Thẩm Ngữ

Chương 39: Vuốt sưng, nhìn xem có sưng không (H)

Côn ŧᏂịŧ mềm oặt không hề có lực sát thương, Thẩm Ngữ ngậm lấy liếʍ mυ'ŧ.

Vốn là người đàn ông không hề có phản ứng lúc này mới đưa con mắt nhìn xuống cô gái phía dưới.

“Học ở nơi nào hả?”

Anh xoa cổ tay cứng đờ, dựa lưng thật mạnh ở trên ghế.

“Truyện tranh.” Thẩm Ngữ phun ra côn ŧᏂịŧ, định hàm hồ lướt qua.

Quả nhiên, anh tựa như bị thầy giáo nhập thân, “Học được xem truyện tranh sắc tình?”

“Xem vì người.” Cô nhanh chân lấy lòng, dứt lời, chỉ cảm thấy bóng tối bao phủ lấy đỉnh đầu càng ngày càng nhiều.

Đôi tay anh nắm lấy cằm cô, mắt đen nguy hiểm nheo lại, “Sự đa dạng của ta không đủ nhiều, còn cần con tự mình học tập sao?”

“Không, không phải…” Thẩm Ngữ lẩm bẩm nói, lại không tìm ra lý do.

Sự đa dạng của anh thật sự có chút thiếu, hơn nữa lại khinh thường xem phim, luôn tự tin cho rằng năng lực tìиɧ ɖu͙© bền bỉ của anh đủ để chinh phục cô. Anh chưa từng nghĩ tới, hoa huyệt cô đầy đặn, cũng không phải thời gian càng kéo dài càng tốt, cô cần hơn chính là một ít kỹ xảo phụ trợ.

Nhưng mà, những thứ đó anh cũng không có thử qua.

“Để cho con nhìn xem, rốt cuộc ta có thể thỏa mãn con không.”

Diệp Lệ Thành nóng lòng muốn vãn hồi tôn nghiêm, bắt lấy cổ tay cô muốn kéo cô lên, cô gái nhỏ chui vào chân bàn né tránh, Diệp Lệ Thành chậm chạp không thể thực hiện được, liền vén tay áo chuẩn bị chui vào thì cửa văn phòng bị gõ vài cái.

“Diệp tiên sinh?”

Là bác bảo vệ, ông đang tuần tra lần cuối cùng.

Thân thể Diệp Lệ Thành cương cứng, máy móc ngẩng đầu, “… Hả?”

Miệng khóa quần còn mở rộng ra, dươиɠ ѵậŧ bên trong tùy tiện nhếch lên.

“Đã trễ thế này còn chưa trở về sao?”

Nghe được tiếng trả lời, bác bảo vệ lơi lỏng xuống dưới, dựa vào cửa nói chuyện làm việc với anh.

“Còn có công việc chưa hoàn thành.”

“Vậy đúng thật là vất vả, đúng rồi, hình như đã lâu cũng chưa thấy Diệp thái thái tới công ty.”

Thẩm Ngữ nghe được người khác nhắc tới Cố Uyển Như, sợ anh nhớ tới bà, cuống quít tiến lên bao lấy qυყ đầυ, muốn thông qua tìиɧ ɖu͙© kéo lực chú ý của anh về.

Cô cũng không biết, cô có thể hấp dẫn anh không chỉ là dựa vào tìиɧ ɖu͙©, tuy rằng tìиɧ ɖu͙© chiếm tỉ trọng rất lớn.

Hai má cô hõm xuống, dùng sức hút chặt côn ŧᏂịŧ, phảng phất như muốn hút khô chất lỏng bên trong.

“Hít ——”

Diệp Lệ Thành không tự giác hút một hơi, lực khẩu giao của cô lớn, một hút kia cơ hồ muốn làm anh bắn ra.

“Cô ấy bận.” Diệp Lệ Thành ẩn nhẫn nói.

“Vậy sao cũng không thấy Tiểu Ngữ nữa?”

Lúc trước khi cô đi làm cũng thường xuyên chào hỏi với ông.

Diệp Lệ Thành nghiêng người chạm đáy bàn, nghĩ thầm trong lòng, làm sao mà không thấy được, không phải là đang ăn dươиɠ ѵậŧ của ông đây sao?

“Khai giảng, con bé phải đi học.”

Thẩm Ngữ càng làm trầm trọng thêm, nuốt côn ŧᏂịŧ vào hơn phân nửa, dư lại một chút thì dùng tay vuốt lên xuống, bộ dáng kia giống như thể muốn hút khô tinh khí của anh mới bằng lòng bỏ qua.

May mắn vị bảo vệ cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, “Ồ, khó trách, tôi đây không quấy rầy Diệp tiên sinh nữa.”

Bảo vệ săn sóc đóng lại cửa văn phòng, Diệp Lệ Thành lập tức giữ chặt tay của yêu tinh tác loạn bên dưới, tay kia kéo cô lên.

“Thúc thúc, không phải con đang đi học sao, làm thế nào lại đến nơi này?” Cô chủ động khởi xướng công kích mị hoặc, từng chút một liếʍ mυ'ŧ hầu kết nhô lên của người đàn ông, tay nhỏ cũng không nhàn rỗi, tiếp tục hoàn thành động tác.

“Đúng vậy, làm thế nào lại đến nơi này?” Ánh mắt anh tối tăm, vén lên vạt áo đồng phục của cô, “Không đi học, ngược lại mặc đồ lót tình thú tới tìm đàn ông.”

“Bởi vì cô ấy thích người đàn ông này.”

Thẩm Ngữ cởi bỏ cúc áo của áo sơ mi màu xám tro, duỗi tay sờ đầṳ ѵú anh.

Diệp Lệ Thành một phen cầm cổ tay Thẩm Ngữ, kéo đến thắt lưng, đoạt lại quyền chủ động, “Thích tới mức nào?”

Người đàn ông đẩy cô trên bàn làm việc, cô gái trước mắt trên người mặc đồng phục xanh trắng, áo đồng phục ngắn tay trắng bị vén đến trên ngực, một bên áo ngực rơi xuống lộ ra một đầṳ ѵú, trên nụ hoa sung huyết đỏ bừng lóe ra chút sáng bóng, hiển nhiên là mới vừa bị người ta hung hăng ngậm lấy.

“Thích đến mức vẫn luôn muốn ở bên cạnh người đó.” Giọng cô như muỗi kêu, gương mặt ửng đỏ dường như muốn xuất huyết, “Thích đến mức vẫn luôn muốn bị người đó thao.”

Diệp Lệ Thành cười nhẹ, cởi ra quần đồng phục màu xanh, đỡ qυყ đầυ cọ xát ở cửa động.

“Bé con ngoan, thích thúc thúc thao à?” Mặt mày anh hớn hở đắc ý, anh chinh phục được cô.

“Ừm… Rất thoải mái.”

Diệp Lệ Thành chậm rãi đẩy vào, dươиɠ ѵậŧ thô to giống như mãnh thú xâm phạm hoa huyệt non nớt còn chưa phát dục hoàn toàn.

Người đàn ông ôn nhu ra vào, tận lực bình thản tránh cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, “Thoải mái như thế này?”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy bé con dưới thân rêи ɾỉ yêu kiều “Ưm ưm a a”, Diệp Lệ Thành rất khó tưởng tượng thiếu nữ mới mười sáu cũng sẽ có kɧoáı ©ảʍ. Phải biết rằng, con gái anh tuy rằng cũng mười sáu, so với cô chính là con nít miệng còn hôi sữa, mà cô, sớm đã hưởng qua mùi vị đàn ông, lĩnh hội sự mỹ diệu của tìиɧ ɖu͙©, cả người đều phát ra mê người, thành thục và gợi cảm.

“Con, con không biết… Chính là thoải mái…” Cô gái nhỏ ý loạn tình mê, còn không quên săn sóc anh, “Con làm thúc thúc thoải mái không?”

“Con nói đi?” Diệp Lệ Thành cười nói, “Không thoải mái có thể thao con nhiều như vậy sao?”

Thẩm Ngữ nghe vậy lộ ra vui sướиɠ tươi cười, “Con rất vui.”

“Ngốc.” Diệp Lệ Thành sủng nịch lắc lắc đầu, thân mật điểm điểm chóp mũi cô, bị thao còn vui vẻ như vậy, anh không biết là thật sự khờ hay là thật sự thích anh như vậy.

“Nếu có thể biết thúc thúc sớm một chút thì tốt rồi, cũng có thể sớm làm thúc thúc thoải mái.”

“Đồ ngốc.” Diệp Lệ Thành bất giác cảm thấy một tia đau lòng thay cô, cúi người lấp kín miệng Thẩm Ngữ, giữ đôi chân dài khiêng đến đầu vai mình, tốc độ thọc vào rút ra nhanh hơn.

Nếu cô sớm biết anh một chút, phỏng chừng cũng sẽ vĩnh viễn không trở thành loại quan hệ này. Khi đó anh còn chưa xảy ra tai nạn xe cộ, một lòng say mê nghiên cứu khoa học, vợ còn chưa ốm yếu, cũng không có chấp niệm sinh con, cho dù Thẩm Ngữ đẹp như thiên tiên, anh cũng sẽ không liếc nhìn cô nhiều hơn một cái, càng miễn bàn phát sinh quan hệ với cô.

Cho nên nói đến duyên phận, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, may mà bọn họ vẫn gặp nhau.

Diệp Lệ Thành khép lại hai chân ở bên nhau, bàn tay nắm lấy hai mắt cá chân, gác chúng nó qua vai trái.

Tư thế này làm hoa huyệt kẹp càng chặt, hai cánh hoa bị ép thành hình dạng bào ngư, âʍ ɦộ phình phình trắng nõn giống như hoa huyệt em bé, khe hở khép chặt nhìn không ra đã bị khai phá, chỉ là ánh mắt dời xuống dưới một chút liền có thể nhìn thấy có một cây gậy thịt đen thô ra ra vào vào, thao miệng huyệt đỏ bừng một mảnh.

Diệp Lệ Thành cúi đầu nhìn nơi dươиɠ ѵậŧ tương liên, tinh tế quan sát tình huống hoa huyệt của cô.

Cánh môi âʍ ɦộ bị côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ chen chúc trong môi âʍ ɦộ gắt gao dán vào nhau. Hoa huyệt cô gái nhỏ mềm mại, cửa động bao lấy chịu không nổi dươиɠ ѵậŧ của người trưởng thành thọc vào rút ra mà hơi hơi sưng lên, dường như để trấn an Diệp Lệ Thành sờ sờ nơi tương liên, hỏi, “Nơi này đau hay không đau?”

Chu Chính Nam dặn dò anh, tuổi cô còn nhỏ, huyệt còn non nớt, không nên quá mức thô lỗ, nhưng anh đã ôn nhu như vậy, cái miệng huyệt này vì sao vẫn sưng lên?

“Không đau.”

“Thật sao?” Diệp Lệ Thành dừng lại động tác, nhịn xuống du͙© vọиɠ thọc vào rút ra, quan sát biểu tình của cô.

Thẩm Ngữ tập trung lực chú ý cảm thụ hoa huyệt, chỉ có loại cảm giác bị dị vật nhét đầy, cũng không có cảm giác đau đớn.

Thẩm Ngữ lắc đầu.

“Nhưng con sưng lên.”

“Nhưng con không đau.”

Diệp Lệ Thành đột nhiên nghĩ đến lần trước Thẩm Ngữ bị thao ngất, cuống quít rời khỏi, ngồi xổm xuống bẻ ra hoa huyệt kiểm tra.

Trong văn phòng tối tăm, Diệp Lệ Thành mở đèn bàn, tiến đến trước hoa huyệt cẩn thận xem xét.

Nói đến cũng kỳ quái, lúc sờ vào thì có thể sờ đến nơi sưng lên, hiện tại nhìn vào, hết thảy đều bình thường, cũng không có sưng to.