Thẩm Ngữ

Chương 63: Bị phát hiện đang khẩu giao (H)

Lưng Thẩm Ngữ như cõng ngàn mũi nhọn, bước chân cứng đờ đi vào phòng ngủ, mãi đến khi ngồi vào mép giường cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái, cô sợ nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của Cố Uyển Như.

Diệp Lệ Thành dường như đã ngủ, Thẩm Ngữ rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt anh khi ngủ. Từ khi bọn họ ở chung tới nay, Diệp Lệ Thành trước kia còn có thể dậy sớm cũng trở nên bắt đầu thích ngủ nướng, nếu tỉnh giấc sớm, đêm đó nếu không có làʍ t̠ìиɦ thì sáng sớm làm một phát, nếu có làm, vậy thì sẽ đi chạy bộ.

Nếu chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Ngữ nhất định sẽ trực tiếp hôn lên, nhưng chính thất còn ở ngoài cửa, mặc kệ là Thẩm Ngữ làm gì cũng không được tự nhiên.

Mười phút trôi qua, cả cúc áo sơ mi của anh cô cũng chưa chạm vào, ngoài cửa truyền đến tiếng Cố Uyển Như thúc giục, “Đừng cọ xát, nhanh lên!”

Cô hoảng sợ, quay đầu lại nhìn cửa, may mắn, Cố Uyển Như còn chưa có đi tới, ngoài cửa không có một bóng người.

Cô chậm rãi cởi bỏ nút áo sơmi, ngồi quỳ bên cạnh người đàn ông, cúi người xuống, lúc ngậm lấy đầṳ ѵú anh cô còn dùng dư quang xác nhận tình huống ở cửa mới an tâm dùng đầu lưỡi liếʍ láp.

Tuy rằng nói độ mẫn cảm đầṳ ѵú đàn ông kém hơn phụ nữ nhiều, nhưng hiện giờ Diệp Lệ Thành vẫn trong trạng thái hôn mê, cô sợ không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ khó đánh thức dươиɠ ѵậŧ, đành phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ những nơi mẫn cảm một lần.

Cô gái nhỏ tiếp tục hướng xuống bụng, đôi tay thuần thục cởi bỏ dây lưng anh, kéo thấp qυầи ɭóŧ lấy ra cự mãng còn đang ngủ say.

Dươиɠ ѵậŧ nhăn nhúm còn chưa cương cứng, màu sắc cũng tối hơn so với lúc cương cứng, mềm sụp rũ xuống phía dưới, sức nặng hết sức khả quan.

Thẩm Ngữ rất rõ điểm mẫn cảm của Diệp Lệ Thành ở đâu, cô dùng tay đẩy ra bao bì lộ ra qυყ đầυ mượt mà, bàn tay cầm cán, ngón cái ấn ở chỗ mã mắt vuốt ve, một tay khác nâng quả trứng nặng trĩu nhẹ nhàng xoa nắn, tận lực hầu hạ từng chỗ.

Đáng tiếc tình huống cũng không lạc quan như Thẩm Ngữ nghĩ, thứ đồ chơi kia không có một chút xu hướng cứng lên.

Thẩm Ngữ theo bản năng quỳ giữa háng anh, môi đã đυ.ng tới dươиɠ ѵậŧ, lúc này cô nhớ tới yêu cầu của Cố Uyển Như là thủ da^ʍ, khẩu giao so với thủ da^ʍ thì càng vượt rào một chút, nhược điểm của cô lại ở trên tay bà, cô không dám vi phạm mệnh lệnh của Cố Uyển Như.

Huống chi, cô cũng không thể trực tiếp hỏi Cố Uyển Như có thể giúp chồng bà khẩu giao không?

Thẩm Ngữ làm thêm bảy tám phút, cũng không thấy hiệu quả, một bên vuốt ve, một bên lén quan sát động tĩnh ở cửa, sau khi quan sát vài phút không thấy bóng người, cô khẽ cắn môi ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ mềm mại dùng sức liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ qυყ đầυ.

Thẩm Ngữ sợ anh còn không có cương cứng Cố Uyển Như đột nhiên tiến vào, không rảnh lo trong mã mắt còn sót lại vị nướ© ŧıểυ nhàn nhạt, vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh mà trực tiếp chui vào bên trong liếʍ láp ống dẫn tinh.

Lúc Thẩm Ngữ nỗ lực khẩu giao vì anh, thỉnh thoảng còn chú ý xem Cố Uyển Như có đột nhiên tiến vào không, thần kinh như đang ở trạng thái căng cứng. Cũng may nỗ lực cũng có hồi báo, dươиɠ ѵậŧ anh dần dần có xu hướng cứng lên.

Dươиɠ ѵậŧ tựa như một cây đồ vật thô ráp, đem gân xanh nhếch lên, đường kính cũng trướng lớn theo, cô ăn càng ngày càng lao lực, lúc bắt đầu có thể ngậm nguyên cây vào trong miệng bây giờ chỉ có thể ngậm một nửa, cho tới bây giờ ngậm lấy toàn bộ qυყ đầυ cũng rất tốn sức.

Một khi dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cương cứng liền đại biểu cho lúc này nó đang ở trạng thái hưng phấn nhất, khi đó mã mắt cũng sẽ phân bố ra dịch tuyến tiền liệt, hiện tại trong miệng Thẩm Ngữ chứa đầy dịch tuyến tiền liệt của anh.

Bởi vì côn ŧᏂịŧ quá thô căng chặt miệng, nuốt không được, Thẩm Ngữ lại sợ nếu buông lỏng ra sẽ chặt đứt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vì thế đành phải tùy ý để dịch nhầy chảy xuống từ khóe miệng.

Thẩm Ngữ hút chặt khoang miệng, gương mặt hãm vào, vách khoang miệng bọc lấy chặt đến mức Diệp Lệ Thành vô thức phát ra tiếng than nhẹ.

Thẩm Ngữ nghe được giọng anh sợ tới mức động tác ngừng lại, nhanh phun ra côn ŧᏂịŧ tiến lên che lại miệng anh. Nhịp tim cô tăng vọt, tiếng “Bùm bùm” ở trong phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, cô dường như trợn to hai mắt, sợ hãi nhìn về phía cửa, sợ giây tiếp theo Cố Uyển Như sẽ xuất hiện ở kia.

Thẩm Ngữ đợi trong chốc lát phát hiện không có động tĩnh gì, nhẹ nhàng vỗ ngực Diệp Lệ Thành nhỏ giọng oán giận, “Người làm con sợ muốn chết.”

Anh không nghe được tiếng cô oán giận, tuấn nhan thành thục ngủ say làm Thẩm Ngữ nhịn không được si mê, hôn lên khóe miệng anh, “Ai bảo con thích người, chỉ đáng tiếc là người không ý thức được, con đang làm chuyện người thích nhất đâu, thúc thúc, người có cảm nhận được không?”

Cô lầm bầm lầu bầu nỉ non, “Người thích nhất là nhìn con ăn cho người, nếu người thấy được, còn sẽ sờ đầu con khen con rất tuyệt. Hiện tại con rất tuyệt, thúc thúc người khen con nha.”

Cô giả vờ như bọn họ còn ở trong nhà vượt qua khoảng thời gian tìиɧ ɖu͙© da^ʍ mĩ, dựa theo cách hầu hạ mà anh thích nhất ngậm dươиɠ ѵậŧ không biết bao nhiêu lần, nhưng dươиɠ ѵậŧ vẫn không bắn, chỉ phát triển chiều cao mà không bắn sữa ra, Thẩm Ngữ gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

Hiện tại đã mấy giờ rồi? Cô sợ Cố Uyển Như đột nhiên tiến vào, nếu thật sự đi vào, cô nên làm cái gì bây giờ?

Vận khí hôm nay của Thẩm Ngữ không tốt, nói cái gì thì tới cái đó.

Vốn dĩ Cố Uyển Như chỉ muốn trộm xem tiến độ một chút, không ngờ liếc mắt một cái, liền nhìn thấy trong miệng cô ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ đỏ sậm phát tím của chồng mình không ngừng đong đưa phần đầu phun ra nuốt vào, quai hàm vừa động, tựa hồ đang dùng sức liếʍ mυ'ŧ.

Cố Uyển Như giống như bị hạ Định Thân Chú, kinh ngạc đứng ở cửa.

Phản ứng đầu tiên của bà không phải là tức giận, mà là cảm thấy ghê tởm, bà rõ ràng thấy được trên mặt cô là mê say.

Làm sao mà… Đồ vật kia của đàn ông ghê tởm như vậy, sao Thẩm Ngữ có thể mυ'ŧ ra mùi ngon…

Đúng lúc đó, Thẩm Ngữ chuyển động tròng mắt trộm ngắm, hai tầm mắt giao nhau trong không trung, cảm xúc của Cố Uyển Như trong lúc giao nhau nháy mắt bùng lên lửa giận, va chạm ra mùi thuốc súng.

Đương nhiên, là Cố Uyển Như đơn phương nổi nóng, bà bước một bước dài tiến lên, hung hăng giật tóc Thẩm Ngữ hướng trên mặt đất, dươиɠ ѵậŧ chồng “Ba” một tiếng từ trong miệng cô nhảy ra, trên thân còn dính nước sáng bóng, đó là nước bọt của cô ta.

“Đồ đê tiện! Tôi bảo cô thủ da^ʍ, cô lại liếʍ dươиɠ ѵậŧ chồng tôi!?” Cố Uyển Như tấn công trái phải, trên mặt cô hiện lên nhiều bàn tay bắt mắt.

“Không phải như vậy, nó không cứng được…” Cô sợ hãi rút người đến chân giường, dùng tay che mặt.

Cố Uyển Như hừ lạnh một tiếng, “Không cứng được? Tôi thấy là cô muốn ăn dươиɠ ѵậŧ đến điên rồi.”

“Không, không phải!” Thẩm Ngữ lắp bắp biện giải cho mình, đột nhiên nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ vừa rồi còn diễu võ dương oai lúc này thế nhưng lại héo xuống, Thẩm Ngữ giống như tìm được chứng cứ chỉ vào dươиɠ ѵậŧ anh, “Dì Cố dì xem, nó lại mềm.”

Cố Uyển Như khoanh tay trước ngực ngồi trên sô pha đối diện giường, ngước cằm lên, “Tôi muốn nhìn xem, thủ da^ʍ có thể cương cứng hay không.”

Thẩm Ngữ run rẩy đưa tay xuống cầm dươиɠ ѵậŧ ướt dẫm, máy móc vuốt ve lên xuống, cứ như vậy vuốt ve đại khái tầm mười phút, tay Thẩm Ngữ bị đau, Cố Uyển Như mới kêu ngừng.

Quả nhiên. Dươиɠ ѵậŧ vẫn là bộ dáng đó.

“Liếʍ.” Chỉ có Cố Uyển Như mới biết, rốt cuộc bà hạ bao nhiêu quyết tâm mới cho phép Thẩm Ngữ làm ra hành động này. Bà không chỉ muốn khắc phục thói ở sạch trong lòng, mà còn muốn khắc chế đau khổ khi chồng và người phụ nữ khác dan díu trước mặt mình, đương lúc Thẩm Ngữ duỗi lưỡi liếʍ trên cây gậy kia, da lòng bàn tay Cố Uyển Như đã bị móng tay chọc thủng.