Quyển II: Học Phủ Phong Vân
C 96: Hợp tác với Nữ Lưu (1)
Buổi họp của làng Hồng Bàng kín đáo là vậy, nhưng với việc cài cắm tay trong từ lâu rồi, tổ chức Nữ Lưu ở Châu Nam Bình cũng biết chuyện chiến tranh. Mai Diễm nghe tin báo về mà kinh ngạc. Kinh ngạc ở đây là kinh sợ và ngạc nhiên bởi bản thân cô ta là tình nhân của Lương Vũ Phong, Tri Châu Nam Bình, Thành chủ thành An Định đồng thời cũng là một nhân vật có địa vị trong Nữ Lưu mà không biết một chút tin nào về cuộc chiến tranh này.
- Thượng cấp, thông tin mà dưới làng Hồng Bàng truyền về thật sự vô cùng đáng sợ, chiến tranh mà nổ ra, ai cũng khó tránh tai vạ. Chúng ta phải lập tức tìm phương pháp chuẩn bị sơ tán. - Quản lý nhân sự Trần Hồng Hoa lên tiếng trước tiên. Là người lo vấn đề nhân sự, gặp gỡ tiếp xúc nhiều chị em của Nữ Lưu nên Hoa là người tình cảm nhất. Cô hiểu rằng một khi có chiến tranh, tất sẽ có hỗn loạn, những người phụ nữ như họ phải chịu nhiều hậu quả nhất: cướp bóc, tống tiền, hãʍ Ꮒϊếp, gϊếŧ chóc,…
- Vớ vẩn!- Vũ Thị Manh, quản lý tài chính át ngay đi- Sơ tán cái gì mà sơ tán chứ. Thông tin này chỉ mới chuyển lên, chưa hề được xác minh chút nào, vội vàng sơ tán lúc này là quá điên rồ. Dưỡng Nhan, em hãy báo cáo lên trên để các thượng cấp trả lời đã. Hơn nữa Hoàng Anh Kiệt chẳng phải cũng nhận định rằng chiến tranh sẽ xảy ra ở Trấn Nam Bàn trước ư. Đợi trên đó có chiến tranh, ta hãy bàn việc rời khỏi đây cũng chưa muộn.
- Cái này thực sự rất khó.- Dưỡng Nhan nói ngay – Ở Nam Giao Đô Ty, việc điều động lương thực chỉ cần một lệnh là có thể xuất ngay từ các kho lớn tại vùng đồng bằng phía bắc hoặc ở hai châu Thanh Ái, Hoan Diễn, còn việc rèn khí giới thì có các mỏ kim khí lớn, lại bị kiểm soát chặt chẽ, muốn che giấu thông tin cực dễ dàng. Trái lại, các nước Chiêm Thành không có đồng bằng lớn, không thể tích trữ lương thực nhiều, không có nhiều mỏ kim loại để rèn binh khí, nên cần là phải mua, thế thì lại dễ tìm hiểu. Kế hoạch đánh Chiêm Thành là một kế hoạch lớn, độ giữ bí mật chắc chắn cao, người của ta ở trên có muốn cũng không cách nào moi được. Tôi lo rằng, chúng ta là những người biết sớm nhất đó.
- Nếu vậy thì phải nhanh báo lên trên để tất cả cùng chuẩn bị. Phải không?- Trần Hồng Hoa nghe thế thì rất lo lắng, thúc giục mọi người nhanh chia sẻ thông tin cho các chị em khác, nhưng mà cô lại thấy Dương Nhan cùng Mai Diễm mặt đầy ưu tư.
- Một khi chúng ta báo lên trên, e rằng sẽ có nguy hiểm.- Dưỡng Nhan sau cùng mở miệng.- Thông tin này đã được bảo mật từ các quan ở Nam Giao Đô Ty, thế mà lại bị Nữ Lưu biết được, ắt hẳn sẽ khiến những người đó chú ý tới chúng ta. Em đừng nghĩ Nữ Lưu hoàn toàn vô hình, những kẻ làm quan to tước lớn không ngu đâu, gián điệp ắt phải cài trong các cấp lớn của Nữ Lưu rồi. Thông tin này mà đưa lên cao một tí thôi, nhất định sẽ làm toàn bộ Nữ Lưu chú ý, để rồi cứ thế lan đi, và sẽ tới tai quan lại Nam Giao Đô Ty.
- Không lẽ chúng ta ngồi yên nhìn chị em mình gặp nạn.
- Tất nhiên là không rồi!- Mai Diễm lên tiếng- Chỉ là ta phải làm sao để mọi sự không bị chú ý bới các quan lại. Hoa, em yên tâm, ngay từ lúc này chúng ta sẽ cùng nhau bàn tính kế hoạch, không chị em nào bị bỏ rơi cả, chỉ là ta phải cẩn thận mà thôi. Nếu Nữ Lưu bị chú ý, việc ta làm để giải cứu những chị em đang bị nạn sẽ khó khăn vô cùng, hàng nghìn chị em sẽ mất cơ hội thoát khỏi sự kìm kẹp. Em phải nhớ đó.
Khuyên răn một hồi, Mai Diễm để mọi người rời đi gần hết, chỉ giữ lại Dưỡng Nhan. Người phụ trách tình báo này là người tài năng nhất, đủ để cùng cô ta bàn chuyện.
- Em nghĩ ta nên làm gì?
- Thưa thượng cấp, việc hiện tại vẫn nên mau chóng chuẩn bị đường rút lui. Một khi tình hình có biến, ta có thể đồng loạt kêu gọi chị em cùng đi cũng không sao. Lúc đó ai mà chú ý tới chứ.
- Em nói không sai! Nhưng nếu chỉ đơn giản là rút lui, chạy loạn, thì thật là không an toàn. Em nghĩ một đám phụ nữ chạy khỏi vùng chiến sự dễ vậy sao? Phương tiện di chuyển là gì, ai bảo vệ chúng ta, trong đám đông chạy loạn thể nào chả có người muốn nhân cơ hội làm loạn. Mà dù có chạy khỏi vùng chiến sự, cũng đâu phải là xong. Ta chạy xa tới đâu đây, rồi nhà đâu để ở, lương thực mua bán thế nào, thời chiến việc trưng thu lương thực diễn ra đâu hiếm lạ, ta tích sẵn lương thì chúng thu bằng hết, ta không có lương sẵn thì lúc đó có tiền không mua được?
- Vậy ý ngài là sao?- Dưỡng Nhan cuối cùng cũng không nhịn được nữa
- Chị muốn hợp tác với làng Hồng Bàng!- Mai Diễm nói thẳng điều cô suy tính- Làng Hồng Bàng tuy còn nhỏ yếu, nhưng trên dưới đồng lòng, có một kẻ đại tài đại trí là Hoàng Anh Kiệt dẫn dắt, đây là đồng minh có thể cùng tiến lùi.
- Chị, hợp tác với làng Hồng Bàng, có phải chị muốn công khai thân phận của chúng ta.
- Đúng, nhưng chỉ của chị và em thôi, những người khác phải giấu kín, nhất là Trịnh Thị Ngọc và Nguyễn Thị Xoan, cơ sở tình báo này phải được giữ kín.
- Không lộ ra việc hai người ấy thì giải thích làm sao việc ta nắm rõ thông tin chứ.
- Hừ, không lo, ta có một người có thể tận dụng rồi.
……………………..
Chu Xuân Đạo đang ngồi nhà viết mấy bài tập dưỡng sinh, các phương thức ăn uống, nghỉ ngơi để rèn luyện sức khỏe cho dân Hồng Bàng thì nghe tin Mai Diễm tới thăm. Lão đạo sĩ mời cô ta vào, rót trà nước cẩn thận lắm.
- Ông biết tôi sắp bàn chuyện gì à?- Thấy lão ân cần lạ thường, Mai Diễm dò hỏi
- Không, tôi là thầy bói chứ có phải thánh thần đâu cô. Nhưng mà hôm nay là ngày tiểu cát của lão đạo, nên dù ai tới tìm, cũng sẽ cho lão một niềm vui nhỏ.
- Vậy sao? Vậy tôi cũng không vòng vo nhiều, đúng là có phần quà tặng ông đây!- Mai Diễm không khách sáo, lấy ra một tờ giấy, ghi đủ các loại quà tặng cho Chu Xuân Đạo.
- Quà tặng nặng thế này mà hôm nay chỉ là ngày tiểu cát, thế là việc rất khó, nói đi.- Chu Xuân Đạo than thở.
- Tôi muốn ông đứng ra nhận việc đã liên lạc với Nữ Lưu chúng tôi sau buổi họp ở làng Hồng Bàng vừa qua, tiết lộ việc chiến tranh chuẩn bị xảy ra giữa Nam Giao Đô Ty cùng với các tiểu quốc Chiêm Thành.
- Tôi đoán xem nào, là Trịnh Thị Ngọc, phải không?- Mai Diễm mặt biến sắc hẳn, nhưng Chu Xuân Đạo cũng không nói gì, chỉ cầm cốc trà lên uống một ngụm.
- Tại sao ông biết!
- Không khó đoán, những người tham dự hôm đó, chỉ có 2 người có thể là Nữ Lưu, Trịnh Thị Ngọc và Hà Thị Quỳnh. Đều là phụ nữ, không xuất phát từ làng Hồng Bàng hoặc các làng lân cận, có tài năng. Sau đó chỉ cần nói bừa cái tên rồi nhìn mặt cô thôi.
Mai Diễm nghe xong, hít thật sâu. Lão thầy bói này cũng có chút môn đạo, cô ta thua không oan. Nhưng việc này từ giờ phải cẩn thận hơn nữa mới được.
- Vậy ông đồng ý giúp chứ?
- Giúp chứ sao không!- Chu Xuân Đạo nói rồi liền đưa Mai Diễm tới gặp riêng Hoàng Anh Kiệt. Hai người vừa đi vừa khớp qua khẩu cung, đến nơi thì cứ thế mà nói. Đại ý rằng Chu Xuân Đạo cũng từng phong lưu, tới những quán của Nữ Lưu. Biết tài của lão, Nữ Lưu cũng rất thẳng thắn, đôi khi mời lão tới làm vài việc phong thủy hộ họ, đôi khi trả tiền hoặc mời tiệc lão. Hai bên coi như có chút qua lại. Sau khi biết được chuẩn bị có chiến tranh xảy ra, Chu Xuân Đạo cũng tới tìm người của Nữ Lưu để trao đổi. Nữ Lưu tuy có tiền tài nhiều thế nào, cũng chỉ toàn phụ nữ, thời chiến loạn phụ nữ khó mà an ổn sống được, lão nghĩ dù gì cũng từng có giao hảo, nên tìm tới họ báo tin. Đổi lại thông tin này, Nữ Lưu phải hỗ trợ làng Hồng Bàng chút ít.
Kiệt nhìn hai người tới mà muốn bật cười. Câu chuyện này đầy lỗ thủng. Đầu tiên là việc lão già Chu Xuân Đạo này bao năm qua đâu xuống núi lần nào đâu mà đòi gặp gỡ đội Nữ Lưu- khi lão được chức đại biểu của làng, bộ ba Tâm- Linh- Nhung đã phải tìm hiểu cẩn thận. Tiếp theo, là mấy ngày qua Chu Xuân Đạo ru rú trong nhà, lão đâu ra ngoài mà họp bàn gì với Mai Diễm và Nữ Lưu, chính Mai Diễm đến tìm lão thì phải. Kiệt chẳng giám sát lão, mà do mấy ngày này đang muốn đốc thúc lão nhanh chóng làm xong bài huấn luyện thể lực, nên đôi khi hay cho người kiểm tra xem lão có lười hay không, để có thể nhắc nhở. Nhưng suy tính một hồi, nếu vạch trần, có khi các bên khó mà nhìn nhau.
- Nếu đã được Nữ Lưu coi trọng, Kiệt cũng không dám chối từ. Chỉ là Kiệt là con nhà nông, từng bước phát triển tới ngày hôm nay đều là bởi sự cẩn trọng, chưa phạm phải sai lầm lớn. Vậy nếu hai bên muốn liên hợp, Kiệt mong được biết rõ về Nữ Lưu.
- Cậu Kiệt, Nữ Lưu là một tổ chức có quy tắc riêng, Mai Diễm tuy chưa phải vai vế lớn gì, nhưng trách nhiệm giữ gìn tổ chức vẫn phải có. Thông tin về Nữ Lưu, thứ chó Diễm không tiện nói.
- Phu nhân hiểu nhầm rồi, Kiệt không phải muốn hỏi tin tức của tổ chức, mà muốn hỏi về thông tin khái quát. Ví dụ như lịch sử, chí hướng, cách thức làm việc,... Nữ Lưu có thể tìm tới làng Hồng Bàng và Kiệt để hợp tác, chẳng phải vì các vị hiểu làng Hồng Bàng, biết làng Hồng Bàng phát triển ra sao, từ đó mà thấy được cách chúng tôi làm việc: sẵn sàng hợp tác, chia chác sòng phẳng, cứng rắn khi bảo vệ lợi ích bản thân,...
Mai Diễm nghĩ một hồi, sắp xếp lại câu từ rồi kể lại lịch sử của Nữ Lưu, tôn chỉ hoạt động của họ. Biết rằng Nữ Lưu lập ra là để bảo vệ những người con gái gặp nạn, cố gắng tạo cho họ cuộc sống tốt đẹp hơn, Kiệt cũng khâm phục họ, dù phương thức hoạt động vẫn còn quá cổ hủ, mong dựa hơi đàn ông để chuộc thân hoặc có được quyền lực. Kiệt nêu ra tư tưởng bình đẳng giới, rằng tôn trọng phụ nữ, đánh giá đúng những công lao của họ khi so sánh với nam giới, đồng thời chủ trương trao cho phụ nữ tri thức để họ có thể cải thiện bản thân. Kiệt nêu ra những ví dụ gần gũi, từ cái Linh cái Nhung, tới những người con gái, phụ nữ trong làng Hồng Bàng hoặc chỗ họ có ảnh hưởng. Được học hành cẩn thận, có đạo đức và tri thức, dù rằng không ăn mặc lụa là gấm vóc, không son phấn, trang sức, những người phụ nữ đó vẫn được đàn ông tôn trọng, kính sợ. Công việc họ làm có khi còn quan trọng hơn cả đàn ông, như Linh, Nhung chả hạn.
Mai Diễm không phản đối gì nhiều, những gián điệp cài cắm ở làng Hồng Bàng cho phép cô ta thấy được sự tiến bộ ở nơi đây, dù rằng làng Hồng Bàng vẫn còn hơi hướng một làng quê, những người phụ nữ nơi đây so với phụ nữ ở chỗ Nữ Lưu sở hữu thì đều chả bằng, nhất là nhan sắc, họ lại được tôn trọng và có quyền hơn cả. Không phải chỉ một hai người, mà là tất cả phụ nữ một khi đã ở dưới chế độ của làng Hồng Bàng thì đều vậy.
Thấy Mai Diễm không phản đối gì, Kiệt liền mời Mai Diễm đem tổ chức Nữ Lưu mà bà ta quản lý tiếp xúc nhiều thêm với làng Hồng Bàng, để hai bên tăng cường hợp tác, hai bên cùng phát huy sức mạnh. Nghe tới đấy, Mai Diễm tặc lưỡi, bà ta bị Kiệt dụ khị rồi. Nếu ban đầu bà ta có thể chối từ việc này, thì giờ nghe Kiệt nhắc tới những ví dụ đó, Mai Diễm không khỏi động tâm. Nữ Lưu muốn phụ nữ được coi trọng, làng Hồng Bàng đã làm được, sao không tới mà học tập.