xung quanh cửa động bị cọ xát quá nhiều thành màu đỏ ửng cực kỳ xinh đẹp.

Diệp Lệ Thành rất hài lòng với kiệt tác đêm nay, yêu thương hôn môi đỏ: “Thúc thúc rất yêu em.”

“Em cũng yêu anh.” Cô động tình hôn lại.

Bất tri bất giác, du͙© vọиɠ anh vừa phát tiết lại ngẩng đầu lần nữa.

Suốt một đêm, Thẩm Ngữ bị đè ở trên sàn nhà lúc hôn mê cũng không vào trong phòng, cho đến khi trời hé ánh sáng nhạt, anh mới ôm cô trở lại giường. Đáng nhắc tới chính là, mặc dù cô ngủ rồi nhưng ngửi thấy hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng sẽ tự động liếʍ mυ'ŧ, song sau khi nuốt thì chưa được rửa sạch. Vì thế đương lúc bạn nhỏ Diệp Tĩnh Hi rời giường nhìn thấy chất trắng trên khóe miệng mama, còn thần thần bí bí tranh công với baba, nói là phát hiện buổi tối mama lén uống sữa bò.

Diệp Lệ Thành làm bộ làm tịch xoa đầu con trai, lấy lý do sợ mama xấu hổ nên cùng nhau giữ bí mật.

Bé túi nhỏ đơn thuần còn tưởng rằng mình đã bảo vệ một bí mật to lớn cho mama.