Đã hẹn trước thời gian, Tô Mộc Nghiên cùng Cảnh Phong đúng giờ bước vào phòng ăn, không ngoài dự đoán, Tiêu Linh vẫn như trước đến sớm hơn hai người.
Nhìn hai người đi vào, dường như nhìn ra cái gì đó không giống như trước, ánh mắt Tiêu Linh chậm rãi hiện ra ý cười, nhưng không định nói toạc ra.
Tô Mộc Nghiên đương nhiên cũng chú ý tới ý cười ẩn trong mắt Tiêu Linh, trong lòng nàng hiểu được ngụ ý trong ý cười đó, nên nàng đi nhanh vài bước, cách xa Cảnh Phong một chút, thế nhưng lại có chút ngượng ngùng.
“Tiêu tỷ.” Tô Mộc Nghiên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Linh, tao nhã nở nụ cười.
“Nhìn xem, ai đến đây?” Tiêu Linh cười đến tươi rói, nàng trêu ghẹo, tâm tình thoạt nhìn rất tốt. Nói xong, nàng vô cùng thân thiết vuốt vuốt tóc Tô Mộc Nghiên, “để tôi trông đợi nhiều năm thế này, cuối cùng cũng chờ được kết cục viên mãn.”
Tô Mộc Nghiên bình thường cùng Tiêu Linh khá quen thuộc, cũng không phải kiêng dè, giờ nghe Tiêu Linh nói vậy, không biết thế nào lại ngượng ngùng. Nàng vờ liếc nhìn Tiêu Linh một cái, hơi có chút ý giận, tức giận nói: “Chị cũng đừng lấy tôi ra nói đùa.”
Tiêu Linh nghe vậy chỉ cười một cái, đột nhiên phát hiện bộ dáng Tô Mộc Nghiên vừa thẹn vừa giận thật sự rất thú vị rất đáng yêu, khó trách mấy năm nay Cảnh Phong thích nàng như vậy. Tô Mộc Nghiên quả thật có lý do khiến người ta không thể không yêu.
Tiêu Linh gật gật đầu không giỡn nữa, nàng dụi điếu thuốc trên tay, ngẩng gương mặt lộ ra vẻ yêu diễm lên, cười như không cười hướng Cảnh Phong nói: “Xem ra tôi không cần hỏi thêm điều gì dư thừa nữa, cô đã đem đáp án đến.”
Cảnh Phong lúc này đã ngồi xuống bên người Tô Mộc Nghiên, cô đứng dậy thay ba người châm trà, nghe Tiêu Linh nói, cô chỉ cười cười, không nói thêm điều gì.
“Đáp án gì?” Tô Mộc Nghiên kỳ thật đã ngầm đoán được đại khái, nhưng nàng vẫn chưa xác định, lại bị mang đến đây ăn cơm, dù sao nàng cũng phải biết nguyên nhân. Hơn nữa nguyên nhân này không thể là nàng tự đoán, mà phải từ hai đương sự đây chính miệng nói ra.
“Cũng không có gì phải giấu cô, tôi muốn Cảnh Phong từ chức ở Thụy An, đến Tiêu thị giúp tôi.” Tiêu Linh không biết lời mình nói ra có gì không ổn, nàng nói xong, còn châm một điếu thuốc. Yên lặng nhả khói, Tiêu Linh dùng nụ cười đáp lại vẻ khó hiểu của Tô Mộc Nghiên, nói: “Nhưng chủ yếu không phải vì tôi thưởng thức tài năng của cô ấy, mà vì còn có nguyên nhân quan trọng hơn.”
Tiêu Linh nói lời này, ánh mắt miết hướng về phía Cảnh Phong, phát hiện vẻ mặt Cảnh Phong không có chút ý tứ muốn giấu diếm, nàng mới tiếp tục nói: “Mấy hôm trước tôi thu được tin tức, có người điều tra chuyện của hai người, mục đích là gì tôi không biết, nhưng nhất định không phải tin đồn vô căn cứ. Sau chuyện này, đột nhiên tôi nhớ đến lúc trước khi ký hợp đồng với hai người, từng có một công ty nhỏ vừa đăng ký không lâu, nguyện ý đưa ra điều kiện càng hậu đãi hơn so với hai người để tranh quyền hợp tác với chúng tôi. Công ty đó đăng ký tài chính bất quá chỉ hai ba trăm vạn, mà người này lại có thể xuất ra số tiền lớn như vậy để hợp tác với Tiêu thị, tôi nghĩ, công ty nhỏ này không đơn giản.”
Tô Mộc Nghiên thần sắc phức tạp liếc nhìn Tiêu Linh, mày hơi nhíu lại, nàng trầm tư một hồi, nói: “Ý của Tiêu tỷ, công ty này là của người giấu mặt ngụy trang, sau lưng người đó, nhất là có người nào đó cùng Thụy An hoặc là tôi có xích mích, thậm chí hận không thể dùng công phu lớn như vậy muốn cướp đi việc làm ăn của tôi, để tôi bị tổn thất nặng?”
“Đúng.” Tiêu Linh gật đầu, “Bất quá không có tin chính xác để chứng thật, kẻ trăm phương ngàn kế điều tra cô cùng với tác giả sau lưng công ty này tất nhiên có liên quan, cho nên tôi chỉ đoán, vốn không lập tức nói cho cô. Nhưng có người điều tra cô cùng Cảnh Phong là chuyện xác thực không thể nghi ngờ, nên tôi đề nghị Cảnh Phong rời Thụy An, thứ nhất là tránh đi phiền phức không đáng có, thứ nhì là làm vậy đối với cả hai người đều tốt.”
Tô Mộc Nghiên thần sắc phức tạp liếc nhìn Cảnh Phong một cái, tâm tình nhất thời khó coi đến cực điểm, nàng nhớ đến chuyện phát sinh đêm qua, thật ra đêm qua Cảnh Phong muốn ngả bài với nàng, chẳng qua, cuối cùng Cảnh Phong không nói, mà lựa chọn giữ lại.
Nghĩ đến đây, tâm tình Tô Mộc Nghiên từ từ dịu lại.
“Bất quá xem tình huống hiện tại, tôi nghĩ có lẽ Cảnh Phong sẽ không đi, mà cô nhất định sẽ không để cô ấy đi.” Tiêu Linh chống cằm, vừa nói, vừa chậm rãi dùng ánh mắt quan sát hai người, càng nhìn càng vui mừng. “Như vậy cũng tốt, có Cảnh Phong ở bên cạnh cô, tôi nghĩ tôi cũng không có gì lo lắng. Hai người cũng biết trong cái vòng lẩn quẩn quy củ này, chuyện này tôi không tiện nhúng tay, chỉ có thể nhắc nhở hai người để tâm mắt đến.”
“Tiêu tỷ, cám ơn.” Tô Mộc Nghiên thật tình đối với Tiêu Linh cười cười.
“Khách khí sao?” Tiêu Linh híp mắt nói:“Muốn cảm ơn tôi, thì uống với tôi vài ly.”
“……” Tô Mộc Nghiên vừa nghe đến rượu liền đau đầu, nàng hướng bên người Cảnh Phong nhích lại gần, nói: “Hay để Cảnh Phong uống với chị đi.”
Nói xong, Tô Mộc Nghiên cũng mặc Cảnh Phong chịu hay không chịu, liền đứng lên đổi chỗ với cô, đương nhiên, là phải nhận được vài cái ánh mắt trêu tức xem thường của Cảnh Phong.
Ăn cơm xong, Tô Mộc Nghiên cùng Cảnh Phong tạm biệt Tiêu Linh, đi đến bãi đỗ xe lấy xe, Tô Mộc Nghiên mở cửa ghế phụ lái, đột nhiên nhớ gì đó, nàng vịn cửa xe, liếc nhìn Cảnh Phong, nói: “Hay là để tôi lái cho?”
Cảnh Phong lúc này đã sắp ngồi vào ghế lái, nghe Tô Mộc Nghiên nói, cô nhìn nàng bằng ánh mắt mang ý vị sâu xa, “Bây giờ biết quan tâm tôi?”
“… Cô sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?” Tô Mộc Nghiên thấy vẻ mặt Cảnh Phong cũng không có say, đánh giá Cảnh Phong cũng không uống quá chén, nên nàng khom người ngồi vào xe, nghe Cảnh Phong nói, nàng chồm người qua, một tay chống lên ghế sau lưng Cảnh Phong, một tay chạm nhẹ lên mặt Cảnh Phong. “Phải không giám đốc Cảnh, khí lượng của cô nhỏ vậy sao?”
Tâm tình Tô Mộc Nghiên chỉ còn thiếu điều gắn thêm cái cánh, bằng không chắc cũng bay lên trời rồi.
Cảnh Phong yên lặng đem biểu tình Tô Mộc Nghiên thu vào trong mắt, lịch sử kinh nghiệm nhắc nhở Cảnh Phong, cô căn bản không nên đối tốt với Tô Mộc Nghiên.
Nghĩ, Cảnh Phong bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Tô Mộc Nghiên, hướng gần sát Tô Mộc Nghiên một chút, nhẹ nhàng hôn phớt qua hai má nàng, dừng lại ở khóe miệng đang cong lên của nàng, nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi đỏ tươi của Tô Mộc Nghiên, mang theo một chút ý muốn trừng phạt.
Tô Mộc Nghiên thật không ngờ Cảnh Phong sẽ hôn mình, không đúng, là cô ấy cắи ʍút̼ mình. Hương vị nước hoa trên người Cảnh Phong tràn ngập lên, Tô Mộc Nghiên híp mắt, nàng căn bản không có biện pháp ngăn cản thế công của Cảnh Phong.
Vốn chính là vô tâm hôn, thậm chí Cảnh Phong trong nụ hôn của Cảnh Phong rõ ràng mang đến ý tứ trêu chọc nàng, nhưng khi đầu lưỡi Tô Mộc Nghiên vô thức lướt qua đôi môi Cảnh Phong, tất cả đều không thể lại xem như trò chơi.
Bốn phía quanh bãi đỗ xe thật tối tăm, ngẫu nhiên có một chiếc xe chạy ra, ánh đèn chớp qua đều làm Tô Mộc Nghiên khẩn trương đến dị thường. Mà bên trong cái khẩn trương, lại sinh ra vài phần yêu thích cùng mong chờ, lặp đi lặp lại trong long nàng.
Không biết là ai đưa ra mời gọi trước, nụ hôn ban đầu chỉ là đơn giản nhợt nhạt đυ.ng vào, giữa va chạm gắn bó không ngừng sâu sắc nóng lên, cho đến khi khó có thể dứt ra.
Tay Cảnh Phong cách lớp áo vuốt ve lưng Tô Mộc Nghiên, bàn tay căn bản không thể thỏa mãn thân thể đang khát khao của Tô Mộc Nghiên, nàng kề sát vào người Cảnh Phong hơn nữa, nhưng Cảnh Phong cứ như không biết nhu cầu thân thể của nàng, Tô Mộc Nghiên tiến tới một chút, cô liền lùi về sau một chút, thủy chung vẫn duy trì khoảng cách.
Bàn tay sau lưng từ từ theo quần áo di chuyển đến trước ngực Tô Mộc Nghiên, ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ lên xương quai xanh tinh xảo của Tô Mộc Nghiên, lấy một tốc độ cực kỳ thông thả tiến vào trong áo nàng, cho đến khi trêu chọc mở ra nội y của nàng, chạm vào điểm mềm mại trước ngực.
Cảnh Phong cố ý vô tình dùng đầu ngón tay khẽ đảo qua đỉnh mẫn cảm của Tô Mộc Nghiên, đợi cho đến khi Tô Mộc Nghiên có cảm giác mong muốn Cảnh Phong càng thân thiết đυ.ng chạm hơn nữa, cô lại tỏ vẻ không hiểu lấy ngón tay ra, chuyển qua một bên.
“Cô…” Cho dù là ai thì khi bị người khác kɧıêυ ҡɧí©ɧ nửa chừng như vậy cũng phải căm tức, huống chi là Tô Mộc Nghiên, nàng nói xong, trừng mắt nhìn Cảnh Phong, vừa thẹn vừa giận, một câu oán giận không nói nên lời.
Vẫn không thể oán giận nàng, tại sao cô không tiếp tục? Như vậy quả thật là rất… dâʍ đãиɠ.
“Sao vậy?” Cảnh Phong biết rõ còn cố hỏi, cô vừa nói, vừa phả hơi thở vào bên tai Tô Mộc Nghiên. “Em yêu, chẳng lẽ em quên những lời Tiêu Linh vừa nói sao?”
Tô Mộc Nghiên trong lòng bởi vì Cảnh Phong lần đầu tiên nói ra ‘em yêu’ mà bay bổng, nhưng mà, để nàng ý thức được ý tứ trong lời Cảnh Phong nói, nàng không chỉ giật mình, sau đó nhìn người trước mắt cười đến vài phần yêu dã vài phần tản mạn.
Lời Tiêu Linh nói đương nhiên nàng nhớ rõ, cho nên… ý của Cảnh Phong là, sẽ không phải là…
Trong khi Tô Mộc Nghiên còn đang tâm thần bất định suy đoán này nọ, Cảnh Phong đã tự chỉnh lại quần áo cho nàng xong hết, nhẹ nhàng đẩy nàng trở về chỗ ngồi, thậm chí còn rất ôn nhu thay nàng cài dây an toàn. Cuối cùng, cô mới ngẩng đầu, hướng đến Tô Mộc Nghiên cười cười: “Tiếp theo, vẫn là đợi về nhà tiếp tục đi.” Nói xong, Cảnh Phong không đợi Tô Mộc Nghiên đồng ý, cô khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Đây là ý gì?
Tô Mộc Nghiên lăng lăng ngồi trong xe, nàng mở to mắt nhìn, đối với quyết định bất ngờ của Cảnh Phong nàng có chút không xác định. Thân thể bởi vì bị Cảnh Phong kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đã muốn bắt đầu ngầm có cảm giác, nhưng là, lại đột nhiên bị chặt đứt,còn chưa có đoạn sau?
Nàng lúc này mới hậu tri hậu có phản ứng, nếu nói đây là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ ái muội đến bốc hỏa, không bằng nói, đây là sự trả thù mà Cảnh Phong đã âm mưu từ lâu. Nàng nên sớm biết, Cảnh Phong căn bản không phải quả hồng mềm để người ta nhặt, cô ấy rất phúc hắc!
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên liều mạng ẩn nhẫn rung động tận đáy lòng, quay đầu yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, âm thầm nghiến răng.
Không sao, món nợ này, đợi về nhà tôi sẽ từ từ tính với cô!