Thẩm Ngữ

Chương 58: Hiệu trưởng nghe lén (H)

Đôi mắt gặp lại ánh sáng, khi Thẩm Ngữ nhìn thấy mặt người đàn ông, sợ hãi trong lòng hóa thành ủy khuất, rơi lệ càng dữ dội, “Người hư… Người dọa con…”

Diệp Lệ Thành trầm thấp cười thành tiếng, “Không nghe ra giọng ta sao?”

Thẩm Ngữ bẹp miệng lắc đầu, “Sao người lại có thể như vậy…”

“Con sợ quá… Người khi dễ người ta… Hu hu…”

“Giữa trưa không phải con đồng ý chơi như thế nào đều tùy ta sao?” Diệp Lệ Thành hôn nước mắt cô, thẳng lưng hoàn thành động tác cắm vào.

“Con đồng ý là buổi tối!” Thẩm Ngữ nói, “Buổi chiều còn phải đi tái khám, người, người làm như vậy, bị bác sĩ nhìn ra thì làm sao bây giờ?”

Tuổi cô còn nhỏ, không muốn để người khác biết được chuyện nam nữ riêng tư, Diệp Lệ Thành làm một lần, không biết bác sĩ sẽ nhắc mãi bao lâu nữa.

“Hơn nữa bây giờ đang ở trường học, con muốn trở về đi học…” Nói rồi cô giận dỗi xoay đầu, không muốn nhìn anh.

“Ai bảo con không cho thao ở phòng học, ta chỉ có thể ra hạ sách tới nơi này.” Diệp Lệ Thành hai tuần chưa ăn mặn đúng là lúc dục hỏa đốt người, lại nói cũng đã cắm vào huyệt, cũng đừng mong anh lại rút ra, “Thúc thúc nghẹn thật lâu, Tiểu Ngữ tốt để thúc thúc thoải mái trong chốc lát được không?”

“Muốn trách thì trách huyệt của con quá tốt, khiến thúc thúc làm việc cũng muốn thao.”

Diệp Lệ Thành đã không còn là lão đàn ông cấm dục trước đây, đàn ông chính trực tráng niên đối nhu cầu tìиɧ ɖu͙© thấp không thể so với lúc tuổi trẻ, hơn nữa lão đàn ông từng có kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ thì không chỉ bền bỉ mà kỹ thuật những năm gần đây cũng có kinh nghiệm hơn, thao hoa huyệt phụ nữ cũng không ngăn cản được, càng đừng nói là Thẩm Ngữ non nớt, anh cắm không tới vài cái liền không nhịn được chảy ra ào ạt dâʍ ɖị©ɧ giúp anh thuận lợi anh thọc vào rút ra.

“A ha… Người còn trách con…” Cô giận mắng một câu, nhưng anh vẫn từ phản ứng của cô nhìn ra được cô đã thần phục anh.

“Không trách con thì trách ai, không gặp được con một tháng làm ba bốn lần đã tính là nhiều, sau khi gặp được con, chính con tính xem, thúc thúc thao con bao nhiêu lần?”

“…Con, con không tính.”

“Ha ha, là tính không nổi.” Anh cắn môi dưới cô, ngậm trong miệng liếʍ mυ'ŧ, duỗi tay cởi bỏ cà vạt trói tay, “Con nhịn xuống đừng kêu lớn quá, thúc thúc muốn động.”

Nói xong, côn ŧᏂịŧ rời khỏi chỉ chừa lại qυყ đầυ ở hoa huyệt, “Tiểu Ngữ cúi đầu, nhìn xem thúc thúc thao con như thế nào.”

Đôi chân cô mở ra gác trên tay vịn hai bên ghế dựa, phần lưng hơi gấp mang theo độ cong, tư thế này chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ liên tiếp.

Cô đỏ mặt hơi hơi gật đầu, dươиɠ ѵậŧ đỏ tím khảm ở tiểu huyệt của mình, màu sắc dươиɠ ѵậŧ dưới ánh sáng tối tăm có vẻ càng thêm thâm, gần với màu tím đen, thoạt nhìn giống như con mãng xà đáng sợ, mà hoa huyệt của mình, chính là huyệt động để nó ngủ đông.

Dươиɠ ѵậŧ dưới cái nhìn chăm chú càng thêm trướng lớn, trên gậy gân xanh nhảy dựng, cô vừa sợ vừa thẹn, dời đi mắt.

“Lớn hay không lớn?”

Diệp Lệ Thành chậm rãi đẩy mạnh, bắt đầu hỏi vấn đề mà bất cứ đàn ông nào cũng quan tâm.

“…Ừm.”

“Thích sao?”

Cô thẹn thùng, tiếng như muỗi kêu, “… Ừm.”

“Nó là của con, sau này chỉ cho con dùng.” Diệp Lệ Thành cho Thẩm Ngữ hứa hẹn, đồng thời muốn có hứa hẹn từ cô, “Huyệt của con có phải cho ta hay không?”

Cô gái nhỏ xấu hổ đến mức nhiệt độ thân thể tăng lên mấy độ, “… Ừ.”

“Ngoan Tiểu Ngữ, nói ra giống như ta vậy.” Người đàn ông hướng dẫn cô mở miệng.

“…”

Cô ư ư a a sướиɠ đến mức nói không nên lời, may mắn Diệp Lệ Thành biết cô da mặt mỏng, cũng không ép cô, tốc độ nhanh hơn đưa hai người vào bể tìиɧ ɖu͙©.

Bên trong cánh cửa một mảnh lửa nóng, ngoài cửa lại xuất hiện tình huống khác thường.

Vị trí cách phòng 805 năm mét, hiệu trưởng đứng ở chỗ đó do dự.

Thông qua ảnh chụp trong điện thoại Tiết Linh Nhi, ông biết Thẩm Ngữ và Diệp Lệ Thành biết nhau, nhưng mà lại không tin bọn họ có quan hệ không chính đáng. Thẩm Ngữ xinh đẹp, bản thân có ưu thế tốt, ở trong lớp học vẫn luôn là học sinh xuất sắc tuân thủ nội quy trường học, trong nhận xét của giáo viên cũng rất tốt. Ông còn cố ý hỏi vài giáo viên, không một ai không khen ngợi có thêm cho cô, ông thật sự không thể tin Thẩm Ngữ sẽ làm ra loại hành vi thông da^ʍ với đàn ông có vợ này.

Cho đến hôm nay Diệp Lệ Thành tới trường chỉ tên muốn Thẩm Ngữ đi lên, ông mới ý thức được có khả năng thật sự như trong ảnh chụp.

Diệp Lệ Thành cho trường học một đống thư viện, lại sửa chữa ký túc xá, là kim chủ lớn của trường hiệu trưởng căn bản không có lý do cũng không dám cự tuyệt yêu cầu của anh. Sớm biết rằng Diệp gia ở đây chính là một tồn tại to lớn, ông là một hiệu trưởng nho nhỏ, không dám chọc giận Diệp Lệ Thành.

Ông y theo yêu cầu Diệp Lệ Thành đặt mua cho anh một văn phòng tư nhân, Diệp Lệ Thành còn nhắc nhở một câu, ngày sau có khả năng sẽ thỉnh thoảng lại đây.

Đây không phải là đem trường học trở thành nơi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao!?

Lòng hiệu trưởng mang tâm tình mâu thuẫn và thấp thỏm, sau khi do dự một lúc lâu, vẫn nhẹ nhàng đến gần cửa phòng, dán lỗ tai trên ván cửa.

Chất lượng cửa trường học giống nhau, hiệu quả cách âm có thể nghĩ cũng sẽ không tốt lắm, hiệu trưởng rõ ràng nghe được tiếng rêи ɾỉ của cô.

Bọn họ, bọn họ thật sự…

Hiệu trưởng khẩn trương đến mức trên trán toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Thẩm Ngữ còn chưa có mười tám, Diệp Lệ Thành cũng bao nhiêu tuổi, con gái đã lớn bằng Thẩm Ngữ, thật là tạo nghiệt…

Hiệu trưởng tuy rằng đồng tình với Thẩm Ngữ, nhưng mà lại không có ý muốn vì cô ra mặt.

Một là này hai người anh tình tôi nguyện, hai là không thể trêu vào.

Song đừng nói đến tiếng cô rêи ɾỉ so với phụ nữ đã trải qua phong phú còn muốn ngọt hơn, hiệu trưởng không khỏi bị mang vào bầu không khí tìиɧ ɖu͙©.

Không biết như thế nào, tiếng rêи ɾỉ càng ngày càng rõ ràng, đột nhiên, một tiếng rất nhỏ “Đông” vang lên ở bên tai hiệu trưởng.

“Nước thật nhiều, cúi đầu nhìn xem, trên sàn nhà cả đường đều là nước của con.”

Cô không có đáp lời, phỏng chừng bị thao đến trời đất tối tăm.

Cũng dễ hiểu, hoa huyệt cô chưa từng trải qua thao, hiệu trưởng hiểu rõ đạo lý này.

“A ách! Thúc thúc đừng quá sâu, đau…” Cô gái nhỏ mềm mại mà xin tha.

Là nộn huyệt bị ma sát đau sao?

Hiệu trưởng bất giác bắt đầu tưởng tượng hoa huyệt cô có bao nhiêu nộn, mười sáu tuổi, lông cũng không có mấy sợi nhỉ?

Hiệu trưởng không nhịn được nghĩ đến vị kia ở trong nhà mình, tuy rằng cũng có phong thái nhất định, nhưng so với thân thể trẻ tuổi tươi mới căn bản không có điểm tương đồng.

Khi nào đi công tác nơi khác, tìm vài tiểu thư trẻ tuổi nếm thử cảm giác mới mẻ cũng không tồi.

Hiệu trưởng ở tuổi này đối với việc bao nuôi tiểu tam không hứng thú nhiều lắm, ngẫu nhiên tìm tiểu thư trẻ tuổi phát tiết du͙© vọиɠ vẫn có thể.

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười rầu rĩ của Diệp Lệ Thành, “Như vậy còn đau không?”

Hiệu trưởng cong lưng, ước chừng đánh giá vị trí hạ thể, áp tai nghe lén.

Nước của Thẩm Ngữ có lẽ thật sự rất nhiều, ông có thể nghe được tiếng dươиɠ ѵậŧ quấy dịch nhầy, “Óc ách óc ách”.

“Quá chậm, thúc thúc mau một ít…”

Cô hờn dỗi, giây tiếp theo, “Ba” tiếng thân thể nặng nề va chạm ván cửa và tiếng đánh “Bang” đồng thời vang lên, chấn động khiến hiệu trưởng dời đi lỗ tai.

“A a —— thúc, thúc ha ——”

“Kêu lão công.” Tiếng thân thể đánh vào nhau càng lúc càng nhanh, cô nhịn không được hét lên.

“Kêu lão công, kêu liền cho con uống sữa bò.”

“Lão công, lão công… A ưm ——” thanh âm của cô nghe có chút run run, ngay sau đó truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của anh.

Sau vài tiếng mông va chạm bạch bạch tiếng rêи ɾỉ đột nhiên thấp xuống, hiệu trưởng đi theo tiếng ngồi xổm xuống.

Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, “Há miệng.”

“Ư…” Tiếng rêи ɾỉ biến mất không thấy, thay thế chính là tiếng dịch nhầy quấy động.

Hơn mười giây sau, truyền ra tiếng cô nuốt.

Cô đang ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙? Hiệu trưởng nuốt ngụm nước miếng theo.

“Bé ngoan, giúp thúc thúc liếʍ sạch sẽ đi.”

Cô nhè nhẹ “Vâng” một tiếng, tiếp theo truyền ra tiếng đầu lưỡi liếʍ láp liếʍ mυ'ŧ ái muội.

Cô giúp người đàn ông rửa sạch dươиɠ ѵậŧ…

Con ngươi hiệu trưởng co lại, ông từng gặp Thẩm Ngữ, cô bé kia thoạt nhìn rất cao ngạo, ông không tưởng tượng được cô gái cao ngạo như vậy chịu quỳ trên mặt đất giúp đàn ông liếʍ dươиɠ ѵậŧ, hơn nữa là dươиɠ ѵậŧ đã bắn xong.

Hiệu trưởng hoảng thần đứng dậy rời đi, trong đầu ý da^ʍ ra bộ dáng trên đầu lưỡi đỏ tươi của cô bôi đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn.