Trong quán bar rực rỡ ánh đèn xa hoa trụy lạc, Tiêu Linh đứng dậy định đi về, liền có một nữ minh tinh trẻ bước đến, quan sát đã lâu rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để bắt chuyện.
Nơi này luôn là chỗ các phóng viên yêu thích, ở đây luôn có thể tìm được những tin tức và tin đồn có muốn bắt được cũng khó. Lẳng lặng chờ đợi bấy lâu, rốt cuộc hôm nay các phóng viên có thể nhìn thấy Tiêu Linh xuất hiện, liền phấn chấn tinh thần, đều giơ máy chuẩn bị chụp hình.
Lúc này Tiêu Linh đã uống chút rượu, ánh mắt cô mê mang mờ mịt, đầu tiên cô cười khàn khàn nhìn tiểu minh tinh vừa chủ động bắt chuyện đang ngồi trong lòng mình, sau đó đôi mắt quyến rũ híp lại, nghiêng đầu nhìn đám phóng viên giải trí đang núp ngoài cửa, nhẹ nhàng vươn tay giữ lấy vòng eo tiểu minh tinh, cười ngả ngớn.
Trợ lý từ xe bước xuống, mở cửa xe đón Tiêu Linh, liếc mắt thấy những ống kính yên lặng núp trong góc tối, âm thầm lắc đầu thở dài. Tổng giám đốc Tiêu thị nửa đêm hưởng lạc, ngọt ngào ôm bạn gái rời khỏi, không biết ngày mai lại phải vô tư kính tặng bao nhiêu đầu đề tin tức.
Nhìn thấy Tiêu Linh ôm mình đi, mặt mày tiểu minh tinh hớn hở, hai tay vòng qua người Tiêu Linh, hai người cứ vậy không e dè ngồi vào trong xe. Trợ lý ngồi lại ghế phụ lái, dùng ánh mắt ra hiệu cho tài xế, xe liền chạy đi.
Xe chạy mấy vòng trên đường, tài xế thuần thục cắt đuôi phóng viên theo sau, một tay Tiêu Linh đè lại bàn tay không ngoan ngoãn sờ loạn của tiểu minh tinh, một tay vỗ nhẹ lưng ghế tài xế, tài xế lập tức gật đầu dừng xe bên vệ đường.
"Tiêu tổng, sao vậy?" Tiểu minh tinh điện ảnh không rõ lắm, thấy xe dừng lại, thế này mới tò mò hỏi.
Tiêu Linh không nói lời nào, chỉ mỉm cười. Cô trợ lý nhỏ mới mở cửa xe bước xuống, đứng bên đường chặn một chiếc taxi, lúc này Tiêu Linh mới có động tác, cô cũng xoay người bước xuống xe, kéo nhẹ tiểu minh tinh điện ảnh xuống xe.
"Tiêu tổng, đây là..." Vẻ mặt tiểu minh tinh điện ảnh phức tạp phỏng đoán ý đồ của Tiêu Linh, trong nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể theo chỉ thị của Tiêu Linh ngồi vào taxi.
Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị danh tiếng lẫy lừng, trời sinh phong lưu quyến rũ xinh đẹp, ngày ngày có vô số cô gái muốn giành được sự chú ý của cô, trở thành người phụ nữ của cô, ai nấy đều biết, trong làng giải trí phức tạp dễ thay đổi, nếu muốn một bước lên trời, không cách nào nhanh hơn việc chiếm được sự ưu ái của Tiêu Linh.
Anna chính là ví dụ tốt nhất. Chỉ cần Tiêu Linh muốn, làm cho một người từ không ai biết đến trở nên phong sinh thủy khởi, với cô thì chuyện đó quá dễ dàng. Nhưng nhiều năm nay, phụ nữ ra vào bên cạnh Tiêu Linh nhiều khôn kể, ở lại chỉ có một Anna.
Mấy năm nay Tiêu Linh luôn làm việc theo ý mình, lười giải thích cũng chẳng thanh minh, kết quả dưới ngòi bút miêu tả càng thêm càn rỡ, phóng đại của giới truyền thông, dần dần viết cô thành nhân vật phong lưu khó kiềm, thậm chí là hoa tâm phụ tình.
"Cho nên tôi mới nói, tin đồn là thứ lường gạt." Tiêu Linh nói xong, cười khẽ đẩy tiểu minh tinh điện ảnh còn đang khó hiểu vươn đầu ra cửa xe vào xe, nói: "Mười tin đồn hết chín là giả, chỉ có trẻ con mới tin ba chuyện đó. Đi về nhà ngủ ngoan đi, cho tới bây giờ không có bữa cơm nào trên đời này không phải trả tiền đâu."
Không đợi tiểu minh tinh điện ảnh kịp tiêu hóa ý tứ trong lời nói của Tiêu Linh, cô đã đóng cửa xe, xoay người đi về phía xe mình.
"Tiêu tổng, cho dù bây giờ chị tốt bụng giúp cô ta một chút mánh khóe tạo tin đồn, nhưng theo em thấy, bằng vào tố chất của cô ta, muốn đỏ e cũng khó lắm." Trợ lý nhỏ đi theo bên cạnh Tiêu Linh đã lâu, gặp qua không ít minh tinh có tài có sắc, ít nhiều cũng học được một chút mắt quan sát.
Tiêu Linh vẫn dựa lưng vào ghế xe nở nụ cười quyến rũ, cô không có ý kiến, chỉ khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Đang trong giới giải trí, cô ta muốn tiến lên phía trước thì cũng là chuyện không đáng trách. Chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay, về phần cô ta cuối cùng có bản lĩnh đỏ lên được hay không, không liên quan gì đến tôi."
*đỏ: tiếng lóng trong làng giải trí, ý nói là nổi tiếng, Hot.
Làng giải trí là vậy đó, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Bên cạnh Tiêu Linh quả thật có không ít phụ nữ, nhưng mà nhiều hơn thì lại là tin đồn. Tuy trước nay đối với sự theo đổi của phái nam Tiêu Linh đuổi không nể mặt, nhưng đối với phái nữ, cô vẫn lưu tình ba phần.
Trợ lý nghĩ, quan sát Tiêu Linh qua kính chiếu hậu, đột nhiên trong lòng có chút cảm xúc ngũ vị tạp trần (đắng, cay, chua, mặn ngọt trộn lẫn)
Tin đồn của Tiêu Linh truyền ra ồn ào xôn xao, lúc Cảnh Tư nhìn thấy, không ngờ là ở buổi tiệc họp mặt bạn bè ở nước ngoài.
Cảnh thị có Cảnh Phong tiếp quản, Cảnh Tư yên tâm, đối với việc này nàng và Kỷ Ninh Lan đều hiểu không cần nói, ngoại trừ hai người, thì người duy nhất có thể yên tâm để giao Cảnh thị, trừ Cảnh Phong ra thì không còn ai khác. Năng lực và bản lĩnh của Cảnh Phong cùng với việc cô để tâm đến Cảnh thị, không thể nghi ngờ.
Cho dù ra nước ngoài, Cảnh Tư vẫn hỏi Đinh Bành xác nhận tình hình công ty, lấy được câu trả lời chắc chắn, lúc này nàng mới an tâm, xoay người đi vào dự tiệc.
Người tổ chức tiệc họp mặt này là bạn học cũ thời trung học của Cảnh Tư – Triệu An An, nghe nói Cảnh Tư đến thành phố mình đang ở, cho nên nhiệt tình mời Cảnh Tư tham dự tiệc họp mặt của nàng một cách tự nhiên. Cảnh Tư vốn hơi lạnh lùng từ chối, cuối cùng cũng chịu thua sự nhiệt tình của Triệu An An, nhận lời nàng.
Buổi tiệc diễn ra đến lúc náo nhiệt nhất, một tràng tiếng cười đùa vang lên ở bể bơi, Cảnh Tư tránh ở chỗ vắng vẻ bên trong phòng, nhẹ nhấp chút rượu trong ly, vốn đang xem tin tức trong di động để gϊếŧ thời gian, đến khi nhìn thấy gương mặt Tiêu Linh đập vào mắt nàng trong di động, nàng mới nghiêng người dựa vào sô pha, khẽ cau mày.
"Đang xem gì vậy?" Triệu An An không thấy Cảnh Tư ở bể bơi, dựa theo tính tình lạnh nhạt của nàng, đoán nàng nhất định tránh ở phòng khách. Triệu An An ngồi xuống bên cạnh Cảnh Tư, rướn đầu qua nhìn, thấy hình Tiêu Linh trong di động, nàng mới phì cười. "Đây chẳng phải Tiêu Linh sao? ừ, nhiều năm trôi qua, vậy mà cô ấy thật không thay đổi chút nào, vẫn dáng vẻ không đứng đắn đó."
Tắt màn hình di động, Cảnh Tư bỏ điện thoại vào túi, nghe Triệu An An ngồi bên cạnh cười nói, nàng lạnh giọng: "Không bằng nói là chết cũng không đổi."
"Chịu sửa thì sẽ không còn là Tiêu Linh." Triệu An An một lời hai nghĩa, ánh mắt nàng đảo qua gương mặt không chút thay đổi của Cảnh Tư, muốn nói gì đó, trùng hợp thấy có người ngoắc nàng ngoài bể bơi, nói: "Tôi ra ngoài một lát."
Cảnh Tư lạnh nhạt gật đầu, đến khi Triệu An An đi rồi, nàng mới cúi đầu, tiếp tục xem tin tức liên quan đến Tiêu Linh trong di động.
Tiêu Linh vẫn quyến rũ mê người như trước, từng cử chỉ, đều tỏa ánh sáng chói mắt, giống như một ngọn lửa cực nóng, luôn có thể hấp dẫn vô sô thiêu thân lao vào. Nhưng giờ đây, bạn gái bên cạnh Tiêu Linh thật lạ mặt, Cảnh Tư ít quan tâm chuyện trong làng giải trí, tự nhiên cũng không nhận ra cô ta là ai.
Vị rượu trong miệng càng thêm chua xót, làm Cảnh Tư nhớ lại ở một đêm không biết gọi tên kia, Tiêu Linh ôm nàng vào lòng, hơi thở mê người tràn đầy bên mũi, giọng nói khàn khàn khêu gợi vang lên bên tai, cô dùng giọng điệu đùa giỡn để nghiêm túc đề nghị nàng, cuộc sống trong tương lai, có thể nào cân nhắc một chút không, để cho cô, một kẻ vừa tùy tiện vừa không đứng đắn gia nhập vào cuộc sống nhàm chán của nàng. (edit đến đây đau lòng quá, chương này vừa edit vừa đọc lần đầu tiên)
Vào hôm Cảnh Tư đi, trong sân bay kẻ đến người đi, Tiêu Linh đến tiễn nàng. Cả hai không nói gì cả, chỉ im lặng ngồi trong quán cà phê, cho đến khi Cảnh Tư chuẩn bị đăng ký, Tiêu Linh mới giữ chặt nàng, mỉm cười nhìn nàng, nhấn mạnh từng chữ, nhưng lời nói ra rất nghiêm túc và dịu dàng.
Em phải nhớ rằng, tôi đang đợi em trở về cho tôi một câu trả lời.
Câu trả lời? Cảnh Tư buông di động xuống, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu còn thừa, nhâm nhi hương rượu ngọt chảy vào cổ họng. Nàng im lặng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tận đáy lòng có gì đó trộn lẫn với rượu từ từ lan rộng ra, nghẹn ở ngực nàng, đau nhói khó chịu.
Trên đời này chưa từng có hối hận và lặp lại, ngay từ đầu đã bước vào con đường sai lầm, cũng chỉ có thể càng đi càng xa, làm gì có đạo lý quay đầu trở lại. Tiêu Linh, chúng ta đã càng đi càng xa trên con đường sai lầm đó, cô muốn cái gì gọi là câu trả lời, từ mười năm trước tôi cũng đã cho cô rồi, tôi và cô thoạt nhìn có thể hô mưa gọi gió, nhưng cũng không thể phủ nhận sự quan trọng của quyền lực.
Cảm giác buồn bực trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, dường như khiến Cảnh Tư sắp không thở nổi, nàng mở mắt ra, thấy có người đứng bên cạnh mình, che khuất ánh sáng của nàng.
"Tiểu thư, xin chào."
Người tới nói tiếng Phổ thông không chuẩn cũng không lưu loát, Cảnh Tư hờ hững ngẩng đầu nhìn anh ta, cho dù là ngẩng mặt nhìn lên, nàng vẫn giữ khí chất tao nhã và liếc nhìn với ánh mắt lãnh ngạo (lạnh lùng cao ngạo).
Cảnh Tư nhìn thấy một gương mặt điển trai mang dòng máu lai, người đàn ông có thân hình thu hút cùng ngũ quan tuấn mỹ, ánh mắt không tầm thường có màu nâu, thân hình cao to, chỉ đứng như vậy, liền khiến người ta cảm thấy cao lớn tạo cảm giác bị chèn ép.
"Nghe Ann nói, cô là bạn học cũ của cô ấy?"Ann là tên tiếng Anh của Triệu An An, Cảnh Tư nghe vậy, đầu tiên là nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Triệu An An đang đứng kiển chân ngoài cửa nhìn quanh, sau đó vẻ mặt lạnh lùng không trả lời. Không có được câu trả lời của Cảnh Tư, anh ta cũng không nổi giận, chỉ cười vươn tay, nhất cử nhất động thân sĩ nho nhã. "Xin chào, tôi tên Alan, là bạn của Ann. Không biết tôi có vinh hạnh được làm bạn với tiểu thư không?"
*Alan là Ngải Luân tiên sinh trong chính văn, vì dạo trước không để ý anh ta là người nước ngoài, cảm thấy cái tên kỳ lạ mà thôi. Hôm nay edit chương này mới biết, sau này rảnh sẽ sửa lại chính văn. Alan /ˈælən/; Chinese Simplified: 艾伦 (Ài lún)
---
Chương này vừa edit vừa đọc lần đầu, những đoạn của quá khứ và lời nói của Tiêu Linh, thật đau lòng! Cảnh Tư cứ nhớ như thế thì làm sao mà sống vui vẻ được trong 10 năm qua.