“Thúc thúc, thúc thúc…”
Âm thanh thọc vào rút ra càng thêm dày đặc, tiếng rêи ɾỉ vì va chạm kịch liệt mà đứt quãng, Trần Phi nghe được mặt già đỏ bừng.
Sau khi kết thúc một cuộc tình thì đã gần một năm hắn không hưởng qua mùi vị phụ nữ.
Trần Phi quẫn bách rời xa xe, đến nơi xa hóng gió lạnh đuổi đi khô nóng trên người.
Cô gái nhỏ ghé vào người anh làm tư thế chỉ có thể tiến vào hai phần ba dươиɠ ѵậŧ, hơn nữa lúc thao huyệt cũng không thể dùng hết toàn lực, Diệp Lệ Thành thao vài cái liền đảo cô lại đè ở dưới thân, đổi thành tư thế cô nằm trên ghế.
Đầu cô nghiêng hướng ra bên ngoài, nhìn thấy hộp bαo ©αo sυ màu xanh để ở trên hộp khăn giấy, “Thúc thúc, bao…”
Người đàn ông hất cái hộp sang ghế lái, mông càng thêm dùng lực, “Không muốn mang.”
Đang thao đã ghiền, rút ra để mang bao so với lên trời còn khó hơn, thêm nữa là cô yêu cầu mang, anh càng muốn đối nghịch với cô, không chỉ không mang mà còn nhiều lần đẩy vào miệng tử ©υиɠ, vốn là cổ tử ©υиɠ chặt khít vì bị thao mà nới lỏng một chút, mặc dù qυყ đầυ để ở cổ tử ©υиɠ dù cắm nông vào cũng không hề có cảm giác đau đớn bị bẻ gãy vì chặt ở phía trước.
“Cảm nhận được không, ta ở tử ©υиɠ của con.” Diệp Lệ Thành nắm tay cô vỗ trên bụng nhỏ bị cắm trồi lên.
“Ô… Đi ra ngoài…”
Cảm giác cổ tử ©υиɠ bị nhét đầy đối với cô mà nói như là bị tiểu nhân tra tấn, chỗ kia còn chưa có đủ dài, bị cường ngạnh phá vỡ chỉ làm cô cảm thấy đau nhức không nói nên lời, thật giống như nghẹn nướ© ŧıểυ đến mức bụng trướng đau, lại bị người ta dùng con dấu đè lên, muốn đi tiểu lại không có cảm giác đi tiểu.
“Đi ra ngoài thì ai thao con?” Diệp Lệ Thành khẽ cười nói, duỗi tay lau dưới mông cô, “Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy trên ghế, nếu không thao, ta sợ con khó chịu.”
“Con, con đau…”
“Ha ha, nói cho thúc thúc nghe, thúc thúc thao con như vậy có đau không?” Anh biết phản ứng khi cô bị thao đau, cô nhiều lắm chỉ là không thoải mái, có điều có cô gái nào vừa bị thao sẽ thoải mái chứ? Cũng phải huấn luyện, thao nhiều, thao thuần thục, tự nhiên có thể cảm nhận được mùi vị làʍ t̠ìиɦ.
Thẩm Ngữ chưa thử qua bị cắm vào cổ tử ©υиɠ một thời gian dài khi làʍ t̠ìиɦ, cho nên sẽ kêu đau, không nghĩ tới, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan đến mức lông mao ở hạ thể đã kết thành hình sợi, Diệp Lệ Thành tin tưởng vững chắc rằng nếu thao lâu dài một chút, thao cắm vào tử ©υиɠ cũng có thể làm cô cao trào.
Nghĩ như vậy, Diệp Lệ Thành tăng thêm lực độ, dươиɠ ѵậŧ thô tráng thâm nhập bên trong, qυყ đầυ phía trước chen vào tử ©υиɠ.
“A nha! Thúc thúc, đi ra ngoài! Ô ô… Đau…”
Thẩm Ngữ mất khống chế kêu to, Trần Phi nghe được tiếng kêu do dự một chút vẫn thả chậm bước chân tới gần xe.
Diệp Lệ Thành hôn lấy môi cô, “Người phụ nữ nào huyệt không để đàn ông thao, Tiểu Ngữ chỉ nhỏ hơn một chút so với người khác, quen rồi sẽ không đau.”
“Người gạt người… Ô…”
Anh đem tiếng rêи ɾỉ nuốt vào trong miệng, giữ chặt tứ chi lộn xộn, bướng bỉnh thọc vào rút ra bên trong, hơn chục cái hạ xuống nặng nề, phun ra dịch trắng đặc sệt.
Cô gái nhỏ bị thao đến hạ thể tê mỏi, dâʍ ɖị©ɧ giống như mất khống chế mà tí tách trút xuống, chảy trên ghế da tụ thành vệt nước nhỏ.
Diệp Lệ Thành chậm rãi thọc vào rút ra kéo dài kɧoáı ©ảʍ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn bắn ra từng dòng, trong lúc bắn tinh anh chợt bừng tỉnh nhớ lại ý định ban đầu của mình là rút ra bắn.
Được rồi, bắn nhiều như vậy rồi, bắn thêm một hồi cũng không sao.
Rất nhanh anh tìm được lý do cho mình, yên tâm thoải mái ở trong cơ thể cô phun xong một giọt hạt giống cuối cùng.
Diệp Lệ Thành nằm ở trên người cô cảm thụ dư vị sau khi bắn tinh, ở bên nhau với cô, thân thể anh không biết tại sao lại càng có tinh lực hơn so với trước kia, lấy tuổi này của anh, một tuần thao bốn năm lần theo lý thuyết thân thể sẽ thiếu hụt, nhưng anh không như vậy.
Có đôi khi tính dục quá độ, giống như hôm nay, liên tiếp làm hai lần tinh lực vẫn còn dư thừa.
Chẳng qua, lần đầu tiên không tính cũng vậy.
Diệp Lệ Thành còn không biết, lần tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia cũng là phun cho Thẩm Ngữ, tuy rằng cô chỉ dùng tay làm thôi.
Diệp Lệ Thành lau sạch nơi riêng tư của hai người, mở cửa sổ để xua đi vị tìиɧ ɖu͙©.
Trần Phi đợi vài phút sau mới lên xe, không nhìn kỹ, đặt mông ngồi trên ghế có bαo ©αo sυ.
Trần Phi móc từ dưới mông ra hộp bαo ©αo sυ bị đè dẹp lép, miệng hộp hoàn chỉnh, hắn theo bản năng nhìn về phía Diệp Lệ Thành.
Hiếm khi mặt Diệp Lệ Thành nhiễm vài phần nhu tình, tầm mắt chạm đến ánh mắt dò hỏi của Trần Phi, “Sao vậy?”
Thanh âm khàn khàn, mang theo cảm giác lười biếng khi xong việc.
“…Lái xe đi chứ?”
“Ừ, trở về chung cư đi.”
Đó là nhà của anh và Thẩm Ngữ.
Trong rừng cây là con đường đầy bùn, kỹ thuật lái xe có tốt cũng không tránh khỏi hố đất đá khắp nơi, sau vài lần liên tiếp xóc nảy Thẩm Ngữ móc lấy ngón út của anh, trên mặt cô còn mang theo ửng đỏ do bị yêu thương quá mức.
“…Thúc thúc, chảy ra.” Cô nói bên tai anh.
Thẩm Ngữ dịch sang bên cạnh, mặt ghế ướt dầm dề, bên trên còn có vài sợi màu trắng.
Qυầи ɭóŧ không giữ được quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, nên rò rỉ ra từ mép quần.
Diệp Lệ Thành rút khăn giấy lót ở dưới mông cô, “Như vậy tốt hơn chút nào không?”
“Đều tại người!”
“Đúng, đúng, trách ta, ta không nên bắn vào huyệt, phải là bắn vào trong miệng cho con ăn.” Người đàn ông nói ra lời đáng xấu hổ.
Thẩm Ngữ thẹn quá hóa thành giận cách anh rất xa, song chuyện khiến cô càng xấu hổ còn ở phía sau.
Một mạch đi từ gara về, trên qυầи ɭóŧ Thẩm Ngữ chất đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, hương vị kia không thể nói khó ngửi, nhưng mùi đặc biệt nồng. Lúc đi thang máy vài học sinh cấp ba bóp mũi suy đoán nơi mùi lạ phát ra, nhưng một đôi vợ chồng trẻ trong đó lại cười trộm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt trêu đùa đánh giá bọn họ.
Da mặt Thẩm Ngữ mỏng, đầu cơ hồ muốn chôn trước ngực, thật vất vả chịu đựng đến tầng lầu của mình, cô nhanh chóng chạy ra. Không ngờ sau khi về đến nhà, mèo rừng rất ghét bỏ mùi vị đó, trốn đến nhà cây cho mèo, Thẩm Ngữ tới gần, lông sau cổ hoàng thượng muốn dựng hết lên.
Bị ủy khuất nhiều như vậy, về đến nhà cả mèo cũng không cho ôm, Thẩm Ngữ tự thương tự cảm ngốc nghếch ôm con thỏ chà đạp, “Vẫn là Cầu Cầu tốt.”
Diệp Lệ Thành chuẩn bị xong nước tắm mới tới kêu cô, “Lại đây tắm rửa.”
“Không!” Thẩm Ngữ chu cái miệng nhỏ, đưa lưng về phía Diệp Lệ Thành.
Chính là anh, hại cô mất mặt ở trước mặt người khác.
“Ta đếm ba giây, một, hai, ba, được, ngày mai con chờ ăn thịt thỏ kho tàu đi.” Diệp Lệ Thành sẽ không làm gì Thẩm Ngữ, nhưng anh lại am hiểu sâu dùng hai “Đứa con” này uy hϊếp bức bách cô thỏa hiệp.
“Người sẽ không vậy đâu.” Thẩm Ngữ đã sớm không nuốt trôi bộ dáng này của anh.
Diệp Lệ Thành hừ lạnh một tiếng, cặp mắt tử vong đảo qua Diệp Cầu Cầu, bé thỏ với tư cách là động vật làm thịt cho bữa ăn ngon, sớm đã tu luyện ra lòng cảnh giác vô cùng cường đại, chân sau dùng sức đạp ra ôm ấp của cô, chạy nhanh như chớp về l*иg sắt trốn tránh.
Diệp Lệ Thành nhẹ nhàng đem bé con đang kháng cự vào phòng tắm, lột sạch quần áo làm chuyện trẻ con không nên làm.
Nhoáng cái đã qua hai tuần, cách kỳ thi đại học còn nửa học kỳ, không khí học tập bắt đầu khẩn trương.
Vốn dĩ Thẩm Ngữ phải xốc lại mười vạn phần tinh thần tới học, cô lại phát hiện chính mình càng ngày càng thích ngủ, đặc biệt là buổi chiều của ngày hè, cô không nhớ rõ đã bỏ lỡ bao nhiêu tiết luyện nghe, dường như mỗi ngày đều đến trễ. Cũng may Diệp Lệ Thành đã chào hỏi với chủ nhiệm lớp trước, giáo viên tiếng Anh cũng sợ gia tăng áp lực học tập nên cũng không truy cứu nhiều.
Một ngày buổi chiều, Thẩm Ngữ về đến nhà, lập tức chạy vào phòng bếp, lúc này Diệp Lệ Thành đang nấu bữa tối ở phòng bếp.
“Gần đây con buồn ngủ quá.” Thẩm Ngữ lười biếng dựa vào sau lưng Diệp Lệ Thành, mí mắt trên dưới đã đánh vào nhau.
“Đi rửa mặt trước đi, rửa sạch sẽ không mệt mỏi nữa.” Diệp Lệ Thành múc cháo thịt gà ra để nguội.
Thứ hai đến thứ sáu thật nhanh, cơm ba bữa vẫn để một khách sạn cố định đưa lại đây.
“Rửa sạch rồi, vẫn buồn ngủ quá.” Thẩm Ngữ nói nhẹ như bông.
Diệp Lệ Thành để cô ăn vạ trên người mình, mở lên nắp canh đầu cá, một mùi hương cá tràn đầy phòng bếp.
Sắc mặt Thẩm Ngữ chợt đổi, che lại miệng chạy ra khỏi phòng bếp, đỡ sô pha nôn khan.
Diệp Lệ Thành vội vàng đuổi theo, thần sắc lo lắng, muốn đi tới đỡ cô, không ngờ trên người lại dính mùi cá, Thẩm Ngữ ngửi được lại nôn khan tiếp, anh hoảng loạn gọi cho Chu Chính Nam, trong một khắc điện thoại kết nối, anh đột nhiên lộ vẻ mặt mừng như điên.
Sẽ không phải là…
Tay nắm điện thoại của anh mơ hồ run rẩy.