Thẩm Ngữ

Chương 34: Cưỡng ép ngậm trứng (H)

"Thoải mái sao?" Diệp Lệ Thành cọ xát ở cổ cô.

Cổ Thẩm Ngữ ngửa ra sau, giống như bé con khi làʍ t̠ìиɦ mặc cho anh điều khiển, toàn bộ giác quan đều bị cây gậy thô to phía dưới khống chế, trong miệng vô lực hừ hừ trả lời, "Vâng..."

Theo chuyển động, đầu gối càng ngày càng cong xuống, mặc dù có cánh tay anh giữ lại toàn bộ trọng lượng cơ thể, Thẩm Ngữ vẫn bị đẩy dần hướng về mặt đất phải đưa một cánh tay chống xuống.

"Thúc a –– thúc, không được, chân con mềm..."

"Thế này đã mềm? Còn chưa có chính thức bắt đầu thao." Diệp Lệ Thành rút ra côn ŧᏂịŧ, kéo qua một tấm đệm mềm, đẩy ngã Thẩm Ngữ ở trên tấm lót bọt biển, tấm lót bọt biển màu xanh đậm làm nổi bật làn da cô, càng thêm vẻ trắng nõn.

"Đổi tư thế trước, lại đây liếʍ dươиɠ ѵậŧ." Diệp Lệ Thành đứng ở bên tấm đệm, khoanh tay trước ngực, một bộ dáng chờ cô hầu hạ.

Không biết có phải bởi vì vấn đề ánh sáng hay không, màu sắc của dươиɠ ѵậŧ anh dường như sậm hơn một chút, nhìn giống như một con mãng xà to lớn vô cùng khủng bố, hơi cong cong nhếch lên phía trước, lộ ra hai cái túi nặng trĩu phía dưới.

Mỗi khi Thẩm Ngữ nhìn thấy đều nhịn không được run run một chút, cô rất rõ ràng cái trứng này đánh trên mông có bao nhiêu đau, càng đừng nhắc đến việc anh muốn nhét nó vào trong cơ thể cô, làm cô sợ hãi không thôi.

"Ăn cái này." Diệp Lệ Thành chọc chọc tinh hoàn, "Đã học sinh học rồi chứ? Đây là nơi sinh ra tϊиɧ ɖϊ©h͙."

"...Đã học."

Thẩm Ngữ khép lại hai đầu gối quỳ gối trước mặt anh, phần đầu ngửa ra sau, chu lên môi đỏ cẩn thận hôn một quả trứng bên dưới.

Lướt qua lớp da bên ngoài ngậm lấy quả trứng, đầu lưỡi Thẩm Ngữ chạm được một mảng thô ráp, cảm giác xa lạ làm cô nhanh chóng thu lại đầu lưỡi, lông mi dày dặc vì sợ hãi mà run lên.

Bộ dáng cô gái sợ hãi làm tâm tình Diệp Lệ Thành cực kỳ vui mừng, trên phương diện làʍ t̠ìиɦ anh phải chiếm quyền khống chế.

"Ngoan, bé con ngậm trong miệng đi."

"...Con không muốn ăn, đen đen thật đáng sợ..." Hơn nữa trải qua cả đêm, hương vị nơi đó tanh nồng lạ thường, khiến đầu cô choáng váng.

Diệp Lệ Thành cười ra tiếng, "Ngoan, kén ăn là không tốt, thúc thúc giúp con che đôi mắt, không nhìn thấy sẽ không sợ."

Lòng bàn tay ấm áp đặt ở trên đôi mắt cô, một tay khác giữ lấy cái ót hơi dùng sức đẩy cô áp lên viên tinh hoàn của anh.

Cô càng không chịu làm, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ muốn lăng nhục của anh, anh thích những đồ vật đối lập mãnh liệt, khuôn mặt trắng nõn đè ở trên quả trứng đen tuyền của anh nhất định sẽ rất đẹp.

"Không, không cần... A!"

"Ngoan, Tiểu Ngữ không nên đối xử bất công, chịu ngậm dươиɠ ѵậŧ thao sướиɠ con, vì sao không chịu ngậm tinh hoàn? Hửm?"

Hô hấp người đàn ông dồn dập, bóp mở cái miệng nhỏ hồng nhuận, bắt lấy một viên chen vào trong miệng.

Hai mắt Thẩm Ngữ nhắm chặt, ngừng thở, bị bắt ngậm lấy quả cầu kia, viên tinh hoàn ở trạng thái cương cứng giống như một khối sắt, vừa to vừa cứng làm người ta khó chịu.

Tinh hoàn không mẫn cảm bằng dươиɠ ѵậŧ, kɧoáı ©ảʍ của Diệp Lệ Thành về mặt sinh lý thật ra cũng không có nhiều, nhưng lại có rất nhiều thỏa mãn về tâm lý, là kiêu ngạo khi chinh phục phụ nữ.

Theo thời gian trôi qua, trên sân thể dục càng ngày càng nhiều học sinh, phòng thiết bị ở gần sân thể dục, Diệp Lệ Thành có thể nghe rõ từng tiếng ủng hộ của trận đánh bóng rổ.

Thành tích Thẩm Ngữ rất tốt, lại là một mỹ nhân bại hoại, mức độ nổi tiếng ở trong trường học rất cao.

Mà một người con gái như vậy, lại ở trong bóng tối của phòng thiết bị khẩu giao giúp cha của bạn mình, người bên ngoài vui đùa ầm ĩ, nói không chừng còn có người thích thầm cô.

Nghĩ vậy, kɧoáı ©ảʍ của Diệp Lệ Thành tăng vọt, lại nắm lên một quả cầu khác ý đồ muốn nhét vào miệng cô.

"Mở miệng lớn chút, ngậm nó vào." Người đàn ông nhỏ giọng dụ dỗ.

Thẩm Ngữ hoảng sợ trừng lớn hai mắt, liều mạng lắc đầu, "Miệng muốn nứt ra, con không làm nữa thúc thúc... Ô..."

Diệp Lệ Thành thử vài lần, miệng cô mở ra lớn nhất cũng chỉ có thể ngậm lấy một viên, quả thật đã đầy không vào được, tiếc nuối buông cô ra.

Vị dươиɠ ѵậŧ tanh tưởi làm nước mắt và nước mũi Thẩm Ngữ tung hoành, không có anh kiềm chế, cô dường như chạy trốn liên tiếp lui vài bước, che lại cổ nôn khan.

Đầu óc người đàn ông tϊиɧ ŧяùиɠ lên não đã bị du͙© vọиɠ khống chế, đầy đầu đều là hoa huyệt, bắt lấy đầu gối cô kéo lên trên, làm cho đầu hướng xuống đất, phần lưng gập 90 độ làm động tác đứng chổng ngược.

"Thúc thúc như vậy không thoải mái!" Phần đầu Thẩm Ngữ máu chảy ngược đến mức gương mặt đỏ bừng, chân bị kéo đến trước mắt, tư thế này cô có thể nhìn rõ hai cánh hoa hơi tách ra của mình.

"Thấy được không?" Diệp Lệ Thành dùng ngón cái và ngón trỏ tách ra cánh hoa, lộ ra cửa động chặt chẽ, anh đút ngón tay vào, cái miệng nhỏ ướŧ áŧ giống như chết đói lập tức xoắn lấy không chịu buông ra.

Diệp Lệ Thành gập lên ngón trỏ moi vách trong, trong phút chốc, một đống dâʍ ɖị©ɧ từ nơi giao nhau của ngón tay và cửa động chảy ra ngoài, theo cái khe đi xuống, hình thành một dòng suối nhỏ trong suốt.

"A ưm ––" đường đi trào ra một tia kɧoáı ©ảʍ vừa đau vừa tê, Thẩm Ngữ khó chịu vặn vẹo mông làm ngón tay càng đi sâu.

"Thấy được không? Thúc thúc đang dùng ngón tay thao huyệt của con." Giọng của Diệp Lệ Thành khàn khàn, sợi tóc trên trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp, từng sợi dán ở trên trán.

"Nói cho thúc thúc nghe, dùng ngón tay thao thoải mái, hay là dùng dươиɠ ѵậŧ thao thoải mái?"

"..." Thẩm Ngữ cắn môi quay đầu đi.

Diệp Lệ Thành nặng nề cười thành tiếng, nhưng lời nói ra lại ẩn chứa uy hϊếp, "Con đoán xem, nếu để bạn bè biết con bị thao ở đây, sẽ như thế nào?"

"Đừng, thúc thúc, con nói, người đừng để cho người khác biết!" Thẩm Ngữ sợ, cô tin lấy tính tình của anh có thể làm ra loại chuyện này, chịu thua nói, "Dươиɠ ѵậŧ, dùng dươиɠ ѵậŧ thao thoải mái..."

"Vì sao? Hửm? Cho thúc thúc một lý do." Diệp Lệ Thành xấu xa trêu đùa cô.

"...Dươиɠ ѵậŧ thúc thúc lớn."

Người đàn ông có được đáp án mong muốn, cảm thấy mỹ mãn rút ra ngón tay, dùng tư thế đứng tấn nửa ngồi phía trên nhục huyệt, đè thấp côn ŧᏂịŧ cắm vào nhục huyệt.

"A ư ––"

Nhục đạo cô gái vốn là nhỏ hẹp, hơn nữa ở tư thế này, nhục đạo hầu như bị ép thành một đường thẳng tắp, Diệp Lệ Thành vô cùng gian nan mới đưa được qυყ đầυ vào.

"Tiểu Ngữ, đừng kẹp chặt như vậy, thúc thúc chen vào không được."

Nhưng côn ŧᏂịŧ anh ở trước mắt cô, động tác thao hoa huyệt thu hết vào đáy mắt, thậm chí gân xanh nổi lên trên gậy thịt đều nhìn thấy rõ ràng.

Gậy thịt ước chừng bằng cổ tay cô từng chút tiến vào âʍ đa͙σ, trước đây khi không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác thì không cảm thấy gì, hiện giờ thấy rõ dươиɠ ѵậŧ anh rất khác với hoa huyệt mình, cảm giác dị vật ở trong cơ thể cô càng thêm rõ ràng, hơn nữa dươиɠ ѵậŧ đen thô to kia còn không ngừng cắm vào trong, phảng phất như muốn thọc xuyên qua cô mới bằng lòng bỏ qua, cô không khỏi sinh ra một chút sợ hãi.

Thẩm Ngữ che lại đôi mắt, giọng nói tha thiết cầu xin anh, "Thúc thúc dừng lại, ô ô...Con có bị cắm hư hay không?"

Diệp Lệ Thành cười ra tiếng, "Nghĩ lung tung gì đấy, trẻ con lớn như vậy cũng có thể chui ra từ bên trong, một cái dươиɠ ѵậŧ làm sao cắm hư được."

Thẩm Ngữ mới vừa nghe được một ít an ủi, nhưng ngay sau đó trên bụng nhỏ lại bị cắm đến mức nhô lên một cục nhỏ, nước mắt chảy càng nhiều, "Người gạt người! Hức... Nó nổi lên bụng!"

Nói đến cũng thật kỳ quái, lần trước nguyên cây gậy cắm vào đẩy đến bụng thì không nói làm gì, lần này còn chưa có vào hết, giống với chiều dài khi thao Cố Uyển Như, cũng không có thấy chuyện bà bị đẩy đến bụng, chẳng lẽ đường đi của Thẩm Ngữ tương đối ngắn? Hay là do bụng tương đối mỏng?

Diệp Lệ Thành vội vàng nhích lên trên rời khỏi, "Đau không?"

Ngày mai sẽ khai giảng, chính anh không thể ở bên người cô, cũng không thể để cô bị thương.