4.1
Dọn về nhà cũ của Lê Diễm đã được một đoạn thời gian, rốt cục hôm nay cũng có thời gian rảnh rỗi dọn dẹp phòng ngủ lại một chút, Lâm Văn Tịch lôi tất cả những gì có trong phòng ra ngoài, kỳ thực bởi vì Lê Diễm có tính khiết phích, trong nhà vẫn luôn rất sạch sẽ, cũng không có gì để quét dọn cả, chỉ là Lâm Văn Tịch cảm thấy đồ đạc trong phòng có hơi bị nhiều, lấy ra sắp xếp sắp xếp lại một chút sẽ tốt hơn.
Khi dọn đến cái thùng cuối cùng, động tác của Lâm Văn Tịch dừng lại một chút, sau đó mới chậm rãi mở cái thùng kia ra, không ngoài dự liệu, toàn bộ mấy thứ ở bên trong đều khiến cho mình mặt đỏ tim đập, suy nghĩ không khỏi bay đến chiều hôm qua.
"A... Anh nhẹ chút... Hôm nay Tình Tình sẽ về sớm hơn bình thường... Em phải đi đón con bé... A...ha..."
"Anh biết rồi mà. Đêm nay em lại chạy qua ngủ cùng vói con bé, anh không có cách nào ôm em được." Nam nhân cố gắng cứ như muốn bù đắp cho cả phần của buổi tối, hơn nữa gần đây vẫn chưa được làm, cái kiểu chỉ được làm một lần duy nhất này, người chịu khổ cũng chính là Lâm Văn Tịch.
"A... Ngày... Ngày mai... Là cuối tuần... Có thể..."
"Ngày mai đưa Tình Tình sang chỗ của Trần Mặc đi, dù sao cả tuần nay cũng đã nhắc đi nhắc lại mấy lần rồi."
"A... Thế nhưng..."
"Được rồi cứ quyết định như vậy đi... Lẽ nào Tiểu Tịch không muốn ở riêng với anh sao?" Lê Diễm dán vào người Lâm Văn Tịch làm nũng cứ như một chú chó cỡ to, quả nhiên bé con liền mềm lòng, cậu cũng biết từ khi dọn sang đây ở cùng với con gái, đa số thời gian Lâm Văn Tịch đều phải chăm sóc cho cục cưng, cũng rất ít ở bên cạnh nam nhân, hơn nữa trước đây Lê Diễm đã rời đi một năm, vốn đã phải nhịn rất lâu rồi lại không được thỏa mãn, đương nhiên hiện tại sẽ dục cầu bất mãn, buổi chiều trốn làm đè cậu vào chỗ này hung hăng làm một trân.
"Được rồi mà... A...ha... Anh chậm một chút... Hmm..."
"Bà xã, cái này là em nói đó." Lê Diễm vui vẻ liếʍ lên vành tai của Lâm Văn Tịch, sau đó vói đầu lưỡi vào trong lỗ tai đâm nhè nhẹ, cảm giác tê ngứa khiến cho Lâm Văn Tịch run rẩy, "Chừa cuối tuần này ra cho anh đó nha."
"Ưʍ... Đã biết... A...ha... A a..."
"Bà xã, anh nhớ là trong thùng còn có rất nhiều thứ nha, ngày mai trước khi anh về nhớ là phải mặc trang phục mèo vô đó."
※
Trang phục mèo? Lâm Văn Tịch xốc lên tìm thử, quả nhiên đã tìm thấy thứ kia ở bên trong, tuy rằng hôm qua mình đỏ mặt nói không muốn mặc cái kia, thế nhưng vẫn không nhịn được mà mở thùng, lấy bộ trang phục ra, nó vẫn còn được đóng gói trong một cái bao đẹp mắt, bên trong có rất nhiều quần áo chưa được mặt qua, ngoại trừ bộ trang phục hầu gái và đồng phục y tá trước đây.
Lâm Văn Tịch từ từ mở bao lấy bộ trang phục ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ bừng, bên trên là một cặp lỗ tai mèo khiến cậu vừa nhìn đã thấy xấu hổ, cơ bản là bộ trang phục không có bao nhiêu vải vóc, chỉ có một cái váy ngắn ngủn, tất cả đều là hoa văn da mèo, bao tay và tất chân cũng là hình mèo, lông xù rất đáng yêu, nhưng cũng khiến cho người khác phải đỏ mặt, còn có một cái chuông đeo vào cổ và một cái đuôi mèo nữa này.
Sáng sớm Trần Mặc đến đón Tình Tình, bây giờ trong nhà đã không còn ai nữa, thế nhưng Lê Diễm có nói lúc anh về muốn được nhìn thấy mình mặc bộ trang phục này, nhìn thoáng qua đồng hồ, Lâm Văn Tịch chần chừ một hồi, sau đó mới cầm quần áo lên vào phòng tắm, làm vệ sinh trước, Lâm Văn Tịch tắm rửa từ đầu tới chân của mình đến sạch sạch sẽ sẽ, sống chung một thời gian dài như vậy cậu đã sớm phát hiện Lê Diễm đặc biệt thích mùi sữa tươi, tuy rằng bình thường rất ít khi anh uống cái đó, thế nhưng mỗi lần anh đều thích dựa vào người mình nói rất thơm, cho nên hôm nay Lâm Văn Tịch cũng cố ý dùng sữa tắm có mùi sữa bò.
Tuy rằng trước đây đã mặc qua không ít trang phục, nhưng Lâm Văn Tịch vẫn cứ cảm thấy xấu hổ, hơn nữa rõ ràng cảm thấy bộ trang phục này còn hở hang hơn cả trước đây, chỗ ngay thắt lưng hoàn toàn không được che lại, tuy rằng khung xương của Lâm Văn Tịch vốn đã nhỏ, eo thon mông vểnh, trang phục như thế này có thể khiến cho eo nhỏ của cậu lả lướt hơn, đúng là có chút gợi cảm quyến rũ lại mang theo chút dã tính của một cô nàng mèo. Váy rất ngắn, liếc mắt một cái liền có thể thấy mông của mình, lúc này đây cũng không có mặc qυầи ɭóŧ, khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy hạ thân lạnh ngắt, tuy rằng quần chữ T cũng không thể mang lại cảm giác an toàn gì cho cam, thế nhưng hiện tại trực tiếp không mặc, hình như càng khiến cho người khác cảm thấy ngượng ngùng hơn. Lâm Văn Tịch cũng không dám đi ra khỏi phòng tắm luôn. Đeo chuông và lỗ tai mèo vào, Lâm Văn Tịch quyết định sẽ đeo bao tay và tất chân cuối cùng, hai cái này được làm cực kỳ giống với móng vuốt của mèo con, thịt hô hô, vô cùng dễ thương. Lâm Văn Tịch nhìn vào người trong gương, hai gò má đỏ ửng, hai lỗ tai nho nhỏ lông xù, quần áo trên người rất mỏng, lại đặc biệt ngắn, cái rốn nho nhỏ lộ ra bên ngoài. Không khỏi có chút xấu hổ, mình thực sự phải chờ Lê Diễm về nhà trong bộ dạng này sao...
Nhưng khi Lâm Văn Tịch lấy cái đuôi kia ra, cậu mới biết được mấy cái thứ trước mặt này hoàn toàn chẳng ăn nhằm gì cả, thứ này mới khiến cho người khác phải xấu hổ đây nè, lúc đầu khi Lâm Văn Tịch thấy cái đuôi kia, còn không biết phải gắn vào chỗ nào nữa, nhìn phần cuối của cái đuôi, hình như có một vật màu đen tròn tròn như trứng, có chút giống với khiêu đản, thấy một chốt mở nho nhỏ, Lâm Văn Tịch lập tức mở thử, không ngờ cái vật kia lại rung lên, toàn bộ cái đuôi đung đưa nhè nhẹ, cực kỳ giống với mèo con đang quyến rũ chủ nhân. Hiện tại Lâm Văn Tịch đã không còn là bé con đơn thuần như tờ giấy trắng của ngày xưa nữa, nhìn vật này, hình như cậu đã hơi hơi hiểu ra là phải cắm vào chỗ nào rồi. Thế nhưng cảm thấy chuyện xấu hổ như vậy... Sẽ không phải là thực sự muốn mình... Cắm vào chỗ đó chứ hả?
Thế nhưng... Nếu như vật này không phải dùng để cắm vào chỗ đó, vậy thì còn có thể cắm vào đâu nữa nha... Tại sao lại có người có thể thiết kế ra kiểu dáng như vậy chứ, Lâm Văn Tịch đỏ mặt. Cậu đứng trước gương trong phòng tắm, đỏ mặt đưa cái đuôi có kết hợp với khiêu đản đến phía sau của mình, một tay nhẹ nhàng tách hậu huyệt của mình ra, sau đó một mặt cầm khiêu đản nhét vào phía sau, nhưng bởi vì hậu huyệt siết lại quá chặt, không được khuếch trương không được bôi trơn, Lâm Văn Tịch đã thử vài lần nhưng lại không có cách nào cắm vào được. Còn khiến cho phía sau của mình có hơi đau đau, chỉ có thể nhục chí ném tạm sang một bên.
※
"Ưʍ... A... A...ha..." Lâm Văn Tịch đang nằm trên giường lớn ở trong phòng ngủ, một ngón tay trừu cắm trong hậu huyệt của mình, mang ra không ít dầu bôi trơn cùng với dâʍ ŧᏂủy̠ do hậu huyệt của mình phân bố ra, dính cả vào drap giường, mà tay còn lại thì đang cầm cái đuôi nhỏ kia, nhét khiêu đản không tính là nhỏ kia vào bên trong, trước tiên dùng hai ngón tay nhẹ nhàng tách hậu huyệt ra, sau đó đẩy mạnh nó vào trong, bởi vì lần này đã bôi trơn đầy đủ nên có vẻ thuận lợi hơn rất nhiều, rất nhanh khiêu đản liền tiến vào được phân nửa, lại dùng lực một cái, toàn bộ khiêu đản đều được nuốt vào bên trong.
"A..." Lúc cái vật kia đi vào, Lâm Văn Tịch đỏ mặt thở dốc, bình ổn lại nhịp tim và du͙© vọиɠ đã bị khơi mào của mình. Không ngờ tới chỉ thay một bộ quần áo còn phải làm loại chuyện này, Lâm Văn Tịch cảm thấy dị thường da^ʍ mỹ và xấu hổ.
4.2
Lúc Lê Diễm vừa mở cửa ra liền thấy bé con đang nằm sấp ở trên giường, bốn cái "móng vuốt" đáng yêu đang chống ở trên giường, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lê Diễm, trên đỉnh đầu là hai cái lỗ tai mèo đáng yêu, thực sự giống hệt như một chú mèo con, hai viên đậu đỏ nhỏ ở trước ngực như ẩn như hiện dưới lớp vải đầy khiêu gợi, hai chân thon dài xinh đẹp quỳ ở trên giường, là đáng yêu nhất cũng vừa mang theo chút cảm giác kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mà cái đuôi đáng yêu ở đằng sau, đang đong đưa nhè nhẹ với mình, thấy sắc mặt Lâm Văn Tịch ửng hồng, Lê Diễm liền biết em ấy đang mở chốt rung, khóe miệng không khỏi nhếch lên tạo thành một nụ cười, tiện tay đóng cửa lại, một bên cởi cà vạt ra bước tới gần.
"Chủ nhân..." Thấy Lê Diễm đã về, Lâm Văn Tịch ngoan ngoãn kêu một tiếng, thanh âm lười biếng và mị hoặc không khác gì một chú mèo con, trong đôi mắt tràn đầy vẻ ngượng ngùng, nhưng bởi vì hiện tại ở phía sau đang có một cái khiêu đản chuyển động, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên điểm nhạy cảm của cậu, khiến cho Lâm Văn Tịch có chút nhịn không được mà khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi ra, thở dốc hổn hển, hai gò má đỏ bừng, điểm thêm vài phần hương vị dục cự còn nghênh.
Lê Diễm bị một tiếng kêu của em ấy làm cho cương lên, lại nhìn thấy tư thế và vẻ mặt hiện tại của bé con, côn ŧᏂịŧ phía dưới đứng dậy càng thêm kiên định vững chãi hơn, căng phần dưới của quần tây lên thành một cái lều không nhỏ. Mà biểu tình của Lê Diễm vẫn cứ trấn định như cũ, không cách nào nhìn ra du͙© vọиɠ đã bị khơi mào, anh đi tới bên người Lâm Văn Tịch, cười vỗ vỗ lên mông của cậu, phát hiện ra chỗ đó thật sự trống trơn, ngoại trừ cái đuôi được nhét vào trong kia ra, cũng không mặc bất cứ gì khác cả.
"Hôm nay bảo bối thật ngoan."
Lúc Lê Diễm nói chuyện, cái đuôi nhỏ sau lưng Lâm Văn Tịch còn lắc lư vài cái, mặc dù biết là do khiêu đản, nhưng nhìn đến bộ trang phục này của Lâm Văn Tịch, dù có nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy em ấy không khác nào mèo con đang ngoắc đuôi làm nũng mừng chủ nhân vừa mới về nhà.
"Chủ nhân."
Lê Diễm đứng ở trước mặt mình, bởi vì Lâm Văn Tịch đang quỳ ở trên giường cho nên độ cao vừa vặn ngang với khố bộ của Lê Diễm, có thể nhìn thấy rõ ràng cái chỗ đang gồ lên kia, sau khi ngẩng đầu lên đã thấy nam nhân cởϊ áσ khoác đồng thời cũng mở nút áo sơ mi để nó tùy ý tản ra, xương quai xanh khiêu gợi rồi đến hầu kết, bên trên còn có một gương mặt khiến tim mình đập rộn lên.
Lâm Văn Tịch từ từ nâng "tiểu móng vuốt" đáng yêu lên, chạm vào cái nơi đã gồ lên của nam nhân, bởi vì hiện tại đang đeo bao tay, Lâm Văn Tịch không có cách nào cởϊ qυầи của nam nhân ra, chỉ có thể vụng về lấy tay xoa nắn, nhưng lại cảm giác được chỗ đó đã trướng càng thêm lớn hơn nữa rồi.
"Tiểu sủng vật của anh, không kịp đợi đến mức này sao? Không phải nơi này đã được một vật thao rồi hả?" Lê Diễm cười cầm lấy phần chốt đuôi của Lâm Văn Tịch, cắm nó vào càng sâu hơn.
"A...ha... A... A a..."
Khiêu đản bị đẩy vào rất sâu, trên đuôi có không ít lông tơ, cắm vào hậu huyệt khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy có hơi ngứa, không ngừng ma xát với thịt non ở bên trong, mang đến kɧoáı ©ảʍ kỳ dị chưa từng có, hậu huyệt cũng bắt đầu phân bố ra càng nhiều tao thủy hơn.
"Rất thoải mái sao?"
Lê Diễm một bên nắm lấy cái đuôi trừu cắm, một bên sờ sờ lên lỗ tai mèo trên đầu Lâm Văn Tịch, cúi người liếʍ lên đôi tai hồng hồng của Lâm Văn Tịch, "Bộ dáng hôm nay của Tiểu Tịch rất là dễ thương. Bé ngoan biết nghe lời chủ nhân, muốn được thưởng cái gì đây?"
Nghe thấy sẽ được thưởng, mặt Lâm Văn Tịch đỏ hồng, cái tay đang sờ cách lớp quần của Lê Diễm có chút run lên.
"Muốn gì hả? Bảo bối." Lê Diễm một tay xoa xoa đầṳ ѵú cách lớp áo của Lâm Văn Tịch, sau đó kéo vào trong tay đùa bỡn, thẳng đến khi nó đổi thành màu đỏ và trở nên cứng rắn, sau đó anh còn chưa chịu buông tha mà đè lên thêm vài cái nữa. Phía sau còn có một cái khiêu đản không ngừng chuyển động, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lâm Văn Tịch hơn.
"Ưm a... A... Em... Em muốn... Thịt heo bổng… Của chủ nhân..." Bởi vì tay hoạt động không tiện, Lâm Văn Tịch không thể chân thật chạm vào cái cây của nam nhân, không thể tự kéo khóa kéo xuống, cho nên lúc này đây đang gấp gáp ngẩng đầu nhìn Lê Diễm, trong mắt tràn đầy hơi nước.
"Nếu như vậy phải nói nha, tiểu sủng vật muốn thịt heo bổng của chủ nhân đút cho da^ʍ huyệt của tiểu sủng vật ăn no."
"A... Tiểu sủng vật... Muốn… Thịt heo bổng… Của chủ nhân... Đút cho... Da^ʍ huyệt… Của tiểu sủng vật... Ăn no…" Lâm Văn Tịch đỏ mặt, ngoan ngoãn nói ra lời dâʍ đãиɠ.
"Tiểu sủng vật liếʍ ướt cho chủ nhân trước, như vậy mới có thể thao da^ʍ huyệt của tiểu sủng vật được nha." Lê Diễm cười cởϊ qυầи mình ra, để cho cây côn ŧᏂịŧ đã cương từ lâu nhảy ra khỏi qυầи ɭóŧ, vỗ vào mặt của Lâm Văn Tịch, Lâm Văn Tịch quỳ trên giường dùng hai "tiểu móng vuốt" cầm lấy cái cây thô cứng kia, hiện tại dùng vuốt mèo bông bông vuốt ve vài cái, sau đó vừa ngước mắt lên nhìn Lê Diễm vườn vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếʍ qua qυყ đầυ to lớn.
Hiển nhiên nam nhân cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ánh mắt hiện tại của Lâm Văn Tịch đặc biệt mê người, mà hai tiểu móng vuốt lại bông bông, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của mình, đầu lưỡi còn không ngừng đảo quanh qυყ đầυ, sau đó nhanh chóng thu hồi, khiến cho người khác tâm dương khó nhịn.
"Bảo bối, ngậm lấy phía trước mυ'ŧ vào." Lê Diễm trực tiếp nhét cái vật thô nóng vào trong miệng Lâm Văn Tịch, để cho em ấy mυ'ŧ liếʍ, hai tay Lâm Văn Tịch vụng về vuốt ve phần còn thừa lại của côn ŧᏂịŧ, móng mèo bông bông kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên tinh nang của Lê Diễm, Lê Diễm chỉ cảm thấy từng trận sảng khoái dâng lên dồn dập. Lâm Văn Tịch một bên liếʍ một bên mυ'ŧ qυყ đầυ của Lê Diễm cứ như đang ăn kẹo que, ra sức hầu hạ cái vật thô to, hai tiểu huyệt co rút lại vài cái cứ như cảm nhận được chúng nó sắp được chủ nhân an ủi âu yếm, chảy ra chất lỏng dinh dính.
Được liếʍ một lát, Lê Diễm dứt khoát nằm ngửa ra giường, ôm Lâm Văn Tịch vào lòng mình hôn một trận, sau đó hai người đổi thành tư thế 69, Lâm Văn Tịch cúi người ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của Lê Diễm, mà cái nơi đang được cắm đuôi vào thì hướng về phía mặt của Lê Diễm.
Cái tư thế này có thể giúp Lê Diễm thấy rõ cái vật đang được cắm ở bên trong, còn có thể thưởng thức được "mỹ cảnh" của hai cái tiểu huyệt nữa. Mỗi lần mình rút ra thịt trong tiểu huyệt sẽ cắn chặt lấy cái đuôi, lông ở bên trong bị dâʍ ɖị©ɧ chảy ra thấm ướt, dính bệt vào nhau, bởi vì lúc ban đầu cắm vào có kèm cả lông tơ trên đuôi nên đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến miệng huyệt ở bên trong của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm cầm lấy công tắc ở một bên qua, nhìn thấy chỉ mới bật nút nhẹ nhất, thế là anh đẩy nó lên, bật độ rung của khiêu đản thành tối đa, còn cố ý lấy tay đẩy đuôi vào một cái, khiến cho vật kia rung ngay điểm nhạy cảm của Lâm Văn Tịch, Lâm Văn Tịch bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột, nhịn không được phải thét lên, thanh nha phía trước đã bắt đầu chảy ra ái dịch, ma sát lên ngực của Lê Diễm, để cho dịch thể da^ʍ mỹ này dính lên người của nam nhân, hoa huyệt phía dưới cũng đã ướt thành một mảnh.
"Ưʍ... Hmm... A...ha..."
Phía sau bị nam nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lâm Văn Tịch còn phải chuyên chú ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân, vừa liếʍ mυ'ŧ, vừa chuyển động trừu sáp, từ hậu huyệt truyền đến kɧoáı ©ảʍ ào ạt, hoa huyệt ở phía trước lại càng thêm trống rỗng hơn.
"Chủ... Chủ nhân..."
"Làm sao vậy?" Thanh âm của nam nhân tràn đầy mị hoặc.
"Phía dưới của... Tiểu sủng vật... Ngứa quá..." Lâm Văn Tịch nhả dươиɠ ѵậŧ của nam nhân ra, thở hổn hển nói.
"Thế nhưng thịt heo bổng của chủ nhân đã đút cho cái miệng phía trước của tiểu sủng vật rồi, hiện tại tiểu sủng vật chỉ có thể tự thỏa mãn mình thôi."
Lâm Văn Tịch còn chưa kịp lý giải lời nói của nam nhân có ý gì, cậu liền cảm thấy cái đuôi nhỏ của mình đã bị nam nhân kéo cong xuống, sau đó có một vật chạm vào hoa huyệt của mình.
4.3
Cái đuôi kia được làm từ chất liệu cực kỳ tốt, có thể chuyển động linh hoạt, lại rất mềm dẻo nữa, lúc không chạm vào nó, nó sẽ tự trở về hình dạng vểnh lên lúc ban đầu, tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn được trông thấy chủ nhân.
Lê Diễm nắm lấy chót đuôi bông mềm mềm, khẽ quét qua miệng hoa huyệt của Lâm Văn Tịch. Hiện tại cậu đã hiểu Lê Diễm nói "tự mình" đến thỏa mãn là có ý gì rồi, cái loại cảm giác bông bông khiến cho cả người Lâm Văn Tịch run lên, hoa huyệt siết chặt lại theo bản năng, nam nhân cũng không chịu buông tha cho cậu, còn từ từ đâm chót đuôi vào bên trong.
"A...ha... Chủ nhân... Nhột quá... Đừng..."
Lâm Văn Tịch đã quên mất phải khẩu giao cho nam nhân, cậu chỉ có thể dùng hai tay bao lấy nó, quay đầu lại nhìn nam nhân tà ác đang đùa bỡn mình, với hi vọng anh có thể buông tha cho cậu.
"Cảm giác dùng cái này có tuyệt không?" Lê Diễm dùng phần lông ở bên trên quét qua hoa huyệt của Lâm Văn Tịch, nhìn chỗ đó khi thì mở ra khi thì hợp lại, chảy ra càng nhiều dịch thể hơn, dính lên bên trên cái đuôi khiến cho Lê Diễm nhịn không được cắm vật kia vào một chút rồi lại rút ra ngoài, đùa bỡn cái nơi đáng yêu kia thật nhiều lần.
"A... Khó chịu quá... Dừng lại đi... Không được... Ngứa lắm..." Cảm giác ngứa ngáy ở bên ngoài truyền vào đến tận tim Lâm Văn Tịch, giống như đang bị rất nhiều kiến bò qua, phía dưới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng ngày càng có cảm giác, đến cả ở chỗ sâu trong hoa huyệt đều dâng lên một loại khát vọng.
"Bên trong ngứa quá... A...ha..."
"Bên trong cũng rất ngứa sao? Chảy ra thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ nha."
"Đừng đùa nữa... Chủ nhân... Nhanh tiến vào đi... Bên trong ngứa lắm... Da^ʍ huyệt của tiểu sủng vật muốn được thịt heo bổng của chủ nhân gãi ngứa..."
"Tiểu sủng vật liếʍ cho chủ nhân hài lòng, chủ nhân liền cho em nha." Nghe thấy lời nam nhân nói, Lâm Văn Tịch tiếp tục cúi đầu ngậm lấy cự căn của nam nhân, mà Lê Diễm lại cắm chót đuôi vào tiểu huyệt ở phía trước của Lâm Văn Tịch, cả hai nơi đều bị cắm vào, Lê Diễm khẽ chuyển động cánh tay, thỏa mãn hai tiểu huyệt cùng một lúc, có nhiều lần Lâm Văn Tịch sắp nhịn không được, nhả côn ŧᏂịŧ của nam nhân ra dùng sức thở dốc.
Nhìn chỗ đó của em ấy đã bị đùa bỡn đến không sai biệt lắm, Lê Diễm rút phần đuôi cắm ở phía trước ra, toàn bộ bên trên đều là dịch thể ướŧ áŧ, anh vỗ vỗ lên cái mông cong vểnh của Lâm Văn Tịch, "Được rồi, ngồi dậy đi tới nằm cạnh bên đó đi."
Lâm Văn Tịch nghe lời đứng dậy, di chuyển đến chỗ Lê Diễm chỉ, cậu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, giống hệt như một động vật nhỏ.
"Muốn chủ nhân sao?"
Lê Diễm áp lên người cậu, hai tay xoa nắn bộ ngực của Lâm Văn Tịch.
"Muốn... Ưm a..."
Đầṳ ѵú bị nam nhân bóp một lát sau đó lại buông ra, thân thể trống rỗng khiến cho cậu nhịn không được muốn truy đuổi càng nhiều hơn, thế là cậu rất tự giác xoay người lại, hướng bốn "móng vuốt" lên trời hệt như mèo con, cố ý tách hai chân ra rộng hơn, để cho hai cái tiểu huyệt ở bên dưới của mình đều bại lộ ra trước mắt nam nhân, đại hoa hạch ở huyệt trước đã trướng lớn, màu sắc diễm lệ, cứ như đang chờ đợi chủ nhân đến gặt hái, tiểu huyệt phía dưới bị một cái đuôi cắm vào, bên trong là một cái khiêu đản đang rung, vòng eo không có một chút mỡ thừa nào, hoàn toàn không có cách nào nhìn ra cái bụng bằng phẳng phía trước đã từng dựng dục một sinh mệnh, bộ trang phục mèo con đáng yêu cùng với vẻ mặt bé con bị tìиɧ ɖu͙© khơi mào, suýt chút nữa đã khiến cho Lê Diễm không khống chế được. Thấy nam nhân chỉ nhìn mình mà không có bất kỳ động tác gì, Lâm Văn Tịch vụng về đưa hai tay của mình xuống hạ thân, tách tiểu huyệt vừa mới bị nam nhân đùa bỡn đến ngứa ngáy ra, để lộ thịt non hồng nhạt, dùng thanh âm mềm mềm nói, "Chủ nhân... Em đói bụng..."
"Mèo con đói bụng sao?" Lê Diễm híp cặp mắt nguy hiểm lại một cái, Lâm Văn Tịch biết chiêu này của mình đã thành công, thế là nắm chặt thời cơ nói. "Ưʍ... Mèo con muốn chủ nhân dùng đại lạp xưởng và sữa tươi đến đút em ăn no."
"Hửm? Không phải ban nãy đã đút cho cái miệng nhỏ nhắn ở bên trên của em rồi sao hả? Sao Tiểu Tịch lại có thể tham lam như thế chứ." Giọng nói của nam nhân đã có hơi khàn khàn, nhưng anh vẫn muốn khi dễ cậu.
"Tiểu sủng vật muốn chủ nhân đút cho cái miệng nhỏ nhắn ở bên dưới... Nhanh lên đi... Cho em đi mà... Chủ nhân... Chỗ đó đói lắm..." Vừa nói, Lâm Văn Tịch vừa giật giật cái đuôi bên dưới. Quả nhiên Lê Diễm không chịu nổi phải cầm lấy cái đó thao cậu vài cái.
"A...ha... A..."
"Nói xem em là gì của chủ nhân?"
"A... Em là... Tiểu dâʍ ѵậŧ... Của chủ nhân… Chủ nhân nhanh dùng đại lạp xưởng và sữa tươi đút cho tiểu động da^ʍ tiện của em đi..."
"Chậc chậc, thực tao." Lê Diễm nói xong, cầm lấy chân của Lâm Văn Tịch, đỉnh tính khí đã trướng đến phát đau từ lâu của mình vào hoa huyệt của em ấy.
"A...ha... Lớn quá... Đại lạp xưởng của chủ nhân nóng quá... A... Bỏng chết rồi... Ưm a"
"Ăn ngon không?"
"Ngon... Chủ nhân... Em còn muốn nữa... A...ha..."
"Lập tức cho em đây, thao chết em." Lê Diễm vừa nói, vừa tiếp tục cắm cái đó của mình vào.
"Ưm a... Đã lâu... Chưa được... Đại lạp xưởng đâm xuyên bụng của tiểu sủng vật rồi... A..."
"Không phải như vậy mới có thể đút em ăn no được sao? Tiểu da^ʍ nô đáng yêu của anh." Lê Diễm nói xong còn cố ý cho khiêu đản xoay tròn trong cơ thể cậu.
"A... Không được... A... Chủ nhân... Em muốn bắn..."
"Nhanh như vậy đã bắn rồi, bảo bối, tiết sớm không tốt đâu nha." Lê Diễm tà ác nắm lấy chồi non đang muốn bắn ra tinh hoa ở phía trước. Lâm Văn Tịch đỏ mặt, mình nào có tiết sớm đâu chứ... Hai nơi không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỗ đó còn phải nhịn lâu như vậy mà không có bắn ra đã là chuyện rất hiếm thấy rồi, nhưng hiện tại nam nhân lại đang ngăn chặn đường ra của du͙© vọиɠ.
"Chủ nhân... Để cho em bắn... A..." Lê Diễm hôn hôn cậu, liền buông tay ra, lúc cả cây còn chưa có tiến vào, anh đã bắt đầu trừu động, mỗi cú đều cắm cả cây vào, sau đó kéo ra tới tận miệng huyệt, chậm rãi cọ xát, lúc Lâm Văn Tịch chịu không nổi liều mạng cắn chặt lấy qυყ đầυ muốn để cho anh đâm vào, anh liền đâm mạnh một cái.
"A... Đại lạp xưởng nóng quá... Vừa dài vừa lớn... A...ha... A..."
"Cái miệng nhỏ nhắn sắp bị thao hỏng rồi... Chậm một chút... Chủ nhân... A a..." hai tay Lâm Văn Tịch ôm lấy cổ của Lê Diễm, không biết từ khi nào hai chân cũng đã quấn lên hông của Lê Diễm, một bên trong miệng kêu "không được" "chậm một chút", một bên thân thể lại không nhịn được mà uốn éo nghênh hợp, thậm chí vào lúc nam nhân rút ra còn tự nghiêng thân trên để đuổi theo côn ŧᏂịŧ sắp phải rời xa.
"Bị căng đến thật đầy... Sắp hỏng mất... A...ha... A a..."
Hoa huyệt bị làm đến mức sắp tan chảy, thật giống như có một cây nhiệt bổng đang cắm vào bên trong mình, càng ngày càng không chống đỡ nổi. Khiêu đản bên dưới còn một mực kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên tuyến tiền liệt của mình, Lâm Văn Tịch mơ mơ màng màng không biết bản thân đã bắn ra bao nhiêu lần.
"Bảo bối, lần sau sẽ cho em trải nghiệm cảm giác càng thoải mái hơn nữa." Lê Diễm một bên động thân một bên thì thầm vào tai Lâm Văn Tịch. Bất quá đối phương đã không nghe nổi anh đang nói cái gì, từ lâu ánh mắt đã biến thành một mảnh mờ mịt, chỉ còn lại từng tiếng rêи ɾỉ cao ngất.
4.4
COS các loại trang phục tình thú
Lê Diễm ôm Lâm Văn Tịch vào lòng, sờ từ “đuôi" của cậu lên đến phần lưng, phía dưới bị hung hăng xỏ xuyên qua, phía sau còn bị cái đuôi trừu cắm, khiêu đản bên trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cúc huyệt, kɧoáı ©ảʍ từ cả hai nơi khiến cho Lâm Văn Tịch không khống chế được phải khóc thành tiếng. Chiếc chuông trên cổ Lâm Văn Tịch không ngừng phát ra thanh âm dễ nghe tùy theo tiết tấu chuyển động của hai người, đột nhiên Lâm Văn Tịch có một loại cảm giác mình cứ như là tính nô của Lê Diễm, không khỏi âm thầm đỏ mặt vì kiểu suy nghĩ đó của mình. Rất nhanh bộ trang phục vốn đã không có bao nhiêu vải đã bị kéo lệch ra, nam nhân hung hăng chà đạp hai viên đậu đỏ ở trước ngực của cậu, dùng sức liếʍ mυ'ŧ giống như muốn mυ'ŧ cả sữa ra luôn vậy, khiến cho chỗ đó của Lâm Văn Tịch biến thành vừa sưng vừa đỏ.
Hai người cứ như vậy mà chơi ở trong nhà suốt hai ngày, Lê Diễm bắt Lâm Văn Tịch phải mặc toàn bộ các loại trang phục qua một lần, còn có các loại sắm vai khác nhau, ví dụ như tạp dề trong phòng bếp, đồng phục học sinh, còn có trang phục con thỏ, cặp mắt Lâm Văn Tịch to tròn, lại kết hợp với trang phục con thỏ trắng bóc lông xù xù và hai cái lỗ tai thỏ thật dài, đáng yêu đến mức khiến cho người khác nhịn không được thầm muốn chà đạp. Hai ngày này Lâm Văn Tịch cũng rất ngoan ngoãn đóng vai tiểu sủng vật thật đáng yêu chuyên môn lấy lòng chủ nhân, lúc ở nhà, Lê Diễm không cho phép cậu đứng dậy, trên cơ bản là cậu đều bò dưới sàn, có đôi khi còn làm nũng cọ vài cái vào ống quần của Lê Diễm. Lần nào Lê Diễm cũng xấu xa cứ tiến vào phía sau của cậu bằng tư thế quỳ trên mặt đất này, sau đó một bên vỗ lên mông của cậu một bên bắt cậu đi qua đi lại trong phòng khách, gần như mỗi lần bước đi nam nhân liền đỉnh vào phía sau một chút, Lâm Văn Tịch bị đỉnh đến mức quên mất phải di chuyển, cậu chỉ có thể vong tình rêи ɾỉ.
Đây cũng là lần đầu tiên Lê Diễm nếm thử tư thế này, cưỡi ở trên người Lâm Văn Tịch hệt như đang đối đãi với sủng vật, anh còn dùng cự vật dữ tợn nơi hạ thân của mình khống chế tiểu sủng vật đáng yêu này nữa.
Lâm Văn Tịch cũng rất phối hợp, mỗi lần đều bị Lê Diễm thao đến liên tục thét chói tai, một bên khóc kêu chủ nhân đừng đỉnh nữa một bên chậm rãi bò đi. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân càng thêm thú tính hơn, du͙© vọиɠ muốn chinh phục vật nhỏ dưới thân càng thêm mãnh liệt. Mỗi lần đều lăn qua lăn lại Lâm Văn Tịch đến giọng nói đều khàn khàn.
"Tiểu Tịch thực sự rất hợp với bộ trang phục này nha." Bởi vì khóc mà mắt mũi đã có chút hồng hồng, một bộ dáng đáng thương khi bị người khác khi dễ, trang phục bông xù mềm mại trắng tinh càng điểm tô thêm cho làn da trắng tuyết của Lâm Văn Tịch, cái đuôi nho nhỏ ngắn củn cũng rất đáng yêu, khiến cho người khác nhịn không được muốn nhét toàn bộ du͙© vọиɠ vào trong tiểu huyệt của em ấy. Lê Diễm liền nhớ tới hình ảnh bỏ điện thoại vào trong tiểu huyệt trước đây, lúc nó rung lên Lâm Văn Tịch đã khóc đến rối tinh rối mù, anh biết cái loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này rất mãnh liệt, cái điện thoại lớn cỡ bốn ngón tay còn khiến người khác khó chịu đựng hơn cả một cái khiêu đản, Lê Diễm cũng không ngờ tới độ co giãn ở chỗ đó của em ấy lại tốt đến như vậy, hơn nữa còn dị thường mẫn cảm nữa chứ. Cho nên khi Lê Diễm đẩy cái đuôi nho nhỏ vào trong cúc huyệt của Lâm Văn Tịch, Lâm Văn Tịch lại phát ra tiếng thét chói tai.
"A...ha... Không được... Chủ nhân... Trướng quá..."
"Ưm a... Nhột quá... Không được... Bên trong..."
So với cảm giác khi bị đuôi mèo quét qua lần trước, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn, vốn dĩ một nơi mẫn cảm như vậy sẽ cực kỳ sợ nhột, cho nên cậu liều mạng siết chặt hậu huyệt lại nhằm chống lại thứ kɧoáı ©ảʍ này, bởi vì động tác của hậu huyệt cho nên tự nhiên cũng kéo theo hoa huyệt ở phía trước, thế là nhất thời hai chỗ đó cùng siết chặt lại, côn ŧᏂịŧ của Lê Diễm bị kẹp đến vừa thoải mái vừa đau đớn. Anh nhịn không được vỗ vỗ lên cặp mông đã bị đánh đến đỏ lên. "Tiểu tao hóa, bộ em muốn kẹp đứt cái cây đó của chủ nhân hay sao vậy?"
"A...ha... Không phải... Em... Chủ nhân... Nhột quá..." Lâm Văn Tịch dùng thanh âm đầy ủy khuất nói. Lần nào phía sau của mình cũng bị một cái khiêu đản lạnh như băng cắm vào, đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được cảm giác nóng bỏng của nam nhân, Lâm Văn Tịch nhịn không được phải cầu xin ra tiếng, "Chủ nhân cắm vào phía dưới có được không... Tiểu sủng vật muốn... Hức hức..."
Lê Diễm rút cái đuôi nhỏ ra, Lâm Văn Tịch cảm nhận được cái vật nóng bỏng đang đặt ở bên dưới của mình. Rốt cuộc cũng cắm vào rồi, trực tiếp đâm vào điểm nhạy cảm đã bị khiêu đản cọ xát thật lâu, Lâm Văn Tịch trực tiếp bắn ra ngoài. Lâm Văn Tịch mặc bộ trang phục cực kỳ giống với một chú thỏ đơn thuần đáng yêu, thế nhưng hiện tại đang cực kỳ phóng đãng dưới thân nam nhân. Lê Diễm phát hiện Lâm Văn Tịch cực thích hợp với cái loại kết hợp trái ngược này, chẳng hạn như còn có cái bộ đồng phục nữ sinh màu hồng nhạt kia.
Không chỉ là trang phục của nữ, cái váy của bộ đồng phục hồng nhạt lại cực ngắn, bên trong không hề mặc qυầи ɭóŧ, chiếc áo đồng phục màu trắng cùng với cổ áo hồng nhạt cũng đã bị biến tướng, chỉ dài tới rốn của Lâm Văn Tịch, bên dưới là đôi vớ trắng qua đầu gối, kết hợp với gương mặt thanh tú, sau khi Lâm Văn Tịch mặc xong toàn bộ liền biến thành một cô gái đúng chuẩn, giữa e thẹn lại mang theo chút tìиɧ ɖu͙©. Loại kết hợp thuần khiết cùng dâʍ đãиɠ này không khỏi khiến cho Lê Diễm cảm thấy hưng phấn, anh đẩy Lâm Văn Tịch ngồi xuống bàn học, bên trên còn có một quyển sách sinh học đang được mở ra, nội dung vừa vặn là cơ quan sinh dục của nam nhân, Lâm Văn Tịch liền dựa gần vào quyển sách này, bị nam nhân hung hăng xỏ xuyên qua. Lâm Văn Tịch còn muốn hưng phấn hơn cả bình thường, kỳ thực thường ngày cậu rất thích đọc sách, lúc nam nhân đưa ra ý muốn chơi trò này Lâm Văn Tịch đã vội kháng nghị, cứ cảm thấy một vật như vậy... Không thể bị làm bẩn được... Nhưng cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng bị nam nhân hấp dẫn, sau khi cậu mặc đồng phục học sinh đi ra khỏi phòng tắm, thấy trong phòng được đặt một cái bàn học và bày đầy sách vở ở bên trên, cả người đều ngượng ngùng, nhưng nam nhân cứ một mực muốn mình ngồi xuống đọc sách, một bên chịu đựng sự "quấy rầy" của nam nhân một bên còn phải đọc sách, Lâm Văn Tịch nào còn tâm tư đó, rất nhanh liền bị đặt lên bàn làm.
"Nếu như Tiểu Tịch muốn đi học, cũng có thể đi a." Dù sao Lâm Văn Tịch chỉ mới 19 tuổi, độ tuổi này đến trường trung học cũng không có vấn đề gì cả. Lời nói của Lê Diễm khiến cho cả người Lâm Văn Tịch chấn động, thế nhưng sau đó lại lắc đầu, "A...ha... Không... Không cần..."
Đúng là lúc đầu cậu có muốn đi học, thế nhưng dần dần, cơ bản là cậu đã quên mất cuộc sống ở trong trường là cái bộ dạng gì, kỳ thực nếu muốn học tập tri thức cậu cũng có thể ở nhà tự học được, hơn nữa nếu như mình muốn đi học, đồng thời cũng có nghĩa là muốn nam nhân đến nuôi mình.
"Diễm... Em muốn... Ưm a... Đi làm..." Lê Diễm cũng không nói gì nữa, anh chỉ gật đầu, sau đó ôm lấy Lâm Văn Tịch tiếp tục thao làm.
※
Sáng sớm cậu chịu đựng lưng đau chân mỏi đi dọn dẹp, hôm nay phải đi đón cục cưng trở về, nếu để cho con bé nhìn thấy tình cảnh này sẽ không tốt, toàn bộ ngôi nhà đều bừa bộn, khắp nơi đều là vết tích hoan ái của bọn họ, quần áo tối qua mình vội vã giặt rửa cũng phải nhanh chóng xếp vào, tuy rằng Lê Diễm có nói qua là không còn cần thiết nữa rồi, cứ bỏ đi là được, dù sao nếu cần thì mua cái mới cũng được. Nhưng Lâm Văn Tịch vẫn cảm thấy làm như vậy quá lãng phí, bởi vì cuộc sống trước đây quá nghèo khó, cho dù là thứ không quan trọng nhưng Lâm Văn Tịch cũng không đành lòng vứt đi, kết quả nam nhân lại hiểu lầm thành sau này cậu còn định mặc mấy bộ trang phục đó đi quyến rũ anh, thế là lại đè cậu xuống làm tiếp một trận nữa. Lúc Lâm Văn Tịch vừa mới lấy quần áo vào xong chuông cửa liền vang lên, còn chưa kịp đặt chúng xuống đã vội đi ra mở cửa, nhưng không ngờ là Trần Mặc đã đưa Lê Y Tình về sớm thế này. Do bị hết hồn nên Lâm Văn Tịch làm rơi mấy thứ trên tay xuống.
"Cha, váy này... Đẹp quá..." Cô con gái ngây thơ vô tội chỉ vào bộ trang phục hầu gái màu hồng nhạt nãi thanh nãi khí nói. Nhất thời từ cổ dài đến hai tai Lâm Văn Tịch đều đỏ bừng lên, không biết phải giải thích với con gái như thế nào, mà Trần Mặc ở một bên lại cười đến gian ác không gì sánh được.