Thẩm Ngữ

Chương 65: Chỉ thao con (nửa H)

Lúc bọn họ nùng tình mật ý lại là lúc Cố Uyển Như đứng phía sau, đôi mắt bà hiện ra vẻ không cam lòng và hận ý.

Cho đến khi họ đi, một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, chậu cây trang trí vỡ nát đầy trên đất, cành Thủy Tiên kia bị gãy ngang, vỡ thành những mảnh nhỏ cực kỳ giống người phụ nữ cuồng loạn.

Đáng tiếc, Diệp Lệ Thành không nhìn thấy được.

Bóng hình trong mắt trong lòng anh đã sớm biến thành cô gái ngây thơ trước mắt.

“Ở đây, đau không?” Diệp Lệ Thành nhìn dấu bàn tay trên mặt cô vẫn chưa tan.

“Đừng nhìn, rất xấu.” Thẩm Ngữ dùng tay che lại mặt.

Gương mặt cô gái sưng to, không hề có chút xinh đẹp nào, nhưng Diệp Lệ Thành nhìn thế nào cũng cảm thấy cô gái của anh đẹp nhất, cho dù là thói quen sạch sẽ trước mặt cô anh cũng có thể bỏ qua, say đắm hôn chỗ sưng đỏ kia.

“Không xấu.” Diệp Lệ Thành nói, “Thật xin lỗi, cho ta một chút thời gian, chúng ta sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nhau.”

“Con không phải tiểu tam đúng không?” Đôi mắt cô chứa đầy hi vọng nhìn anh, Diệp Lệ Thành im miệng không nói, thần sắc khó có thể miêu tả.

Tính tình Diệp Lệ Thành đâu phải ra đấy, không muốn vì dỗ cô vui vẻ mà nói sai sự thật.

Tim cô như bị đao cắt, ở trong lòng anh, cô là loại hình tượng này sao? Anh có biết cô có bao nhiêu đau khổ không? Dù là lừa gạt dỗ dành cô vui vẻ một chút thôi cũng được mà…

Thẩm Ngữ đẩy tay anh ra, cố nén nước mắt, “Con đi về trước…”

“Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ, con nghe ta nói.” Tim Diệp Lệ Thành thoáng đau, giữ chặt cô, “Ở trong lòng ta con vĩnh viễn không phải tiểu tam, con là người yêu của ta.”

“Nhưng chỉ dựa vào sự thừa nhận của ta còn chưa đủ, cho ta thời gian một năm, ta bảo đảm sẽ không còn người dị nghị.”

“Con không cần sự thừa nhận của người ngoài! Con chỉ cần người thừa nhận, nếu ngay cả người cũng nghĩ vậy, con không biết có còn đủ dũng khí để tiếp tục đoạn cảm tình này không nữa.” Nước mắt cô từng viên một rơi vào hồ nước trong lòng anh, tạo ra từng vòng sóng nước.

Diệp Lệ Thành nói, “Không khóc, thúc thúc lập tức trở về ly hôn, ly hôn xong sẽ cưới con.”

Anh liếʍ sạch nước mắt, “Đừng khóc, bé con ngoan đừng khóc.”

“Thúc thúc hứa với con, sau này sẽ không đơn độc gặp Cố Uyển Như.”

Anh cẩn thận hôn lên mặt cô trấn an cảm xúc của cô, qua thật lâu, cô khóc mệt mỏi, cũng phát tiết đủ rồi.

Ủy khuất mấy ngày này đọng lại tuôn ra, khóc cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

Thẩm Ngữ ôm chặt eo anh, “Người là của con.” Duỗi tay bắt lấy thịt mềm giữa háng, “Nó cũng là của con.”

“Được, đều là của con.” Diệp Lệ Thành phá lệ ôn nhu, thậm chí dung túng cô làm động tác cấm trên xe—— ở trước mặt Trần Phi vuốt ve bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đàn ông.

“Con muốn ăn.” Thẩm Ngữ cố chấp lấy khăn ướt lau khô gậy thịt, vùi đầu phun ra nuốt vào, Diệp Lệ Thành lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đẩy ra thì luyến tiếc, không đẩy thì Trần Phi lại ở đây.

Trần Phi vô cùng thức thời quay xe chạy vòng đường công viên đến cánh rừng, con đường kia dân cư thưa thớt, thập phần hoang vu, thậm chí giữa đường còn có một rừng cây tùng, hắn có thể dừng xe ở đó chờ bọn họ giải quyết xong rồi đi.

Trần Phi chỉ dựa vào âm thanh mà phán đoán tiến độ của bọn họ, bây giờ hẳn là còn đang trong giai đoạn khẩu giao, hắn nghe được tiếng nuốt nước bọt.

Cái miệng nhỏ của cô gái kia căng ra ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ sẽ có hình dạng gì đây?

Trong nháy mắt Trần Phi nghe một tiếng than nhẹ của bọn họ, nhanh liếc mắt một cái qua kính chiếu hậu, gần thế này liếc mắt một cái đã đủ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

Sắc mặt cô hơi hồng, hai tròng mắt nửa mị, hàm dưới mở lớn hết mức, ở giữa hai cánh môi đỏ bất ngờ cắm một dươиɠ ѵậŧ thô đen.

Động tác này trong phim JAV thường hay thấy, khác biệt duy nhất là biểu tình của cô là thật sự say mê, mà động tác trong phim phần lớn là diễn.

Có được đáp án mình muốn Trần Phi chuyên tâm lái xe, rất nhanh xe đã chạy sâu vào trong rừng cây tùng, Trần Phi tự giác xuống xe canh chừng cho Diệp Lệ Thành.

Sau khi đã làm tài xế đón đưa cho Diệp Lệ Thành một khoảng thời gian, hắn hiểu được phải đối mặt và xử lý loại tình huống này.

Trước khi xuống xe hắn còn tri kỷ bỏ một hộp bαo ©αo sυ ở vị trí bắt mắt. Đừng nói là đem bαo ©αo sυ trong xe, ngay cả trên người hắn cũng đem theo một cái, để phòng ngừa cấp trên thèm khát quá độ.

“Thúc thúc, thao con.” Thẩm Ngữ cắn môi Diệp Lệ Thành cọ xát gặm cắn, “Đây là của con, không được thao dì Cố, chỉ có thể thao con.”

Thẩm Ngữ ngồi trên người anh, đỡ côn ŧᏂịŧ tìm kiếm chốn đào nguyên của mình.

Diệp Lệ Thành có thể cảm giác được cô thiếu cảm giác an toàn, đồng thời cũng hiểu cô biết anh và Cố Uyển Như lên giường.

“Thật xin lỗi, sẽ không có lần sau.” Diệp Lệ Thành thẹn trong lòng, động tác càng thêm ôn nhu, “Tiểu Ngữ, thúc thúc chỉ muốn thao con.”

Qυყ đầυ phá vỡ cửa động, thuận lợi đi vào đường đi ướŧ áŧ.

“A a, chậm một chút, chậm một chút, ư ưm…”

“Người nhớ kỹ lời nói hôm nay, nếu để con phát hiện nó thao người khác, con, con a á… Con sẽ không cần người nữa.”

“Con dám!” Diệp Lệ Thành hét lớn một tiếng, “Nếu con dám không cần ta, ta sẽ khóa con lại, thao đến khi phục mới thôi!”

“Ai u! Không dám… A a… Nhẹ một chút, nha, thúc thúc, con chết mất…”

So với ngày xưa cô còn mẫn cảm hơn mấy lần, hai cục thịt tròn trước ngực dường như cũng trướng lớn rất nhiều.

“Đừng bóp… A!”

Diệp Lệ Thành dùng sức đè ép, nhũ thịt trắng tuyết tràn ra từ khe hở ngón tay, Thẩm Ngữ chỉ cảm thấy bộ ngực phát trướng rõ hơn.

“Bộ ngực… Khó chịu…”

Diệp Lệ Thành ngậm một viên núʍ ѵú chép, “Khó chịu thế nào?”

“Không biết… Thúc thúc, thật trướng, ngực như muốn nổ mạnh…”

“Thúc thúc hút sẽ không trướng nữa.” Diệp Lệ Thành không để lời cô nói ở trong lòng, liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú, ý đồ muốn hút ra sữa.

Trên miệng ăn sữa, nhưng đồ chơi phía dưới kia vẫn trống trải, không có vuốt ve không có cọ xát, Diệp Lệ Thành vỗ mông cô, “Tự mình động đi.”

Thẩm Ngữ ngại mệt, cho rằng cô đã đủ tận tình tận nghĩa, núʍ ѵú bị anh ăn chơi, tiểu huyệt cũng làm hết phận sự nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, anh còn lý do gì mà không thỏa mãn?

“Cho ta ăn no rồi, dươиɠ ѵậŧ sẽ không thao loạn người phụ nữ khác.” Diệp Lệ Thành dù bận vẫn ung dung nói.

Thẩm Ngữ vừa nghe hốc mắt lại ẩn ẩn phiếm hồng, nén đi muốn khóc chống trên vai anh nâng mông ma sát trên dưới dươиɠ ѵậŧ.

Rốt cuộc trên đời này nhất định sẽ không tìm được người chủ động cầu thao hơn cô nhỉ? Thẩm Ngữ ủy khuất cắn bờ vai của anh, thầm mắng anh xấu xa.

Nhưng cố tình, chính cô lại yêu anh đến điên cuồng, yêu đến mức nguyện ý mở chân ra mặc anh thao, mặc dù trên dươиɠ ѵậŧ kia từng dính dâʍ ɖị©ɧ của người phụ nữ khác.

Cô hy vọng dươиɠ ѵậŧ của anh đều là hương vị của cô, là chất lỏng của cô.

“Con rất yêu người, thúc thúc, con yêu người…” Trong mắt cô toàn là tìиɧ ɖu͙©, tốc độ nâng mông hạ xuống càng nhanh, cái hạ xuống cuối cùng, cô ôm anh run rẩy đến cao trào.

"A... A..."

Tiếng rêи ɾỉ của cô đưa tới sự chú ý của Trần Phi.

Mới mấy phút cô bé đó đã cao trào rồi sao? Trần Phi thầm nghĩ.

Ngay sau đó tiếng cô như tiếng mèo kêu thôi tình vang lên nhiều lần, trong lòng Trần Phi ngứa ngáy, làm bộ lơ đãng tuần tra xung quanh, lặng lẽ đi đến kính chắn gió.

Khối pha lê kia không có bất kỳ công dụng gì, Trần Phi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hình ảnh Thẩm Ngữ ngồi xổm trên người Diệp Lệ Thành đưa lưng về phía cửa sổ.

Diệp Lệ Thành ôm cô đổi thành dựa trên ghế, cô nằm ở trên người anh, cặp thỏ trắng đè trên ngực người đàn ông, ép chặt nhũ phong.

Hai người thân mật hôn môi, tay anh đặt trên mông thịt Thẩm Ngữ làm động tác vuốt ve, không buông tha một giây phút nào, phát huy tinh thần thao huyệt đến tận cùng.