Lão Sư Ngọt Ngào Dạy Dỗ

Chương 20: Bị Ŧiиɦ ᗪịƈɦ của hắn nhét đầy

"A a a...... Lão sư hảo bổng...... Cắm vào da^ʍ huyệt thật thoải mái...... A a a...... Lão sư...... Quá sâu...... Cắm vào tận sâu bên trong đi...... Không được...... A a a......" Lão sư va chạm quá mạnh mẽ, nàng sợ bản thân sẽ bị hắn đâm bay. Bàn tay nắm chặt lấy tay vịn, nàng cảm giác bên ngoài môi âʍ ɦộ không ngừng bị hắn làm căng ra, không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, làm ướt đẫm chiếc ghế ngồi. Đúng lúc này, nàng ngước đôi mắt mê mang lên nhìn trên màn hình, côn ŧᏂịŧ của người nam nhân nhét trong miệng cô gái đã rút ra, đi ra phía sau cô gái. Sau đó hắn nâng một chân của cô gái lên, đem côn ŧᏂịŧ chen vào da^ʍ huyệt nàng, bên trong da^ʍ huyệt vẫn còn một cây côn ŧᏂịŧ lớn khác. Hai cây côn ŧᏂịŧ to lớn ở da^ʍ huyệt nàng không ngừng thịc vào rút ra, phát ra âm thanh phụt phụt da^ʍ mĩ. Nàng nghe được cô gái đó tựa hồ như rất thống khổ nhưng cũng tựa hồ rất hưởng thụ mà rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ....

Trời a, da^ʍ huyệt của cô gái đó thế nhưng có thể đồng thời chứa được hai côn ŧᏂịŧ to lớn, cô gái đó như thế nào mà làm được?

Nhìn hai cây côn ŧᏂịŧ to lớn kia một trước một sau ra vào da^ʍ huyệt đang giàn giụa dâʍ ɖị©ɧ của cô gái. Hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy càng làm da^ʍ huyệt của nàng thêm mẫn cảm. Khi Cố Mạc dùng sức đâm côn ŧᏂịŧ vào tận hoa tâm, da^ʍ huyệt của nàng kịch liệt co rút lại, một cỗ dâʍ ɖị©ɧ ồ ạt trào ra, nàng trong nháy mắt liền lên cao trào.

"A...... Tiểu tao hóa...... Kẹp lão sư thật thoải mái...... Thật sảng...... A...... Kẹp chặt một chút......" Tầng tầng lớp lớp thịt non đè ép lên côn ŧᏂịŧ to lớn của Cố Mạc làm hắn sảng đến không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, dưới thân càng thêm dùng sức chuyển động.

"A...... Lão sư...... Chậm một chút...... A a a...... Quá nhanh...... Em không được...... A a...... Lão sư...... Muốn cắm hỏng rồi...... Muốn rạn...... A a a......" Hắn cắm quá nhanh quá mạnh, Quý Hiểu Vân kêu đến khàn cả giọng. Nàng thật sự rất sợ bản thân sẽ bị hắn cắm hỏng. Hắn cắm quá sâu, bên trong trướng đến căng ra. Nhưng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt không ngừng truyền đến khiến nàng vừa thấy khó chịu lại vừa thấy thật sảng.

"Thật chặt...... Tiểu tao hóa...... Em kẹp lão sư thật thoải mái...... A......" Cố Mạc kêu lên một tiếng như thú hoang gào rống, rốt cuộc cũng bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, tưới ướt hoa tâm của nàng.

"A......" Quý Hiểu Vân bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn tưới ướt đến toàn thân run lên, nàng lại cao trào lần nữa.

"Tiểu tao hóa, được lão sư dạy dỗ đến mẫn cảm như vậy, sau này không có lão sư, da^ʍ huyệt đói khát của em phải làm sao bây giờ?" Cố Mạc ôm nàng, bàn tay đặt lên da^ʍ huyệt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, vân vê âm hạch kéo dài dư âm cao trào của nàng.

"A...... Lão sư......" Quý Hiểu Vân bị kɧoáı ©ảʍ kịch liệt đánh vào sâu, nước mắt chảy tán loạn, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay hắn, "Không.... Lão sư đừng rời khỏi em.... Em không muốn lão sư đi......"

"Tôi chỉ là giáo viên dạy thay, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi." Ngón tay thon dài nhẹ nhàng day day âm hạch sung huyết sưng to, Cố Mạc tà ác tra tấn.

"A...... Lão sư...... Thầy đừng...... Em chịu không nổi a......" Quý Hiểu Vân nhanh chóng bắt lấy tay hắn, không cho hắn lộn xộn, nôn nóng nhìn hắn, "Vậy kia phải làm sao bây giờ?"

Cố Mạc vươn tay sờ sờ đầu nàng, tà khí cười: "Xem phim xong rồi thì về thôi." Hắn đặt nàng xuống đất, giúp nàng chỉnh lại quần áo lộn xộn.

Phim điện ảnh đã chiếu xong, xung quanh truyền đến không ít tiếng rêи ɾỉ cao thấp bất đồng, còn có tiếng thân thể không ngừng va chạm bạch bạch bạch. Quý Hiểu Vân bây giờ mới biết, nguyên lai trong rạp chiếu phim không chỉ có hai người bọn họ làʍ t̠ìиɦ.

Editor: sacnu