Thẩm Ngữ

Chương 13: Nụ hôn đầu tiên

Sau khi hoàn toàn ngả bài, Thẩm Ngữ không hề che giấu tình yêu của mình, gắt gao nắm lấy tay anh, cho đến khi đi hết vườn hoa mới buông ra.

Ở trước cửa, Thẩm Ngữ nói, "Vậy... Ngủ ngon."

Diệp Lệ Thành dừng một chút, buồn bực trả lời, "Ừ."

Thẩm Ngữ có chút nhụt chí, anh ngay cả chúc ngủ ngon lẫn nhau cũng không chịu...

Diệp Lệ Thành nhìn thấy lại không có phản ứng gì, nhưng mà lại chờ sau khi Thẩm Ngữ vào phòng mới lên lầu. Sợ làm ồn đến Cố Uyển Như, anh không có về phòng ngủ, mà là ngủ ở phòng cho khách trên lầu ba.

Không thể tránh khỏi, nhìn đến cái giường lớn trong phòng kia anh liền nhớ đến bộ dáng Thẩm Ngữ nằm trên đó.

Cũng không biết cô có ngủ ngon hay không, Diệp Lệ Thành lại nghĩ đến lời nói lớn mật đêm nay của chính anh, bắt đầu sinh ra một loại tâm tình cực kỳ phức tạp.

Mang theo tâm tình hưng phấn, nhưng lại bất an cùng áy náy vượt qua một đêm phức tạp này.

***

Ngày hôm sau Cố Uyển Như dậy thật sớm, khi chuẩn bị xuống lầu ăn bữa sáng thì phát hiện cửa phòng cho khách đóng lại, nghĩ một chút, bà hiểu ý cười, chắc là chồng đã trở lại.

Trước kia Diệp Lệ Thành về nhà muộn liền trực tiếp ngủ ở phòng cho khách.

Bà đẩy cửa ra, bức màn trong phòng đóng chặt, chỉ có vài tia sáng mặt trời từ khe hở chen vào lộ ra sự mỏng manh, người đàn ông trên giường bình yên ngủ say, quầng thâm mắt ở trên gương mặt trắng lạnh có vẻ đặc biệt dễ thấy.

Anh nhất định đã mệt muốn chết rồi. Cố Uyển Như nhẹ nhàng sắp xếp chăn đệm cho anh, ánh mắt ôn nhu nhìn anh chăm chú.

Xa cách hai tuần, vốn là là phải đợi chồng tỉnh lại vợ chồng hai người đoàn tụ thật tốt nhưng Cố Uyển Như đã hẹn bạn thân cùng đi học cắm hoa, hơn nữa thời gian rất gấp, bà không thể không lập tức đi liền.

Người phụ nữ không tha mà ở trên môi chồng thả xuống một nụ hôn, mới rời khỏi phòng.

Trước khi đi Cố Uyển Như không quên dặn dò dì Lâm nấu cho Diệp Lệ Thành một nồi cháo đông trùng hạ thảo bổ sung tinh lực mới chậm rãi ra ngoài.

Chờ Diệp Lệ Thành tỉnh lại đã buổi chiều, có thể là do sai múi giờ còn chưa kịp sửa lại, đầu có chút căng trướng khó chịu.

Diệp Lệ Thành ngồi ở mép giường một hồi lâu vẫn cảm thấy khó chịu, bực bội mà vò đầu vài cái, thối mặt đi phòng tắm tắm rửa, mượn nó để làm mình thanh tỉnh.

Có lẽ là do thân thể được đổi lại, Thẩm Ngữ ngược lại một chút vấn đề cũng không có, ngủ đủ thì đi đến phòng bếp nấu chén mì.

Từ sau khi có được kỹ năng bếp núc, Thẩm Ngữ rất thích tự mình động thủ nấu đồ ăn.

Đang lúc Thẩm Ngữ chuẩn bị tắt lửa, Diệp Lệ Thành cũng đi vào nhà ăn, đầu tiên lọt vào mi mắt đó là bóng dáng Thẩm Ngữ.

Bầu không khí ban ngày và ban đêm không giống nhau, ban ngày Diệp Lệ Thành cũng không giống như ban đêm tùy tính thả lỏng, anh lại lần nữa mặc vào áo giáp thật dày, cự tuyệt người ta ra ngàn dặm. Thêm vào đó nghĩ tới việc đêm qua cô thổ lộ, anh có chút ngượng ngùng, rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác bị nữ sinh lớn mật theo đuổi.

Nếu lúc này yên lặng xoay người đi chắc là sẽ không có việc gì, nhưng cố tình Thẩm Ngữ lại xoay mặt lại, "Diệp thúc thúc! Người cũng tới ăn bữa sáng sao?"

Cô gái cười cong hai mắt, mắt mèo bên trên vào lúc này thoạt nhìn không hề có lực công kích, ngược lại nhiều thêm vài phần trẻ con đáng yêu.

Diệp Lệ Thành thu hồi bước chân đã lui về phía sau, chột dạ mà sờ sờ cái mũi, "Ừ."

Thời khắc mấu chốt tật xấu chết vì sĩ diện chống đỡ gương mặt kéo căng của Diệp Lệ Thành, cố giả bộ tự nhiên mà qua đi nhìn xem thức ăn nóng còn ở trên bếp lò.

Đột nhiên Thẩm Ngữ "A" một tiếng, vội vàng nói, "Dì Lâm nói đây là dì nấu cho người, để người nhân lúc còn nóng mà ăn."

Thẩm Ngữ trước đẩy anh trở về chỗ ngồi, chính cô cầm cái chén lớn giúp anh múc cháo, "Thúc thúc ngồi xuống trước đi, con sẽ nhanh chóng lấy ra."

"Để ta làm." Khóe miệng Diệp Lệ Thành co rút, đây là xem anh thành kẻ bệnh hoạn sao?

"Ai nha người nhanh ngồi xuống đi." Thẩm Ngữ đem anh đẩy về chỗ ngồi, vừa múc vừa nói, "Tay thúc thúc là dùng để lập trình, mấy việc nhỏ này cứ để con làm."

Diệp Lệ Thành nghẹn lời, nhưng thật ra cũng ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

Dùng đông trùng hạ thảo và gà cùng nhau hầm cháo, tinh khiết và thơm mềm, cũng không dầu mỡ, khi ăn vào cũng không có cảm giác nặng bụng.

Chỉ là Diệp Lệ Thành không thích hương vị đông trùng hạ thảo, anh cau mày vẻ mặt như khổ đại thâm thù mà tiếp nhận chén cháo.

Thẩm Ngữ cũng phát hiện ra anh khác thường, quan tâm nói, "Làm sao vậy?"

Diệp Lệ Thành không muốn để Thẩm Ngữ biết mình kén ăn, bình tĩnh mà lắc đầu.

Thẩm Ngữ không có hỏi nữa, âm thầm quan sát thấy anh ăn một ngụm liền nhăn mày, vì thế thử hỏi một chút, "Thúc thúc, con muốn uống cháo, người có thể đổi với con không?"

Thoáng chốc, vẻ mặt Diệp Lệ Thành thả lỏng xuống, ngay tức khắc đem chén cháo đẩy sang một bên, "Con múc một chén khác đi."

Thẩm Ngữ vô cùng tự nhiên mà đem chén cháo Diệp Lệ Thành vừa ăn kéo đến trước mặt mình, nhìn anh ái muội mà chớp chớp mắt, "Không cần, con muốn ăn chén này."

Gương mặt Diệp Lệ Thành khó có dịp mà nhiễm một tia đỏ ửng khả nghi, ánh mắt anh né tránh, mấy đũa liền giải quyết xong mì sợi, chạy trối chết.

Thẩm Ngữ nhịn không được phụt cười ra tiếng, tốc độ vội vàng ăn xong, đi theo anh lên lầu.

"Con đi theo làm cái gì?" Diệp Lệ Thành đen mặt hỏi, tay đã nắm ở khung cửa, có vẻ như sẽ tùy lúc mà chuẩn bị đóng lại cửa phòng sách.

Thẩm Ngữ trực tiếp đi đến trước mặt anh, nhón chân lên ôm lấy cổ anh, một phen che lại môi anh.

Cái lưỡi trơn trượt ở khóe môi anh thử thăm dò, ý đồ muốn chui vào bên trong kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng người đàn ông không hiểu phong tình lại cố thủ biên quan, chống lại tiến công của cô.

Diệp Lệ Thành cũng không đẩy cô ra, Thẩm Ngữ chỉ có thể ở trên môi mỏng liếʍ tới liếʍ lui, gấp đến độ toát ra mồi hôi.

"Người hôn hôn con đi..." Cô gái ủy khuất mà nhìn anh, ánh mắt vô cùng đáng thương giống như muốn nhỏ ra nước.

Ánh mắt Diệp Lệ Thành sâu kín, thì thầm hỏi, "Con biết chính mình đang làm cái gì không?"

"Người, người không phải nói có thể cho con một tháng sao..." Thẩm Ngữ chột dạ nói quanh co, sau lại dứt khoát cả gan hôn lên, "Con mặc kệ, con phải hôn người!"

Diệp Lệ Thành cảm thấy một tia đau đớn, môi dưới của anh bị cô cắn, ngậm lấy nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ.

Một ngọn lửa vô danh đột nhiên bốc lên, thuần thục như vậy, là học với ai?!

Diệp Lệ Thành trở tay đem cô áp trên cửa, ánh mắt sắc bén ép hỏi cô, "Đã quen bạn trai?"

Thẩm Ngữ hoàn toàn bị kinh sợ, ngơ ngác mà lắc đầu, "Không, không có."

"Không có? Học hôn môi với ai?" Diệp Lệ Thành một tiếng lạnh băng.

Đầy mặt Thẩm Ngữ đỏ bừng, qua vài giây mới nhỏ giọng trả lời, "... Tiểu thuyết."

"Con thích người, cho nên cũng muốn học làm người thoải mái."

Nói xong, ửng đỏ từ gương mặt lan tràn đến một mảng lớn da thịt, tuy rằng thẹn thùng, nhưng Thẩm Ngữ vẫn nhìn anh như cũ, hướng anh biểu đạt tình yêu của mình.

Diệp Lệ Thành nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nhưng không biết vì sao, tim anh đập nhanh hơn, cả người cũng khô nóng theo.

Anh duỗi lưỡi liếʍ liếʍ môi có chút khô ráo, Thẩm Ngữ bắt được thời cơ, cái lưỡi khẽ đẩy cánh môi chui vào.

Trong miệng anh còn hương vị nước chanh vừa uống, ngọt ngào mang theo chút ý chua.

Thẩm Ngữ mê muội truy đuổi đầu lưỡi hữu lực của anh, quấn lấy xung quanh cùng nó chơi đùa, nhưng rất nhanh quyền chủ động lại quay về tay Diệp Lệ Thành.

Diệp Lệ Thành dù sao cũng là đàn ông, xinh đẹp lại ngon miệng, chính anh còn không phản cảm cô đưa đến trong miệng, anh không có khả năng không ăn.

Diệp Lệ Thành gắt gao giữ lấy cằm cô gái ép cô bảo trì tư thế ngửa đầu, cánh tay ôm lấy vòng eo cô kéo sát trên người mình, hai người gắt gao ôm nhau, môi lưỡi giao triền, vang lên thanh âm nước bọt mập mờ.

Đầu lưỡi anh tiến vào miệng cô, chạm được vách thịt non mềm, anh dao động ở khắp nơi trong miệng cô, giống như quốc vương xem xét lãnh thổ của mình, mãi đến khi mỗi góc ngách đều cẩn thận đảo qua một lần mới dừng lại động tác, chuyên tâm kɧıêυ ҡɧí©ɧ cái lưỡi cô gái.

Một khi người đàn ông này cường ngạnh lên Thẩm Ngữ liền lúng túng, e lệ mà trốn tránh anh, làm Diệp Lệ Thành ăn không thoải mái.

Anh nhíu nhíu mày, trầm giọng ra lệnh nói, "Vươn ra."

"Lộp bộp" một tiếng tim Thẩm Ngữ đập lỡ một nhịp, cả người mềm nhũn dựa vào trước ngực anh, con ngươi che kín sương mù mê mang, thuận theo mà vươn đầu lưỡi đỏ tươi, rồi sau đó nhắm lại hai con ngươi, chờ đợi anh nhấm nháp.

"Fuck!" Diệp Lệ Thành ít khi nóng nảy mà chửi tục, dưới thân bởi vì dáng vẻ mị hoặc của Thẩm Ngữ mà đột nhiên như khí cầu đầy hơi, nhếch lên cao tùy ý kêu gào.

Anh một chân giữ cửa đá khép lại, lưu loát khóa chốt, hai mắt đỏ bừng đem cô ấn ngã xuống trên thảm đất.