Thẩm Ngữ mới vừa trải qua cao trào, là thời điểm nơi riêng tư mẫn cảm nhất, bị Diệp Lệ Thành không quan tâm thao làm, kɧoáı ©ảʍ nhân lên đã mơ hồ phát đau.
Thân thể của cô cong thành hình cung, hàm răng cắn cánh tay đè ép âm thanh, toàn bộ căn phòng xen lẫn tiếng dươиɠ ѵậŧ cọ xát quấy dịch nhờn và tiếng đàn ông thở gấp.
Sau ba mươi mấy cái, anh cuối cùng dùng sức cắm, qυყ đầυ để ở khe hở tiết ra đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên của hơn một năm nay.
Có thể là do lâu rồi không có bắn tinh, trong kɧoáı ©ảʍ pha đau đớn kịch liệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng không giống như dĩ vãng mãnh liệt bắn ra, mà là chậm rãi từ mã mắt chảy ra. Bởi vì quá trình thong thả, càng về sau đau đớn lại hoàn toàn áp đảo kɧoáı ©ảʍ.
Đầy mặt Diệp Lệ Thành thống khổ, ngửa ra sau ngã trên thảm đất, nắm tay nắm chặt nổi lên gân xanh, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
Đồng dạng, côn ŧᏂịŧ trên bụng bằng phẳng cũng nổi lên gân xanh, nhảy tưng tưng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt từ giữa khe mã mắt chậm rãi chảy ra.
Thẩm Ngữ sợ tới mức xem nhẹ đau đớn ở nơi riêng tư, đôi tay chống trên mặt đất quỳ bò đến bên người anh, “Thúc thúc người làm sao vậy?”
Đôi tay mới vừa đυ.ng tới đùi người đàn ông, cơ bắp đùi lập tức căng chặt, nhưng kiềm chế không đá cô ra.
“Cách xa ta một chút.” Diệp Lệ Thành cắn răng đuổi cô đi, không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
“Con, con không đi!” Thẩm Ngữ buột miệng thốt ra, gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, ở trên người anh loạn chạm tìm kiếm miệng vết thương, “Người không thoải mái ở đâu?”
“Cút a… Hít!”
Thẩm Ngữ không cẩn thận đυ.ng tới thân gậy thịt.
“Này, nơi này đau không? Con nên làm thế nào, muốn đắp nước lạnh ư?” Đôi tay Thẩm Ngữ để hờ xung quanh gậy thịt, muốn làm chút gì đó, lại sợ làm đau nó nên không dám đυ.ng vào, bắt đầu nói năng lộn xộn lầm bầm lầu bầu.
Đột nhiên côn ŧᏂịŧ run lên, tiết ra một vũng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngay sau đó Diệp Lệ Thành phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.
Thẩm Ngữ thấy thế, tưởng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong chảy ra làm cho Diệp Lệ Thành thống khổ, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể làm, cô một phen ngậm lấy mã mắt ở đằng trước qυყ đầυ, dùng sức khẽ hút, Diệp Lệ Thành đau đến bật dậy, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán không ngừng chảy xuống, môi hiện lên màu trắng bất thường.
Tay anh đặt trên đầu cô gái tựa như đẩy cô ra, nhưng không ngờ cô lại dùng sức liếʍ mυ'ŧ, lần này đã trực tiếp khiến anh ngã trên thảm, đau đến không còn sức lực, chỉ có thể thở hổn hển, giống như con cá chết mặc cho Thẩm Ngữ xâu xé.
May mắn, sau khi hút đau đớn bắt đầu giảm bớt, anh rõ ràng cảm giác được tốc độ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra nhanh hơn, tuy rằng vẫn chảy xuôi, nhưng đồng thời số lượng cũng tăng lên không ít.
Có lẽ là tích trữ lâu lắm rồi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ước chừng chảy hai phút mới hoàn toàn dừng lại, hai má Thẩm Ngữ sớm đã phồng lên, lại vẫn tiếp tục làm hết phận sự ngậm lấy qυყ đầυ, dùng đầu lưỡi đẩy ra cái khe mã mắt, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra nhanh một chút, cho nên có một bộ phận nhỏ tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữ không được, theo côn ŧᏂịŧ chảy xuống rừng rậm đen, tạo nên màu trắng loang lổ.
Tiếp nhận xong một giọt cuối cùng, Thẩm Ngữ buông miệng ra, cái miệng hé mở không biết làm sao lấy ra đồ vật trong miệng, bất lực mà nhìn người trước mắt.
Ngay lúc đau đớn hơi chút giảm bớt, Diệp Lệ Thành sớm đã dùng tay chống ở phía sau ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ, vì anh khơi thông ống dẫn tinh. Cho nên trạng thái lúc này của bọn họ là nhìn thẳng, Diệp Lệ Thành liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trong miệng cô tràn đầy dịch trắng.
Đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.
Cố Uyển Như ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ ngửi đồ vật này, thế mà lại bị Thẩm Ngữ ngậm ở trong miệng.
Thẩm Ngữ nhìn anh chớp chớp đôi mắt, chỉ chỉ vật trong miệng.
Diệp Lệ Thành đứng dậy cầm tờ khăn giấy lót ở trong tay, đưa đến bên miệng cô, “Nhổ ra đi.”
Thẩm Ngữ nghe lời cúi đầu chậm rãi phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sền sệt lướt qua cánh môi đỏ bừng, xứng với khuôn mặt thiếu nữ non nớt, hết thảy thoạt nhìn cực kỳ tình sắc.
Diệp Lệ Thành đột nhiên mở miệng, “Còn dư lại nuốt vào đi.”
Anh muốn nhìn một chút, xem cô có thể vì anh mà làm đến bước nào.
Thẩm Ngữ không chút do dự một ngụm nuốt vào, cuối cùng hé miệng cho anh nhìn, “Thúc thúc xem, đã ăn hết rồi.”
Diệp Lệ Thành không khỏi cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng, trong lòng bình thản, anh sờ sờ đầu cô, “Rất tuyệt.”
Được người đàn ông khẳng định, Thẩm Ngữ mừng rỡ ôm anh, kề ở má anh cọ cọ, muốn được an ủi, “Thúc thúc người không biết đâu, vừa rồi hù chết con.”
Diệp Lệ Thành giật mình, cứng đờ nâng lên tay ở trên lưng cô khẽ vuốt vài cái, “Làm rất tuyệt.”
“Vậy thúc thúc phải thưởng cho con.” Thẩm Ngữ tranh công với anh.
Vẻ mặt Diệp Lệ Thành nhìn không ra vui giận, nhàn nhạt nói, “Muốn được thưởng cái gì?”
“Đêm nay có thể… Ôm con đi về ngủ không?” Thẩm Ngữ ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích nói, “Khi còn nhỏ ham chơi, cha đều ôm con đi về ngủ.”
“Ta ôm, cha con sẽ không…” Diệp Lệ Thành đột nhiên dừng lại, anh nhớ tới cha mẹ cô đã qua đời, không nhịn được ngực mềm nhũn, “Được, đồng ý với con.”
“Thật sao!?” Cô vui mừng khôn xiết mà nhìn anh xác nhận.
Diệp Lệ Thành theo đó cười cười, gật đầu.
“Cảm ơn thúc thúc, con rất vui vẻ!” Thẩm Ngữ hưng phấn ở trong lòng ngực anh xoay loạn, Diệp Lệ Thành đột nhiên bình tĩnh trở lại, anh nghĩ tới một vấn đề.
Anh không chút để ý mà xoa loạn sợi tóc cô, ngữ khí không hờn không giận, “Trước kia đã giúp người đàn ông khác hút sao?”
“Hút?” Thẩm Ngữ không rõ nguyên do hỏi.
“Khẩu giao.” Diệp Lệ Thành nhìn như hỏi đến mây trôi nước chảy, không thèm để ý, nhưng thực tế lại âm thầm quan sát cô.
Có lẽ là quan điểm truyền thống bên trong xương cốt anh không thể phai mờ được, anh đối với lần đầu tiên của Thẩm Ngữ đặc biệt để ý, mặc dù anh sẽ không cướp lấy.
Hoặc giả là Diệp Lệ Thành vốn dĩ không ý thức được, Thẩm Ngữ đã bị anh đặt vào lãnh địa tư nhân, ở trong lòng anh đã mặc định Thẩm Ngữ là món đồ của riêng anh, cho nên mới không chấp nhận được việc người khác vấy bẩn. Đặc biệt là lần đầu tiên của Cố Uyển Như không để lại cho anh, chuyện này trước sau là vẫn là một cái gai đâm trong lòng anh, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng chung quy vẫn ở đó.
Thẩm Ngữ phản ứng lại, sắc mặt hồng như con tôm luộc, “Không, không có.”
Cô mới ý thức được, chính cô thế nhưng lại không biết xấu hổ mà ngậm lấy đồ chơi kia của đàn ông, “Con, con nhìn thấy nó… Chảy ra nước, người liền đau, cho nên… Cho nên con mới…”
Người đàn ông yên tâm, cảm thấy mỹ mãn hôn lên cái trán của cô, “Ta thật thích.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngữ giúp người khác khẩu giao, cũng là lần đầu tiên có người giúp anh khẩu giao.
Cho nên, lần này cũng coi như là “Lần đầu tiên” của hai người nhỉ?
Ánh mắt cô lập loè, nghiêng đầu không dám nhìn anh, e thẹn nói, “Vậy sau này con sẽ giúp người hút…”
Nghe được Thẩm Ngữ nói, dươиɠ ѵậŧ Diệp Lệ Thành cơ hồ muốn cương cứng lần nữa, anh bắt đầu tìm cớ cho mình, khẩu giao, hẳn là vẫn tính ở trong phạm vi trị liệu nhỉ? Uyển Như cũng đã nói, chỉ cần không tiến vào cô, anh làm cái gì cũng được…
Xây dựng tốt tâm lý, Diệp Lệ Thành không hề che dấu du͙© vọиɠ của mình, ngậm môi dưới cô liếʍ mυ'ŧ, “Được, thúc thúc cho con hút, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho con ăn no…”
Anh rất thích tư vị bị cô gái nhỏ gắt gao khóa lại miệng, ấm áp mà ướŧ áŧ, so với thao Cố Uyển Như còn thoải mái hơn.
“Nói cho thúc thúc nghe, tϊиɧ ɖϊ©h͙ uống ra sao?” Diệp Lệ Thành đã đè cô ở trên thảm, vừa hôn vừa động vòng eo, dùng dươиɠ ѵậŧ nửa cứng rắn va chạm bắp đùi cô.
Mặc dù kỹ thuật của Diệp Lệ Thành bình thường, nhưng đối phó với Thẩm Ngữ kinh nghiệm bằng không mà nói vẫn dễ như trở bàn tay, Thẩm Ngữ bị hôn đến ý loạn tình mê, dựa theo bản năng trả lời, “Dễ uống…”
Lòng tự trọng của đàn ông được thỏa mãn, Diệp Lệ Thành kéo cô qua ngồi ở trước ngực, đỡ dươиɠ ѵậŧ đưa đến bên miệng nhẹ giọng dụ dỗ cô ăn, Thẩm Ngữ mới vừa ngậm lấy không tới vài phút, ngoài cửa truyền tiếng tay nắm vặn, đánh gãy đôi nam nữ đang dây dưa ở trên thảm.
(Lời tác giả: từ chương này bắt đầu phải thu phí rồi, nè nha, đã đến phân đoạn H chờ mong đã lâu)