Editor: sacnu
"A...... Lão sư hảo bổng...... Em chỉ cần lão sư thao em...... Em không cần người khác...... Lão sư...... A a a......" Lão sư nâng chân nàng lên, loại này tư thế, có thể khiến côn ŧᏂịŧ của hắn tiến vào càng sâu, càng sảng. Quý Hiểu Vân ngẩng đầu lên, nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ tao lãng, "A a...... Lão sư...... Đừng rời khỏi em...... A a...... Em yêu thầy a......"
Nghe thấy nàng cầm lòng không được kêu lên ái ngữ, sắc thái trong mắt Cố Mạc càng sâu, càng thêm huyết lệ, nhấc chân của nàng đặt lên vai mình, bàn tay gắt gao nắm lấy hai bầu ngực trắng nõn, tròn trịa của nàng. Côn ŧᏂịŧ giống như chày sắt, vừa tàn nhẫn lại vừa trọng địa chuỳ đấm hoa tâm nàng, đâm theo một trận da^ʍ thuỷ da^ʍ mĩ phóng đãng.
"A...... Lão sư hảo bổng...... Côn ŧᏂịŧ lớn như vậy...... Muốn cắm chết em...... A a a......" Bị hắn dạy dỗ quá nhiều thứ như vậy, nàng đã sớm không còn cảm thấy thẹn thùng, thời điểm bị côn ŧᏂịŧ lớn của hắn chinh phục, trong miệng nàng phát ra toàn là rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ cùng lời nói cợt nhả.
Tiếng kêu của nàng càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến thận của hắn, côn ŧᏂịŧ bên trong da^ʍ huyệt lại lớn thêm, cứng rắn thêm vài phần, khiến da^ʍ huyệt nàng căng đến tràn đầy.
Cố Mạc đưa tay xuống nàng âʍ ɦộ, ngón tay nắm lấy âm hạch nàng, dùng sức lôi kéo vuốt ve.
"A...... Lão sư...... Không cần...... A a...... Lão sư...... Chịu không nổi...... Không cần a......" Âm đế mẫn cảm bị hắn vuốt ve, Quý Hiểu Vân chỉ cảm thấy một trận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nhanh chóng chồng chất, muốn bùng nổ ở da^ʍ huyệt nàng.
Cố Mạc biết nàng sắp cao trào, dưới thân chuyển động càng thêm dùng sức, mỗi một chút đều cắm hoàn toàn côn ŧᏂịŧ vào, hung hăng mà đâm tới chỗ sâu nhất.
Dưới sự đâm chọc mãnh liệt của hắn, Quý Hiểu Vân rốt cuộc cũng chịu không nổi cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ như suối phun ra từ da^ʍ huyệt nàng tưới ướt côn ŧᏂịŧ to lớn.
Da^ʍ huyệt co chặt, tầng tầng nếp uốn áp bách côn ŧᏂịŧ lớn, giống như có vô số cái miệng nhỏ mềm mại cắn hút côn ŧᏂịŧ hắn. Cố Mạc tiếp tục thọc vào rút ra mấy chục cái sau đó cúi đầu phát ra một tiếng gầm như thú hoang gào rống, bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, nhét đầy da^ʍ huyệt nàng.
"A...... Thật trướng......" Dâʍ ɖị©ɧ da^ʍ mĩ từ da^ʍ huyệt nàng chảy ra, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ đãиɠ không nên lời.
Cố Mạc đem côn ŧᏂịŧ còn chưa hoàn toàn mềm xuống từ trong da^ʍ huyệt nàng rút ra, bỏ chân nàng xuống.
Quý Hiểu Vân lập tức ngồi thụp xuống dưới đất, liều mạng thở dốc.
Cố Mạc bước vào trong phòng tắm, tắm rửa một chút, sau đó thu thập hành lý rời đi.
Quý Hiểu Vân nằm trên mặt đất lạnh băng, nhìn trần nhà phía trên, trái tim dần dần lạnh.
Không biết qua bao lâu, nàng mới bò dậy, bước vào phòng tắm rửa sạch cơ thể một chút sau đó lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nàng rời giường, ở bên ngoài mua hai cái bánh mì, vội vàng chạy đến trường học.
Cố Mạc đã đi công tác, đã không còn thân ảnh của hắn, nàng lần đầu tiên trong đời nếm được tư vị cô độc tịch mịch. Trong đầu óc toàn là thân ảnh của hắn, có hình ảnh của hắn lúc làʍ t̠ìиɦ, lúc đi học, một chữ trong sách giáo khoa cũng đọc không vào, nhưng mới có nửa ngày không gặp hắn mà nàng nhớ hắn muốn điên lên rồi.
"Lão sư, chừng nào thì thầy mới trở về a." Nàng chán chết lẩm bẩm.
Thật không dễ dàng, rốt cuộc cũng tới lúc tan học, nàng vừa mới đi ra cổng trường, liền nghe thấy có người kêu tên nàng: "Quý Hiểu Vân."
Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một nam nhân đang đứng ở phía xa vẫy tay với nàng. Quý Hiểu Vân ngay tức khắc sửng sốt, nam nhân này nàng nhận ra hắn, là em trai của Cố Mạc, hình như tên gọi là Cố Viêm.
HOÀN QUYỂN 1
*editor có lời muốn nói: Quyển 1 đến đây là kết thúc, diễn biến tiếp theo sẽ tiếp tục ở quyển 2. Nội dung quyển một chủ yếu là của Cố Mạc với Quý Hiểu Vân, quyển 2 sẽ có thêm em trai Cố Mạc-Cố Viêm, sẽ là NP văn.
Tên truyện: Côn ŧᏂịŧ thật lớn của lão sư muốn cắm tôi (Thuần thịt)
P/s: Nhưng mà quyển 2 bao giờ có thì editor cũng không biết a~