Thẩm Ngữ

Chương 42: Trư Bát Giới cõng vợ

Gió lạnh nhẹ nhàng phất loạn làn tóc đen như mực của cô, Diệp Lệ Thành giúp cô vuốt lại.

“Cảm ơn thúc thúc.” Thẩm Ngữ cười ôm lấy eo anh làm nũng, “Còn muốn thúc thúc cõng xuống cầu thang cơ.”

Diệp Lệ Thành khóa chặt cửa, trêu ghẹo cô, “Bây giờ không sợ bị phát hiện sao?”

Mới vừa rồi ở phòng học để cô sờ cũng không chịu.

Thẩm Ngữ ngượng ngùng cúi đầu, “Chuông nghỉ ngơi reo rồi, bây giờ sẽ không có người ở đây.”

“Người cõng con đi, cõng con đi…” Thẩm Ngữ ngồi xổm xuống níu lấy ống quần ăn vạ ở cửa không đi, “Ai da, chân con đau quá, đi không đi được rồi!”

Diệp Lệ Thành bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống, “Leo lên.”

Đời này ngoại trừ khi Diệp Lâm Lâm còn nhỏ phát sốt anh cõng con bé một lần, thì cũng không cõng ai nữa.

“Thúc thúc người thật tốt!” Thẩm Ngữ nhảy lên lưng anh, “Giá! Khởi kiệu!”

Người đàn ông lắc đầu, cô xem anh thành con ngựa hay kiệu phu rồi đây?

“Thúc thúc người xem, chúng ta có giống Trư Bát Giới cõng vợ không?”

Thẩm Ngữ đung đưa chân, bĩu môi reo lên, “Con là vợ người, vậy con đây chẳng phải cũng là heo sao…”

Vợ sao? Diệp Lệ Thành nhớ lại khi bọn họ ở chung, hình như cũng không tệ lắm. Tuy rằng hình ảnh người lớn chiếm đa số, nhưng mà sự ôn nhu săn sóc của cô, quả thật giống như cô vợ nhỏ của anh.

“Muốn làm vợ ta, trước kêu một tiếng lão công cho ta nghe xem.” Tâm tình anh vui vẻ nói.

“Lão công…”

“Ừ.”

“Công.”

(Lão công công: ý bả đùa ông là thái giám ấy.)

Diệp Lệ Thành xụ mặt xuống, làm bộ muốn buông cô ra, Thẩm Ngữ liền nhanh chóng xin anh khoan dung, “Thúc thúc, thúc thúc, con sai rồi, người đừng nóng giận.”

Môi đỏ Thẩm Ngữ khẽ nhếch, khe khẽ nói bên tai anh, “Lão công… Lão công đừng nóng giận.”

Bình thường Cố Uyển Như đều gọi thẳng tên, rất ít khi gọi anh là lão công, cô nhóc này một kêu hai kêu, làm anh kinh ngạc, cả bước chân cũng ngừng.

Đột nhiên nói một câu, “Sau này không được để cho người khác cõng con.”

“Được, vậy cũng không cho người cõng người khác.” Thẩm Ngữ vươn ngón út, “Móc ngoéo với con.”

Diệp Lệ Thành vui vẻ móc lấy, ngón cái đè cùng nhau, “Trừ phi tình huống đặc biệt, nếu không đều phải cự tuyệt tiếp xúc với người khác phái.”

“Được!”

Diệp Lệ Thành một đường cõng Thẩm Ngữ xuống lầu, đến cửa lầu một mới buông cô ra, “Phía trước là phòng bảo vệ.”

Hai người đổi thành đi song song, thân thể cách rất gần, Thẩm Ngữ lặng lẽ dắt lấy ngón út của anh.

Trên mặt Diệp Lệ Thành không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ là bàn tay to lớn nắm ngược lại tay cô, mười ngón tay đan cùng nhau, giống như học sinh yêu sớm dắt tay nhau đi trên đường.

Bảo vệ không tuần tra bên ngoài, mà ở trong phòng hưởng máy lạnh. Lúc đến cổng trường là lúc Thẩm Ngữ muốn buông tay ra, Diệp Lệ Thành lại càng nắm chặt hơn, không chịu buông ra chút nào.

“Diệp tiên sinh phải đi về sao?” Bảo vệ ấn nút mở cửa, vẻ mặt lấy lòng, vừa rồi hiệu trưởng gọi điện thoại lại đây dặn dò riêng.

Người đàn ông gật đầu đáp lại, vội vàng rời đi.

Bảo vệ tuy rằng tò mò nữ sinh bên cạnh anh là ai, lại không dám tùy tiện nhìn, đợi bọn họ đi xa một khoảng mới lặng lẽ nhìn xem.

Hai người đang nắm tay, quan hệ vô cùng thân mật, người đàn ông kéo cửa ghế phụ, cô gái đứng một bên nghiêng người đi vào, lộ ra sườn mặt trắng nõn.

Bởi vì ánh sáng có vấn đề, kỳ thật bộ dáng của cô gái cũng không thấy rõ lắm, nhưng mà nghe hiệu trưởng nói hẳn là tới đón con gái.

Như vậy xem ra quan hệ cha con rất tốt rồi, hơn nữa, kẻ có tiền bảo dưỡng thật sự không tồi, nếu không phải khí chất quá mức sắc bén, nói là anh trai ông cũng tin.

Diệp Lệ Thành và Thẩm Ngữ trở về tiểu khu Phong Diệp, áp lực học tập của cô rất lớn, mệt đến mức tắm rửa cũng nhắm hai mắt tắm cho xong, Diệp Lệ Thành đau lòng không thôi, ôm cô dỗ dành cô ngủ trước, chính anh lại đi ra phòng khách tiếp tục hoàn thành công việc dang dở.

Ban đêm 11 giờ, Diệp Lệ Thành xoay chuyển bả vai cứng đờ, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, lúc này lại có điện thoại gọi tới.

Là Diệp Dập Thành.

“Chuyện gì?” Người đàn ông trước sau như một lãnh đạm mở miệng.

Diệp Dập Thành cà lơ phất phơ nói, “Em trai, gần đây có chuyện mới mẻ gì muốn chia sẻ với anh không?”

“Không có.” Gân xanh trên trán Diệp Lệ Thành nổi lên, cực lực nhịn xuống xúc động bóp chết thằng anh này, “Không có chuyện gì em tắt máy đây.”

“Ai ai, khoan đừng tắt, anh trai đây thật ra có nhận được một cái tin tức của em.”

Diệp Dập Thành gửi đoạn video quay lén cho anh, “Nè, gửi em rồi.”

Diệp Dập Thành “Chậc chậc” nói, “Tình nhân nhỏ kia của em là học sinh cấp ba à?”

Trong lòng Diệp Lệ Thành trầm xuống, tắt điện thoại, click mở video gửi đến.

Nhìn từ góc độ quay thì hẳn là quay lén ở tòa nhà đối diện, Diệp Lệ Thành nhìn thấy xong, gọi điện thoại lại cho Diệp Dập Thành, “Là ai quay?”

“Đừng có gấp, là bảo vệ tòa nhà đối diện, hắn cho rằng em là công nhân bình thường nên muốn tống tiền thôi.” Diệp Dập Thành nói, “Khi nào mang tới cho anh nhìn một chút?”

Bên kia không phát ra tiếng trả lời.

Diệp Dập Thành ý nghĩ xấu đầy mình, tiến hành tẩy não em trai EQ thấp, “Em thích người ta chứ? Muốn cùng cô ấy đi được lâu dài chứ? Em phải cho cô ấy người bảo đảm thì người ta mới bằng lòng cam tâm tình nguyện ở cùng em, bằng không em có vợ có con, người ta là một cô gái xinh đẹp dựa vào cái gì phải ở cùng em. Em mang cô ấy tới gặp anh, liền tương đương với gặp người lớn trong nhà, thuyết minh em coi trọng cô ấy, trong lòng cô ấy sẽ càng kiên định hơn không phải sao?”

Chuyện nam nữ Diệp Lệ Thành không có nhiều kinh nghiệm, nghe anh trai thổi gió đạo lý rõ ràng, cũng cảm giác chính mình có chút bạc đãi Thẩm Ngữ.

Cô cùng anh đã có quan hệ vợ chồng, nhưng còn không có gặp qua người lớn trong nhà, xác thật là để cô chịu ủy khuất.

Diệp Lệ Thành trầm tư một hồi, nói, “Mấy ngày nay không được, cô ấy đọc sách mệt, thứ bảy đi.”

Diệp Dập Thành cả kinh cằm muốn rớt xuống, em trai đầu gỗ cổ lỗ thế nhưng sẽ quan tâm phụ nữ?! Phải biết rằng ngay cả Cố Uyển Như cũng chưa thấy nó ở trước mặt anh nói thêm vài câu.

Anh thứ Diệp gia líu lưỡi, “Được, được, thế là tốt rồi.”

***

Thứ năm, lúc Cố Uyển Như gọi điện thoại tới dùng lí do thân thể không khoẻ để Diệp Lệ Thành trở về với bà, Thẩm Ngữ không khóc không nháo, ngược lại giúp anh thu dọn đồ đạc, làm anh đối với cô càng thương tiếc, đồng thời cũng sinh ra vài phần không nỡ. Nhưng mà phòng trong khu biệt thự cũng trang hoàng ổn rồi, thứ sáu liền có thể dọn qua ở, cũng không tính là quá gian nan. Cho nên thứ bảy gặp mặt với anh hai, cũng xem như tiệc mừng nhà mới.

Tối thứ bảy, Diệp Lệ Thành đi khỏi nhà, Cố Uyển Như không biết đi theo sau khi nào.

“Lệ Thành, anh đi đâu?”

“Anh hai có việc tìm anh.”

Cố Uyển Như thử hỏi, “Em có thể đi cùng không?”

“Có thể, nhưng không phải buổi tối em không ăn sao?” Diệp Lệ Thành cầm lấy chìa khóa, “Anh hai thích ăn ngon em lại không phải không biết, anh sợ em ngại.”

Anh nói rất thản nhiên, Cố Uyển Như đoán không ra tâm tư của anh, đưa anh ra cửa phía sau rồi chủ động gọi cho Tô Hoa.

“Ồ, sao Uyển Như rảnh tìm chị nói chuyện phiếm thế?” Âm thanh trào phúng quen thuộc của Tô Hoa truyền ra.

“Chị hai cứ nói giỡn.” Cố Uyển Như ngoài cười nhưng trong không cười, nhẫn nại thử Tô Hoa, “Sao không thấy chị cùng anh hai đi ăn cơm?”

“Đàn ông bọn họ uống rượu làm sao so được với giữ gìn dung mạo, lại nói, sao cô cũng không đi?”

Trong lòng Cố Uyển Như nắm chắc, Diệp Lệ Thành không lừa bà, không quên phản bác, “Em cũng là muốn giữ gìn dung mạo, Lệ Thành thế nhưng không bận như anh hai, anh nhà em mỗi ngày đều buồn bực, nếu không giữ gìn dung mạo, chỉ sợ anh ấy chán mất.”

“Đúng vậy, nhà chị tận hai đứa con, Dập Thành không nỗ lực làm việc thì thật đúng là không nuôi nổi, không giống như em chỉ có một đứa con gái, cho chút hồi môn là được, áp lực nhỏ lắm.”

Tô Hoa từng câu chọc trúng miệng vết thương của Cố Uyển Như, bà tức giận đến mức tắt điện thoại mắng chửi, oán niệm muốn có con càng thêm sâu nặng.