Thật ra nếu chỉ là dạy Mạnh Xuyến dùng dươиɠ ѵậŧ tự an ủi, vẫn miễn cưỡng xem như chuyện bình thường của người lớn trong nhà. Chuyện nửa năm sau mới khiến Mạnh Xuyến suy nghĩ.
Trước đây khi còn sống bên mẹ, tuy rằng tuổi còn nhỏ, Mạnh Xuyến lại biết thân thể mình cùng người thường không giống nhau, là kỳ quái, nhận không ra người. Tuy rằng mẹ chưa bao giờ đem việc cha bên ngoài phong lưu đổ cho cậu, thế nhưng nhìn thấy mẹ thống khổ áp lực thần sắc, Mạnh Xuyến vẫn không tự chủ được sẽ sinh ra một loại cảm giác tự trách, có lẽ chính là bởi vì thân thể mình, cha cậu mới ... Sau này mẹ đi, cha cũng không quan tâm cậu, bà nội cũng bởi nguyên nhân thân thể cậy không muốn gần gũi, ngoan ngoãn làm một đứa con nhà giàu, đem bản thân càng ẩn giấu đi, ngày ấy tại hồ nước cũng là bởi vì choáng váng đầu, mới ngã xuống.
Sau này đi tới bên người Mạnh Trinh, sở hữu dịu dàng sủng ái của chú khiến Mạnh Xuyến gần như quên mình không giống bình thường, nhất là sau lần di tinh, Mạnh Xuyến cảm giác mình đã là nam hài bình thường, thẳng đến một ngày cậu phát hiện trên qυầи ɭóŧ mình có vết máu tươi. Sợ hãi vô cùng Mạnh Xuyến không suy nghĩ được nhiều, đầu tiên nhốt mình trong phòng gọi điện thoại cho Mạnh Trinh đang đi làm.
Lúc đó Mạnh Trinh đang họp ở công ty, bỗng nhiên nhận được điện thoại trong nhà, nghe cháu trai mang theo khóc nức nở nói phát hiện mình đổ máu, rất sợ hãi. Mạnh Trinh trong lòng đầu tiên là căng thẳng, theo sau lại khoan khoái, vừa ôn nhu an ủi qua điện thoại, vừa không chút do dự rời công ty trở về biệt thự.
Gõ cửa phòng khóa trái, vừa mở cửa tiểu hài tử lập tức nhào vào trong ngực Mạnh Trinh , Mạnh Trinh một tay còn nắm tay nắm cửa, sau đó một tay ôm bảo bối, một tay nâng mông tiểu hài tử lên đem Mạnh Xuyến ôm vào trong lòng, ôm đến trên giường.
" Xuyến Nhi ngoan của chú, cho chú xem xem, nơi nào đổ máu."
Mạnh Trinh ngồi lên trên giường, muốn nhìn vẻ mặt tiểu hài tử, Mạnh Xuyến lại đem mặt chôn ở ngực nam nhân, không chịu ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng lặng lẽ nói: "Chính là, phía dưới..."
Mạnh Trinh nhịn không được ý cười bật ra, phải ho khụ hai tiếng, nửa là dụ dỗ nửa là bắt buộc đưa Mạnh Xuyến trong lòng ra, sau đó đem quần ngủ và qυầи ɭóŧ cháu trai kéo xuống. Lúc này Mạnh Xuyến chính là người nằm trong chăn, hai chân mở ra đối diện mặt nam nhân, nửa đặt ở trên đùi nam nhân, trừ bỏ kinh hoảng vô thố ban đầu, trong thời gian chờ đợi Mạnh Trinh về nhà, Mạnh Xuyến thật ra cũng mơ hồ hiểu điều này là bình thường của việc phát dục, cho nên bây giờ đối mặt với chú bị mình gọi về, Mạnh Xuyến so với kinh sợ, càng nhiều hơn là ngượng ngùng.