Kế Phụ Cùng Tiểu Khiết Phích

Chương 3-3: Kế phụ cùng nhi tử khiết phích ᒪàʍ Ŧìиɦ lúc mẹ ở nhà

“A…… Không muốn…… A…… Chậm một chút……”

Tiểu Dũng hai tay che miệng, tựa hồ có thể che giấu âm thanh giao hợp trong phòng tắm càng ngày càng dày đặc. Chỉ là không như mong muốn, mẹ ở phòng khách dạo qua một vòng hướng phòng tắm đi tới, đứng ngoài cửa hỏi:

“Tiểu Dũng, con tắm xong chưa? Bữa sáng muốn ăn cái gì?”

Tiểu Dũng sợ đến cả người căng thẳng, hoa huyệt siết chặt côn ŧᏂịŧ tráng kiện, kế phụ vừa đau liền sảng khoái a một tiếng, ở bên trong nửa bước khó đi, hắn ồ ồ thở dốc, thân đè xuống che Tiểu Dũng, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói:

“Ba không khoá cửa. Con nói mẹ con nhìn thấy chúng ta như vậy, đầu tiên đánh con hay đánh ba a?”

“A! ! !” Này cả không phải chuyện nhỏ, Tiểu Dũng trợn to hai mắt, như bị sét mất phản ứng, tiểu gậy thịt đằng trước không người an ủi lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phun ra chất lỏng bạch trọc lên gương, Tiểu Dũng đỏ mặt sững sờ.

“Tao nhi tử cư nhiên bắn, bị mẹ phát hiện có cảm giác như thế?”

Kế phụ thấp giọng đùa giỡn cậu, không nghĩ tới tiểu nhân nhi mẫn cảm như vậy, chỉ là câu nói liền bắn. Dưới thân không khỏi tiếp tục lay động, đỉnh lộng huyệt thịt, bắt đầu từ từ làm làm.

Mẹ ở bên ngoài không có được trả lời, lại hỏi một lần, Tiểu Dũng cắn môi che miệng nhẫn nhịn kɧoáı ©ảʍ dưới thân, không có cách mở miệng, chỉ cần mở miệng là rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ. Tình huống bết bát như thế kế phụ vẫn như cũ không buông tha cậu, không chút xấu hổ làm, đem cậu hoàn toàn ôm vào trong ngực, vùi đầu trên vai liên tục cọ hôn, mỗi một lần đâm đều trêu chọc tới điểm nhạy cảm, khiến thân thể cậu từ sợ bị phát hiện căng thẳng cực độ lại phản ứng, đáp lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ không ngừng run rẩy, rất nhanh liền bị khống chế mềm nhũn.

“Đứa nhỏ này, còn không trả lời, mẹ chuẩn bị sữa bò và trứng chiên cho con.” Mẹ vừa nói vừa đi xa, tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng không nghĩ sâu xa.

Kế phụ cảm nhận người trong ngực dần dần thả lỏng, chờ vợ đi xa, liền đem người một lần nữa áp chế trên bồn rửa tay, thoải mái đâm xuyên, như muốn trả thù vừa nãy, mỗi một lần đều không chút lưu tình, toàn bộ căn đi vào nơi sâu nhất, đè lên địa phương mềm nhất mạnh mẽ nghiền nát, đem người đâm đến hai mắt tan rã, nghẹn ngào không biết làm gì.

“Tao nhi tử làʍ t̠ìиɦ bị mẹ nghe càng có cảm giác a, miệng nhỏ hút nhanh như thế, lần sau trực tiếp ở trước mặt mẹ con làm, đẩy ra hai chân con để nàng nhìn tao huyệt con mình làm sao nuốt vào côn ŧᏂịŧ nam nhân được hay không?”

“A…… A…… Không muốn…… A……”

Tiểu Dũng cơ hồ không dám tưởng tượng cảnh bị mẹ phát hiện, nhưng thân thể lại thành thật, cảm giác nguy hiểm cùng mẹ cách một cánh cửa đem tìиɧ ɖu͙© đẩy lên cao nhất. Thân thể so với thường ngày còn mẫn cảm hơn, vô luận bất kỳ góc độ nào làm cũng có thể làm cho cậu sảng khoái đến trong đầu trống rỗng, càng khỏi nói kế phụ cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tàn nhẫn vùi đầu bạo làm, đem Tiểu Dũng làm đến muốn chết dưới thân hắn, hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện khác, chỉ có kɧoáı ©ảʍ ma sát, lấn át hết thảy tư duy.

“Tao nhi tử thả lỏng một chút, kẹp chết ba ba rồi.”

“A…… A…… A……” Tiểu Dũng lắc đầu kháng cự kɧoáı ©ảʍ, nước mắt nước bọt giàn giụa, nơi hai người giao hợp chảy ra chất lỏng đều bị đánh thành bọt biển. Kế phụ như trước thật nhanh ra vào, đùi bị đâm đến sưng tấy vô cùng đáng thương rung rẩy, hai chân mơ hồ đứng không được, luôn trên gạch sứ trượt.

Hôm nay hắn đặc biệt hưng phấn, vốn là chỉ là muốn bổ sung chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho tao nhi tử đi học, không nghĩ vợ nói chuyện điện thoại xong nhanh như vậy, hai người chỉ có thể trốn bên trong nguy hiểm liều mạng giao hợp, hắn không phải là không từng thử vụиɠ ŧяộʍ, nhưng vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trêu chọc đến cao trào thay nhau nổi lên, thêm vào bộ dáng Tiểu Dũng sợ liền thoải mái, làm cho hắn nhịn không được du͙© vọиɠ bạo ngược, luôn dùng ngôn ngữ nhục nhã y, hưởng thụ y càng nguy hiểm thân thể càng hưng phấn.

“Tao nhi tử!”

“A ————————! !”

Kế phụ cũng biết dưới tình huống này không thể giữ quá lâu, vì vậy cũng không khắc chế du͙© vọиɠ bắn tinh, cuồng thao mãnh làm mấy chục lần phun ra tinh hoa sền sệt, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hai mắt trắng dã trong gương, Tiểu Dũng liều mạng cắn bàn tay ngăn rêи ɾỉ, nhìn con riêng bị mình làm thành da^ʍ thú thuần phục dưới thân, tâm lý thoả mãn đến cực điểm.

Trên bồn rửa tay tụ một vũng nước nhỏ vấn đυ.c, tất cả đều là chất lỏng thời điểm Tiểu Dũng cao trào bắn ra, lúc này bị bắn bên trong mềm mại nằm nhoài, trán để trên gương. Trên mặt đều ửng hồng, áo ngủ vốn mặc xong lỏng lỏng lẻo lẻo, lộ ra mồ hôi ẩm ướt, mông thịt một mảnh đỏ bừng, còn có dấu tay, hai chân khẽ run, giữa hai chân róc rách chảy ra một đạo bạch trọc. Kế phụ rút ra gậy thịt, lui một bước hài lòng thưởng thức, nhìn một hồi liền không nhịn được đi lên đem gậy thịt nhét về chỗ cũ, ngăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa trôi hết, đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn miệng nhỏ thở dốc sau cao trào, biết rõ nên nhanh chóng kết thúc, vẫn không nhịn được lần nữa triền miên.

“A…… A……”

Tiểu Dũng mềm oặt mà thoả thích mặc hắn đùa bỡn, miệng nhỏ thuận theo thân thể làm cho kế phụ cực kỳ thỏa mãn, hắn hôn một hồi, dùng hết ý chí mới thả người ra, tiện tay cầm đồ vật nhét vào trong hoa huyệt, giúp người mặc quần xong, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng:

“Tao nhi tử ăn bữa sáng dươиɠ ѵậŧ ba ba, ra ngoài ăn bữa sáng yêu dấu của mẹ đi.”

Tiểu Dũng a một tiếng, áp chế tình triều trong thân thể vì câu nói hạ lưu, lấy lại bình tĩnh, mới mở cửa run chân đi ra ngoài.

Hai ngày mẹ lại ra khỏi nhà, trước khi xuất môn nàng cùng Tiểu Dũng nói chuyện, hỏi về kế phụ, đối xử tốt với cậu hay không các loại, Tiểu Dũng rũ mắt chỉ gật đầu, lời đến môi vẫn không có biện pháp nói ra. Cậu thừa nhận mình đã thích bị kế phụ làm, tuy rằng vừa bắt đầu cảm thấy hắn rất đáng ghét, nhưng quả thật là chuyện vui sướиɠ, thậm chí có thể làm cho cậu quên hết mọi thứ phiền não. Ngoại trừ ở trên giường tận tình bắt nạt cậu, kế phụ đối với cậu càng ngày càng ôn nhu, dưới giường săn sóc tỉ mỉ chu đáo, điểm tâm cơm tối đưa đón, mẹ cũng chưa từng tỉ mỉ đối với cậu như thế. Ba ba mất sớm ấn tượng đã mơ hồ, trong cuộc sống kỳ thực cậu rất thiếu hụt chăm sóc, vừa vặn người này, lắp vào khoảng trống đó.

Mẹ thấy cậu không đặc biệt phản kháng, trong lòng cũng thả lỏng, dặn dò nhi tử một hồi liền kéo hành lý ra cửa. Tiểu Dũng từ dưới lầu nhìn, ở trước cửa liền thấy kế phụ ôm tường đang chờ cậu, một thân bắp thịt rắn chắc đem sơ mi trắng phình to, tràn đầy mị lực nam tính thành thục, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn, bước nhanh đi tới mở cửa.

Kế phụ một tay đem người kéo đến l*иg ngực, lực mạnh đem Tiểu Dũng đυ.ng đến đau, không nhịn được hừ một tiếng, kế phụ không phản ứng, lại nắm chặt cánh tay đem người gắt gao ôm vào trong ngực, như muốn xác nhận cậu tồn tại, vùi đầu vào hõm vai ngửi sâu một cái.

Tiểu Dũng vừa ngọt vừa hoảng loạn. Ngọt là du͙© vọиɠ chiếm hữu kế phụ cao ôm cậu, làm cho cậu cảm thấy mình được yêu. Hoảng loạn là nơi này bất cứ lúc nào có người lui tới, ấp ấp ôm ôm một cái bị hàng xóm nhìn thấy nghĩ như thế nào? Tiểu Dũng liều mạng đẩy hắn ra, kế phụ phát lực, chế trụ cậu giãy dụa, cúi đầu đối miệng nhỏ hôn lên.

“A…… A……”

Tiểu Dũng lần này thật sự sợ hãi, giương nanh múa vuốt quyết tâm nhấc chân giẫm, kế phụ cũng không trốn, cho cậu giẫm, trên lại một điểm cũng không buông tha, đem người siết chặt gắt gao, môi lưỡi không ngừng xâm lấn, thô lưỡi giữ lấy tất cả ngóc ngách trong miệng, tiếng nước dính nị trên hành lang yên tĩnh không ngừng phát lớn, lớn đến Tiểu Dũng cảm thấy cửa hàng xóm phía sau khẳng định đều nghe thấy.

“A…… A…… Không muốn…… Buông con ra…… Không nên ở chỗ này…”

Kế phụ hôn đủ sâu mới buông tha đôi môi sưng tấy, liên tục chiến đấu cổ trắng nõn, một đường cắn xuống dấu vết hồng ướt. Tiểu Dũng không dám lớn tiếng kêu to, chỉ có thể một bên uổng công vô ích khước từ một bên nhỏ giọng phản kháng, mà kế phụ quyết tâm, cơ bản không nghĩ tới địa điểm và thời gian, chờ hắn đem người từ miệng tới cổ đều hôn một cái, đã qua năm, sáu phút. Tiểu Dũng vẫn luôn vểnh tai lên, chỉ lo cửa đối diện đột nhiên mở ra, hoặc là lầu trên lầu dưới có người nhìn, bất quá hôm nay là sáng sớm chủ nhật, vì mẹ muốn kịp máy bay, đặc biệt thức dậy sớm, cho nên tất cả mọi người không cũng ra cửa, trong hành lang yên lặng, chỉ có tiếng nước kế phụ và mình hôn môi thở dốc.

“Đừng sợ, đừng sợ.”

Kế phụ ôm sát cậu, đôi môi không ngừng khắc trên gò má vì sợ mà có chút phát lạnh, hắn không phải cố ý chọn nơi này, chỉ là nhìn thấy người này từ dưới lầu, mặt thất hồn lạc phách như thú nhỏ không nhà để về, lại lúc nhìn đến mình, ánh mắt sáng lên, lập tức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Trong nháy mắt kế phụ cảm thấy như bị đánh trúng, cả người chỉ quan tâm nơi đó, hắn không thể hình dung cảm giác, chỉ cảm thấy nhất định phải hảo thương yêu y, làm y dựa vào mình, làm cho y không còn cô đơn nữa, làm cho y không phải khổ sở.

“Đừng sợ, sau này con sẽ không một mình, ba ba cùng con. Ba ba cùng con đi học, ăn cơm, ngủ, cùng con chữa khỏi khiết phích.”

“A!” Đầu óc Tiểu Dũng đinh một tiếng, nhất thời ngượng ngùng, bị hắn biết rõ bí mật bản thân! Bị người này biết! Mỗi lần mẹ đi công tác cậu đều vô cùng khổ sở, tuy rằng vẫn nói nam hài tử phải kiên cường, gia đình không còn ba nên mẹ phải cố gắng gánh vác công tác, nhưng mỗi khi nhìn phòng trống rỗng, nhìn thấy hài tử cùng lứa có cha mẹ trong lòng cũng vô cùng tịch mịch, rõ ràng đã làm tốt tâm tình, mẹ đều không nhìn ra, khen cậu hai năm qua lớn lên hiểu chuyện, lại không nghĩ rằng kế phụ liếc mắt một cái nhìn thấu, đối với cậu cam đoan!

“Làm sao vậy? Tao nhi tử không thích ba ba cùng ngươi?” Kế phụ ôm chặt, dán vào lỗ tai thổi khí nói.

“Con xem bệnh khiết phích có phải là tốt hơn không? Phương pháp ba ba đầy rót chữa bệnh hữu hiệu đi? A?” Nói xong dùng vật đã sớm cứng rắn cố ý đỉnh lộng hạ thân cậu.

Tiểu Dũng mẫn cảm run lên, lúc này khắp toàn thân từ trên xuống dưới phỏng chừng lộ ra bộ vị đều đỏ bừng, một bên cảm thán người này hạ lưu vô liêm sỉ, một bên cảm thấy hưng phấn, cậu dùng tay đẩy kế phụ mấy lần không được, chỉ có thể nhỏ giọng:

“A…… Đã biết…Mau vào…”

Kế phụ hôn tai một chút, du͙© vọиɠ bộc phát nói: “Đương nhiên đi vào, đại dươиɠ ѵậŧ ba ba một khắc đều không thể rời tao huyệt nhi tử, ở bên trong lại bắn vào nướ© ŧıểυ được hay không?” Câu cuối đặc biệt hạ thấp giọng, hoa huyệt Tiểu Dũng run lên, tuôn ra một luồng chất lỏng.

“A…… Cầm thú!”

Tiểu Dũng trầm thấp mắng, bị kế phụ vỗ ngọt cõi lòng, đặt trên cửa, ở huyền quan tiếp tục một khắc không ngừng chữa trị.