Thẩm Ngữ

Chương 71: Phiên ngoại: Diệp Dập Thành 1

Tập hợp phiên ngoại không gian song song

Tác giả: Nhạc Viên Lộ

Nội dung tóm tắt:

Một chút yy thú vị ác ý, không liên quan đến nội dung chính văn.

Cao H, NP, SM

***

Trong phòng rất an tĩnh, Diệp Dập Thành nhìn chung quanh cũng không phát hiện ra Thẩm Ngữ, vừa định rời đi thì đột nhiên dừng lại bước chân.

Anh nghe được tiếng hít thở nặng nề.

Bước chân Diệp Dập Thành lướt nhẹ, theo tiếng vang tìm thấy một cửa phòng, đó là một gian phòng phụ.

Cửa phòng ngủ phụ được làm theo kiểu cửa kéo kiểu Nhật, tiếng ròng rọc lăn rất nhỏ, cánh cửa hoàn toàn bị mở ra, một cơ thể nữ kẹp lấy tấm chăn cọ xát lộ ra trước mắt anh.

Cánh tay và phần lưng trần trụi của cô lộ ra màu hồng nhạt, môi đỏ khẽ mở phun ra tiếng hít thở nhè nhẹ mê người.

Bụng Diệp Dập Thành căng thẳng, không cách nào kháng cự tiến lên bế cô lên.

Thân thể Thẩm Ngữ nóng như cái bếp lò, tham lam mà dán ở trên tơ lụa áo sơmi mang theo chút lạnh lẽo của anh, giống như mèo con dùng gương mặt cọ loạn trước ngực, “Ưm…”

Cô phát ra tiếng thở thỏa mãn, môi khẽ nhếch lộ ra hàm răng trắng tinh, Diệp Dập Thành có thể nhìn thấy cái lưỡi thẹn thùng bên trong, giống hệt con mèo mà Tô Hoa nuôi.

Giọng Diệp Dập Thành bất giác mà ôn nhu, “Vừa ôm đã thoải mái sao?”

Hiển nhiên cô không cách nào đáp lại, chỉ ưm một tiếng thoải mái theo bản năng, Diệp Dập Thành ngược lại cho rằng cô đang trả lời anh.

Diệp Dập Thành ôm cô về phòng mình, đi vào phòng tắm nhúng ướt khăn lông để cô hạ nhiệt độ.

Tuy rằng còn chưa rõ mục đích cô tiếp cận em trai, chẳng qua nếu em anh thích, thì người làm anh như anh cũng không nên quá phận.

Ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Thẩm Ngữ duỗi tay xuống đùa bỡn hoa huyệt, làn váy sa mỏng bị vén lên cao, cô không biết tự an ủi, chỉ biết cách qυầи ɭóŧ xoa âʍ ɦộ lung tung, gãi không đúng chỗ ngứa làm cô gần như muốn khóc thành tiếng, bất lực gọi Diệp Lệ Thành, “Thúc thúc, thúc thúc…”

Trong lòng anh rất rõ ràng người cô kêu chính là Diệp Lệ Thành, nhưng dươиɠ ѵậŧ Diệp Dập Thành vẫn bất tri bất giác mà ngẩng đầu lên.

Ánh mắt anh tối tăm, trong tay cầm một tấm khăn ướt, cô lại cố tình không tự biết, rêи ɾỉ giống như mời gọi anh, “Tiểu Ngữ khó chịu, thúc thúc, người làm con đi…”

Biết rõ cô bị hạ dược, Diệp Dập Thành lại giống như bị mê hoặc, thanh âm nghẹn ngào, “Làm thế nào?”

Thẩm Ngữ tách ra đùi, một lóng tay đẩy ra qυầи ɭóŧ, lộ ra u cốc thiếu nữ không chút lông mao, “Nơi này, nơi này khó chịu…”

Ngón tay Thẩm Ngữ trúc trắc để ở khe hở vuốt ve hạt le, âʍ ɦộ múp míp trắng nõn phủ đầy dâʍ ɖị©ɧ.

Ánh mắt Diệp Dập Thành dần sâu hơn, trẻ con bây giờ phát dục tốt như vậy sao?

Cô so với con trai lớn của anh còn nhỏ hơn hai tuổi, thân thể non nớt như vậy, anh rất ít chạm vào.

Một là chưa bao giờ thao nên quá mức trúc trắc để làʍ t̠ìиɦ, cũng không có hương vị thành thục của phụ nữ, hai là không có đề tài chung với những cô gái mười mấy tuổi, trong quá trình thao cũng không có lạc thú gì nhiều.

Song Thẩm Ngữ lại không như thế, cô mới mười sáu thì thân thể đã bị đàn ông khai phá đến mức thành thục, ở trong chuyện tìиɧ ɖu͙© cũng không ngây ngô, huyệt lại vẫn có thể giữ vẻ trắng nõn của xử nữ, càng khó hơn chính là, hoa huyệt thoạt nhìn càng non nớt, so với hoa huyệt của bạn nữ khi anh mười lăm tuổi lần đầu tiên cùng lén nếm thử trái cấm kia còn nhỏ hơn.

Diệp Dập Thành chậm rãi đưa ngón tay vào giữa hai chân cô, tìm được viên đậu sưng to kia, hai ngón tay kẹp lấy xoa bóp. Kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© của anh phong phú, dễ như trở bàn tay đã làm cho cô chảy nước.

Kɧoáı ©ảʍ tê dại bao phủ toàn thân, hai chân Thẩm Ngữ không tự giác kẹp lại, giữ chặt lấy tay người đàn ông, “A a ư…”

Vốn là vô ý thức ưm một tiếng, vào tai Diệp Dập Thành biến thành gọi tên của anh là “Dập”, lúc này anh nào còn sự sắc bén lần đầu tiên gặp, lòng cũng mềm xuống, “Dập Thành, gọi ta Dập Thành.”

Ý thức cô gái không rõ, chỉ lo rêи ɾỉ, Diệp Dập Thành kiên nhẫn dụ dỗ bên tai cô từng chút một, “Dập thành, gọi Dập Thành, nhị thúc thúc sẽ cho em thoải mái.”

“Dập… Ư…”

Đầu ngón tay Diệp Dập Thành khảm vào cửa động, ôn nhu dẫn dắt cô, “Dập Thành.”

“Dập… Thành, a a hô ——”

Anh thọc vào nguyên ngón tay, hoa huyệt cô chặt như xử nữ, Diệp Dập Thành phá vỡ tầng tầng mị thịt chặt chẽ, dùng ngón tay giúp cô giảm bớt du͙© vọиɠ, “Thoải mái không?”

Dâʍ ɖị©ɧ dọc theo ngón tay anh chảy một đường xuống, tích ướt khăn trải giường bên dưới, cô dùng phản ứng trả lời anh.

Diệp Dập Thành cười khẽ ra tiếng, môi mỏng mang theo tà khí in trên khóe miệng cô, “Nhị thúc thúc sẽ làm em càng thoải mái.”

Diệp Dập Thành cởϊ qυầи ra, tách ra đùi rắn chắc màu lúa mạch ngồi vào trước ngực cô gái nhỏ, dươиɠ ѵậŧ kia nổi lên gân xanh, thân gậy không có dài như Diệp Lệ Thành, nhưng lại rất thô to, qυყ đầυ màu tím từng trải phong phú, có thể nghĩ đến biết bao nhiêu người phụ nữ đã bị chinh phục dưới dươиɠ ѵậŧ này.

Diệp Dập Thành để qυყ đầυ ở trên môi cô đâm thọc, ý đồ muốn cạy ra cánh môi đi vào, “Tiểu Ngữ, ha ha bảo bối của nhị thúc thúc, đợi lát nữa nó có thể làm cho em lên tiên.”

Thẩm Ngữ chỉ có hứng thú với dươиɠ ѵậŧ của đối tượng công lược, tuy rằng hương vị của Diệp Dập Thành và Diệp Lệ Thành có vài phần tương tự, nhưng cô vẫn có thể phân biệt, không chịu mở miệng ăn, quay đầu né tránh nghiệt căn đáng sợ kia.

Diệp Dập Thành có chút bực, khiêng chân cô lên trên vai, tính toán trước tiên chinh phục cái miệng nhỏ phía dưới, anh tự tin không người phụ nữ nào có thể thoát được việc được anh thao, đến lúc đó ăn xong cô rồi, chỉ sợ cô đến cầu xin liếʍ dươиɠ ѵậŧ.

Diệp Dập Thành xé nát qυầи ɭóŧ màu trắng của Thẩm Ngữ, tùy ý ném đến gầm giường, chính anh lại đỡ qυყ đầυ phá vỡ cửa động, “Tiểu Ngữ, trợn mắt nhìn tôi, người bây giờ thao em là tôi.”

Cô gái khó chịu vặn vẹo thân thể, hai mắt nhắm chặt, “Thúc thúc, Tiểu Ngữ khó chịu… Ô…”

Diệp Dập Thành kiên nhẫn sửa lại cho đúng, “Là nhị thúc thúc, gọi nhị thúc thúc, nhị thúc thúc sẽ khiến cho em thoải mái.”

“Nhị thúc thúc, cầu xin người làm Tiểu Ngữ thoải mái, ô…” Cô ôm cổ anh nức nở.

“Không khóc, nhị thúc thúc liền thao Tiểu Ngữ.” Diệp Dập Thành hôn lấy môi cô, phần eo dùng sức, qυყ đầυ chen vào u lộ, “Gọi Dập Thành.”

“Dập Thành… A!”

Nguyên dươиɠ ѵậŧ vọt vào đường đi nhỏ hẹp, lưng Thẩm Ngữ cong lên, ngón tay tú quyên bắt lấy tấm lưng dày rộng của người đàn ông.

Trên giường, hai thân thể màu da đối lập mãnh liệt giao triền bên nhau, thân thể nam tính rắn chắc màu lúa mạch từng chút một đưa đẩy, cô gái phía dưới đón ý hùa theo, hai chân vòng ở bên hông anh, mũi chân banh lớn.

“Nhị thúc thúc thao sướиɠ sao?”

Thẩm Ngữ phảng phất như đặt mình trong làn sóng tìиɧ ɖu͙©, “Sướиɠ… Thúc thúc, nhẹ một chút…”

Con ngươi hung ác nham hiểm của anh trầm lại, đầu ngón tay dùng sức, giữ chặt cằm cô, “Trợn mắt nhìn xem tôi là ai.”

Thẩm Ngữ ăn đau, mắt ướt hơi mở, người trước mắt bị nước mắt làm mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy màu da lúa mạch, “Thúc thúc, sao người đen hơn rồi…”

Diệp Dập Thành nguy hiểm nheo lại đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Trợn mắt nhìn rõ ràng cho tôi, là ai đang thao em.”

Ngón tay sử dụng lực, trên cằm nhỏ xinh lưu lại hai vết ngân màu đỏ, Thẩm Ngữ hoàn toàn mở ra hai mắt, gương mặt phẫn nộ của Diệp Dập Thành ánh vào mi mắt.

“Nhị thúc thúc!”

Hạ thân Diệp Dập Thành đẩy mạnh một cái, Thẩm Ngữ nhịn không được kêu ra tiếng.

Sao, sao lại như vậy, vì sao nhị thúc thúc lại thao cô…

Cô gái nhỏ kinh hoảng thất thố dùng sức đẩy  ra người đàn ông trên người, “Người, người đi xuống! Tôi muốn tìm thúc thúc…”

“Đi à.” Diệp Dập Thành ngoài cười nhưng trong không cười, dươиɠ ѵậŧ thô tráng giống như máy đóng cọc nhanh chóng khuấy đảo âʍ đa͙σ non nớt của cô, “Em xem nó sao không để ý tới em, em biết nó đang làm gì sao?”

Diệp Dập Thành cố ý dán vào bên tai cô nói, “Nó đang ở cách vách thao Cố Uyển Như.”

“Nó tặng em cho tôi chơi, nó không cần em.” Diệp Dập Thành ác liệt nói, “Bằng không, làm sao em lại ở trên giường tôi, bị tôi làm.”

Diệp Dập Thành nâng lên hạ thể Thẩm Ngữ, đem nơi giao hợp của hai người đưa đến trước mặt cô, “Nhìn thấy không, là dươиɠ ѵậŧ của ai cắm hoa huyệt em?”

Thẩm Ngữ khóc lóc, liều mạng lắc đầu, phủ nhận sự thật trước mắt.

Diệp Dập Thành cưỡng chế căng ra mí mắt cô, cưỡng bách cô tiếp nhận hiện thực, ác ý thả chậm tốc độ, làm cô thấy rõ dáng vẻ dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra, “Rất thoải mái chứ? Ha ha, dâʍ ŧᏂủy̠ làm lông mao đều ướt cả.”

“Nhị thúc thúc của em, vẫn là lần đầu tiên thao người phụ nữ nhiều nước như vậy.” Nhìn thấy ánh mắt cô từ hoảng sợ chuyển sang mang theo một tia tò mò, tâm tình Diệp Dập Thành thay đổi, “Không, phải nói là cô gái nhỏ, mười mấy năm cũng chưa thao ai múp míp như vậy.”

“Tiểu Ngữ, có muốn đi theo nhị thúc thúc hay không?” Diệp Dập Thành sa vào hoa huyệt vừa chặt vừa múp míp, sau khi hưởng thụ rồi tự nhiên sẽ không muốn buông tay, “Nhị thúc thúc so với thúc thúc có tiền hơn, việc cũng tốt, cũng không cần về nhà, mỗi đêm đều có thể thao em cao trào, thế nào?”