Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Phiên ngoại 2

2.1

>>> Phong ba sô cô la

Đảo mắt Lê Y Tình đã được 5 tuổi, đang học tại trường mẫu giáo tốt nhất thành phố. Bé có một người cha rất đơn thuần đáng yêu, có một ba ba ở trước mặt người khác rất khốc nhưng khi ở trước mặt mình nhất là ở trước mặt cha lại rất ôn nhu, có hai người cha nuôi rất thương mình, đương nhiên, còn có một... Thanh mai trúc mã rất xấu cứ luôn khi dễ mình nữa.

"Tình Tình."

"Hạ Hàn, cậu làm gì thế." Nhìn thấy người đi tới, Lê Y Tình vội vã giấu bức tranh mình đã vẽ đi, nếu như lại bị cậu ta đoạt lấy liền nguy rồi. Hạ Hàn là con trai của Hạ Quân Dương, nhỏ hơn Lê Y Tình hai tháng.

"Cậu vẽ cái gì vậy hả?"

"Không có gì."

"À." May là hình như hôm nay Hạ Hàn không có biểu hiện ra cảm giác quá hứng thú, mà lại lấy một cái hộp nhỏ xinh xắn từ trong ngực ra, "Tình Tình, cái này tặng cho cậu đó."

"Đây là cái gì?" Tại sao tự dưng lại tặng đồ cho mình? Lê Y Tình cảm thấy kỳ quái.

"Lúc về xem sẽ biết." Hạ Hàn vừa nói vừa kín đáo đưa cho Lê Y Tình, không biết tại sao, hôm nay Lê Y Tình cứ luôn cảm thấy cái cậu bé cẩu cậu thả thả của mọi hôm bỗng trở nên có chút ngượng ngùng, thế nhưng một đứa bé 5 tuổi cũng không nghĩ ra được cái gì, thế là bé liền vui vẻ nhận lấy.

"Tình Tình!" Đúng lúc này có một thanh âm khác vang lên, Lê Y Tình liền vội vàng ngẩng đầu lên.

"Chào cô."

Hai nhóc con chào hỏi cực kỳ lễ phép.

"Ừm, Hàn Hàn cũng ở đây hả." Cô giáo mầm non cười cười với Hạ Hàn, sau đó xoay đầu lại đối mặt với Lê Y Tình, "Hôm nay ba ba con sẽ tới đón con hả?"

"Dạ." Lê Y Tình gật đầu, không biết tại sao, bé cứ cảm thấy hôm nay mọi người đều có chút kỳ quái...

"Như vậy a..." Đột nhiên nữ nhân cười đến có chút quái dị, sau đó cũng lấy một chiếc hộp xinh xắn có quấn ruy băng màu hồng ở trên ra, "Có thể đưa cái này cho ba con được không?"

Lúc nữ nhân nói câu này khuôn mặt đã có chút hồng hồng, cho rằng hai bé chỉ là trẻ con nên sẽ không hiểu ý tứ của mình, thế nhưng Hạ Hàn ở bên cạnh lại đang oán thầm, cũng dám theo đuổi ba ba của Tình Tình, nếu để cha của Tình Tình biết được đoán chừng sẽ ăn giấm chết luôn đó.

Sau khi Lê Y Tình cất hai cái hộp xong thì xe của Lê Diễm đã chạy đến cổng trường.

"Lê tiên sinh." Khi nhìn thấy Lê Diễm mặt của cô giáo lập tức cười thành một đóa hoa loa kèn, không chỉ dán sát qua còn cố ý kéo áo đầm của mình trễ xuống, nhất thời Lâm Văn Tịch đang ngồi ở phía sau đen mặt lại.

"Hôm nay Tình Tình rất ngoan ngoãn đó nha. Bức tranh lần trước còn nhận được bằng khen của thành phố nữa." Không chờ Lê Diễm hỏi cô giáo đã tự giác báo cáo tình huống của Lê Y Tình, Lê Diễm chán ghét nhíu nhíu mày với nữ nhân đang dán sát lại, anh chỉ ôm lấy con gái của mình, còn có Hạ Hàn ở bên cạnh nữa.

"Cô giáo, xin lỗi cô, chúng tôi phải về rồi."

"À à, vâng, thuận buồm xuôi gió nha. Ừm, Lê tiên sinh, hôm nay..."

"Hửm?"

"Không có gì, đi đường cẩn thận." Nữ nhân đỏ mặt tiễn bước Lê Diễm, trong mắt tràn đầy si mê. Từ khi Lê Y Tình được đưa vào trường mẫu giáo này, cô còn chưa gặp qua mẹ của Lê Y Tình, cũng chưa từng nghe ai đề cập qua, thế là không khỏi suy đoán có thể con bé bị mồ côi mẹ, mấy năm trước cô mới chuyển đến thành phố này nên cũng không hiểu rõ về gia tộc của Lê Diễm, chỉ biết bọn họ có một tập đoàn cực kỳ hoành tráng, bên dưới tập đoàn có rất nhiều hạng mục. Hơn nữa vẻ ngoài của Lê Diễm vừa đẹp trai lại vừa có khi chất, hôm đó giữa một đám phụ huynh người thứ nhất cô nhìn thấy chính là Lê Diễm, gần như chỉ trong nháy mắt cô đã bị khí chất của anh khiến cho mê đảo, cho dù là mặt không biểu tình cũng đã đẹp trai đến long trời lở đất rồi. Hôm nay là lễ tình nhân, mình đã tặng hộp sô cô la cho anh ấy, bên trong có ghi lại cách thức liên lạc với mình, hẳn là Lê Diễm có thể hiểu được tâm ý của cô đi...

Trong xe.

Trước đây mỗi lần đều là Lê Diễm đi đón Tình Tình, Lâm Văn Tịch cũng không biết thì ra ông xã của mình đang được một người con gái để mắt tới, nhớ tới ban nãy lúc cô ta kéo áo đầm xuống đã sắp để lộ cặρ √υ' dán sát vào Lê Diễm, Lâm Văn Tịch liền cảm thấy trong lòng ê ẩm. Tuy rằng Lê Diễm cũng không có chạm vào cô ta, đổi lại còn chán ghét né ra chỗ khác, thế nhưng nghĩ đến Lê Diễm đã tiếp xúc với nữ nhân kia lâu như vậy cậu liền thấy không thoải mái.

Lê Diễm lái xe ở phía trước, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lâm Văn Tịch thông qua kính chiếu hậu, từ khi vừa lên xe anh đã cảm thấy sắc mặt của Lâm Văn Tịch không đúng lắm, thầm nghĩ xong rồi không phải là anh lại chọc cho bà xã nhân nổi giận nữa rồi chứ?

"Tiểu Tịch..." Lê Diễm kêu một tiếng, Lâm Văn Tịch cũng không thèm trả lời...

Lê Diễm thầm kêu không ổn. Hạ Hàn hoàn toàn thừa kế thừa tính cách "ác liệt" của ba nhóc, ở một bên xem kịch vui. Nếu như Tiểu Tịch thúc thúc biết nữ nhân kia còn tặng quà cho Lê Diễm, không biết biểu tình sẽ là dạng gì đây... Nhớ tới mỗi lần ba ba trừng phạt cha mình... Nhóc liền cảm thấy rất xấu hổ...

"Tình Tình đoạt được giải hả? Thật là lợi hại." Lâm Văn Tịch cưng chiều ôm lấy con gái, hoàn toàn không nhìn đến nam nhân đang dùng vẻ mặt ai oán nhìn mình.

"Dạ. Là giải nhất đó nha, Tình Tình rất lợi hại." Hạ Hàn tiếp lời. Lâm Văn Tịch cũng cưng chiều sờ sờ đầu nhóc, đứa bé Hạ Hàn này rất lanh lợi, Lâm Văn Tịch vô cùng thích nhóc, cưng chiều nhóc không khác gì con trai mình, "Cuối tuần này Hàn Hàn sẽ đến nhà của thúc thúc chơi chứ?"

"Dạ được." Hạ Hàn vui vẻ gật đầu, Lê Y Tình thì lại nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại. Về đến nhà, lúc Lâm Văn Tịch đang sửa soạn cặp sách lại cho con gái mình, liền thấy được hai cái hộp.

"Tình Tình? Đây là cái gì vậy?"

"À." Lúc này Lê Y Tình mới nhớ tới hai cái hộp đó, vội cầm lấy, "Lúc nãy cô giáo muốn tặng cho ba ba."

Tặng cho ba ba? Lâm Văn Tịch nhìn thoáng qua dây ruy băng hồng trên hộp, không biết tại sao khóe mắt lại giật giật.

2.2

Vào đêm.

Lê Diễm tắm rửa xong, phát hiện Lâm Văn Tịch ngồi ở trên giường bấm loạn vào remote, môi thì đang mím lại, anh vội sáp lại gần.

"Tiểu Tịch, làm sao vậy?"

Thấy anh đi tới, Lâm Văn Tịch đưa chiếc hộp ở bên cạnh qua cho Lê Diễm. Đối phương lập tức vui cười hớn hở, "Bà xã, em tặng anh hả?"

Đêm nay chính là lễ tình nhân a...

"Không phải." Thanh âm của Lâm Văn Tịch rất thản nhiên, Lê Diễm chỉ cảm thấy nghi hoặc một trận, kỳ quái mở hộp ra, phát hiện bên trong là từng viên sô cô la được gói lại rất tinh xảo, phía trên còn có một tờ giấy, ở trên có ghi số điện thoại, còn hỏi anh có đồng ý không. Đồng ý cái gì chứ? Kí tên... Là từ một cái tên chưa từng nghe qua...

"Của ai vậy?"

"Người khác tặng cho anh anh còn không biết?" Lâm Văn Tịch nhìn thấy bộ dáng của anh ấy không giống như đang giả vờ, trong lòng oán thầm một trận, thì ra anh ấy thật sự không nhớ được tên của cô giáo kia a...

"Anh thực sự không biết mà, anh có nhận thứ này bao giờ đâu." Vẻ mặt Lê Diễm mờ mịt, vội vã tẩy trắng cho mình, anh biết hôm nay Tiểu Tịch lại ăn giấm rồi... Nếu như chọc tới em ấy sẽ không tốt, phỏng chừng tính phúc đêm nay của mình sẽ phải hy sinh mất thôi. Tuy rằng đã 23 tuổi, thế nhưng nhìn qua Lâm Văn Tịch cũng không có lớn bao nhiêu, khẳng định là đã thành thục hơn trước đây không ít, nhưng ở trong mắt Lê Diễm vẫn chỉ là một bé con nhu thuận mà thôi.

"Không có gì." Lâm Văn Tịch nói xong, dứt khoát trùm chăn lại ngủ. Nhưng trong lòng lại có chút khổ sở, lẽ nào chủ nhân đã quên hôm nay là lễ tình nhân rồi sao... Bắt đầu từ sáng sớm anh ấy đã không có biểu hiện gì cả, hình như vừa nãy thấy người khác tặng sô cô la mà anh ấy cũng không nhớ ra được gì, đến cả nhóc con Hạ Hàn đều biết tặng sô cô la cho Tình Tình nhà bọn họ, mà nam nhân của mình lại thờ ơ như vậy... Càng nghĩ Lâm Văn Tịch càng thấy thương tâm...

Kỳ thực cũng không phải là cậu muốn thứ gì quý giá cả, chỉ hi vọng Lê Diễm có thể nói với cậu một câu lễ tình nhân vui vẻ, cậu liền thấy rất vui rồi, hôm nay trên đường về có rất nhiều cửa hàng bán hoa đều đặt bảng hiệu lễ tình nhân, cậu nhìn các loại hoa hồng đủ mọi màu sắc mà thấy hoa cả mắt. Kỳ thực cũng không cần nam nhân phải tặng cậu nhiều bao nhiêu, kỳ thực chỉ cần tặng một đóa biểu đạt tâm ý cũng đủ khiến cậu thấy thỏa mãn rồi. Nhưng nam nhân lại giống như hoàn toàn không hay biết gì cả.

"Tiểu Tịch, có phải em đang giận không." Nam nhân sáp qua, ôm lấy cậu vào trong ngực.

"Không có."

"Vậy thì là ăn giấm rồi." Nam nhân nói rất khẳng định, từ khi đón con gái về tới giờ em ấy cứ là lạ, anh biết khẳng định là em ấy đã ăn giấm rồi, thế nhưng em ấy lại giống như trước đây, cho dù là ăn giấm lại không chịu nói ra, cũng không mắng anh, cái gì cũng không nói mà chỉ chui vào trong chăn thôi. Hiện tại Lê Diễm chỉ cần nhìn một ánh mắt của em ấy liền biết được em ấy đang nghĩ gì.

"Nữ nhân kia tự dán vào anh, anh cũng không có chạm vào cô ta." Thấy Lâm Văn Tịch còn chưa chịu nói, Lê Diễm thở dài, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn ở trong gối ra, nhưng khi nhìn thấy hai hàng nước mắt ở bên trên nhất thời anh bị dọa sợ hết hồn.

"Bảo bối, em bị sao vậy? Có chỗ nào khó chịu hả?"

"Tại sao lại khóc?" Trong giọng nói của Lê Diễm tràn đầy yêu thương, không biết Lâm Văn Tịch bị cái gì. Kỳ thực chính Lâm Văn Tịch cũng không biết, chỉ là khi nghe thấy nam nhân nói chuyện với mình ôn nhu như vậy đột nhiên cậu liền muốn khóc, nhớ tới hơn 5 năm trước lần đầu tiên mình gặp anh ấy, mặc dù không có ôn nhu với mình như vậy, thế nhưng cũng là một nam nhân rất tốt, an ủi cổ vũ mình, nhớ lại một chút, nhoáng cái đã trải qua 5 năm, nghĩ tới thời gian sắp tới, mọi người đều nói thất niên chi dương (nôm na là yêu nhau được 7 năm sẽ chia tay), không biết đến lúc đó nam nhân có còn thích mình như vầy nữa không, suy nghĩ một chút liền không tự chủ được mà nghĩ miên man...

"Diễm, sau này anh có còn thích em nữa không."

"Sao lại không chứ." Lê Diễm hôn lên những giọt nước mắt của cậu, "Đời này của anh chỉ thích một mình em thôi."

Lời nói của nam nhân khiến cho tâm tình của Lâm Văn Tịch dần bình tĩnh trở lại, hai tay không tự chủ được mà choàng qua cổ của anh, "Chủ nhân..."

Lê Diễm ngẩn người, kỳ thực hiện tại ngoại trừ lúc hoan ái rất hiếm khi Lâm Văn Tịch sẽ gọi anh là chủ nhân, dù sao bây giờ Lâm Văn Tịch cũng không còn là trẻ con nữa, mà đã từ từ trưởng thành thành một nam nhân, có đôi khi kêu như vậy sẽ khiến cho em ấy xấu hổ, bất quá lại làm cho Lê Diễm cảm thấy rất có cảm giác ỷ lại.

"Chủ nhân, chúng ta lại sinh một cục cưng nữa có được không..."

Một kiểu biến tướng của lời mời, bất kể là nam nhân nào khi nghe thấy câu này đều sẽ nhịn không được, anh trực tiếp đè Lâm Văn Tịch xuống hôn lên. Nhất thời cả hai hôn đến củi khô lửa bốc. Kỳ thực từ sau khi sinh con gái xong bọn họ cũng chưa từng muốn đẻ nữa, bởi vì lần kia Lâm Văn Tịch phải chịu bao nhiêu khổ anh đều nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, Lê Diễm không muốn lại để cho em ấy chịu khổ nữa, đẻ ở một tình huống chật vật lại không có thiết bị tối tân, lúc đứa nhỏ không ra được đã trực tiếp rọc chỗ đó ra, Lê Diễm có nghĩ thế nào cũng cảm thấy tàn nhẫn, mà em ấy lại nhịn đau nói không sao, cho đến tận khi hôn mê mới thôi.

Bây giờ nhớ lại mà vẫn còn thấy sợ. Lâm Văn Tịch biết nam nhân bận tâm rất nhiều thứ, nhưng cậu thực sự muốn sinh thêm em bé cho anh, "Đã qua 5 năm rồi. Không sao đâu mà, em muốn sinh cục cưng cho chủ nhân."

"Đứa ngốc." Lê Diễm đau lòng hôn cậu, trong lúc vô tình đã cởi bỏ quần áo của cả hai, giữa lúc không cẩn thận động tác của hai người đã làm văng sô cô la ở trong hộp ra, hình như Lê Diễm nghĩ tới điều gì đó nên cười cười, vươn tay nhặt lấy một viên mở giấy gói ra.

"Diễm, anh định làm gì?"

"Hôm nay là lễ tình nhân, sao có thể không đút bà xã ăn sô cô la được nha?"

Thì ra nam nhân đều biết hết a... Trong khi Lâm Văn Tịch còn đang suy nghĩ, Lê Diễm đã tách hai chân của cậu ra, nhét viên sô cô la vào bên dưới của cậu.

2.3

"Toàn bộ đều là sô cô la trắng nha, nhất định khi tan vào trong sẽ rất đẹp." Ngón tay thon dài của Lê Diễm cầm lấy một viên sô cô la trắng xinh đẹp, chỉ như vậy thôi đã khiến cho Lâm Văn Tịch thấy giống như một tác phẩm nghệ thuật, ngón tay của nam nhân phi thường dễ nhìn. Thế nhưng lúc cảm nhận được động tác của nam nhân, Lâm Văn Tịch lập tức xấu hổ đến đỏ mặt, sao chủ nhân có thể nhét cái vật kia vào chỗ đó của mình chứ...

Lê Diễm tách hoa thần ở phía trên của Lâm Văn Tịch ra, nhẹ nhàng đẩy một viên sô cô la vào, "Phải ngoan ngoãn nuốt vào nha."

Tưởng tượng ra bộ dáng cái chỗ phấn hồng của Lâm Văn Tịch hộc ra sô cô la trắng đã bị hòa tan, Lê Diễm liền cảm thấy hưng phấn. Phải nhấm nháp người yêu ngon miệng ở trước mặt thật kỹ lưỡng mới được.

Cảm nhận được dị vật khiến cho thân thể Lâm Văn Tịch run lên, cứ cảm thấy rất kỳ quái... Cái vật kia ở trong chỗ đó của mình...

"Bên trong nóng quá nha, rất nhanh sẽ tan chảy thôi." Nam nhân cười cười còn cố ý đâm ngón tay vào, đẩy sô cô la vào càng sâu.

"A... Đừng..." Lâm Văn Tịch sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, cứ cảm thấy càng ngày vật kia tiến vào càng sâu, nếu như không lấy ra được thì biết làm sao đây...

Dường như đã nhìn thấu Lâm Văn Tịch đang suy nghĩ cái gì, Lê Diễm cười cười, "Sau khi tiến vào liền tan chảy, chủ nhân sẽ liếʍ ra giúp em."

Lời nam nhân nói khiến Lâm Văn Tịch thoáng xấu hổ đôi chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến sắp nhỏ ra máu, thân thể lại không tự chủ được mà cảm thấy hưng phấn, đến cả phía trước cũng nhịn không được nên đã ngẩng đầu lên.

"Có cảm giác rồi sao?" Lê Diễm cười búng lên vật nhỏ đáng yêu ở phía trước.

"Ưʍ..." Lâm Văn Tịch ngượng ngùng đáp lại bằng một thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu.

"Nhìn thử xem chỗ này của bảo bối có thể nuốt được bao nhiêu viên." Lê Diễm vừa cười vừa xé tiếp một viên sô cô la ra, "Viên này có nhân rượu nha, không biết sau khi tan ra sẽ có cảm giác gì, chỗ này của Tiểu Tịch có bị say không?"

Lại một viên nữa bị đẩy vào.

"A... Lạ quá a... Diễm..." Lâm Văn Tịch nghĩ không phải ở bên dưới say, mà là chính mình đã say rồi, cảm giác không khác gì uống rượu vậy, bởi vì động tác của nam nhân mà hai gò má cậu đã trở nên đỏ bừng.

Ngón tay của Lê Diễm lại đẩy một viên sô cô la khác đi vào, khuấy đều ở bên trong, cảm nhận được do độ nóng quá cao nên sô cô la đã bắt đầu tan chảy, rất nhanh tay của anh cũng bị thấm ướt đến dinh dính.

"Bà xã, sô cô la ăn có ngon không? Cái miệng nhỏ nhắn của em đã ăn hết 3 viên rồi đó nha."

Rõ ràng cảm giác rất kỳ quái, nhưng khi thấy nam nhân nở nụ cười nhìn vào mắt mình, Lâm Văn Tịch liền cảm thấy đầu óc nóng lên, "A... Ăn ngon... Rất ngọt..."

"Vậy ăn tiếp vài viên nữa đi." Nam nhân cười cười hài lòng, sau đó lại lột vỏ rồi nhét tiếp vài viên vào, để nó từ từ hòa tan ở bên trong, rất nhanh có vài giọt sữa trắng tản ra mùi thơm của sô cô la hương rượu nhàn nhạt chảy ra từ hoa huyệt phấn hồng của Lâm Văn Tịch. Lê Diễm nhìn thấy mà cả người khô nóng, nhớ tới hình ảnh chỗ đó chậm rãi chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình ra, cái loại cảm giác da^ʍ mỹ này khiến cho anh càng thêm hưng phấn.

Lê Diễm vươn tay vỗ vỗ vào mông của Lâm Văn Tịch, "Bảo bối, ngậm chặt vào, đừng để chảy ra ngoài nha." Bị nam nhân vỗ mông, tiểu huyệt siết chặt lại cứ như bị dọa cho hết hồn, thực sự ngậm chặt lấy dịch thể trắng sữa ở bên trong.

"Chủ nhân..."

"Không ăn nổi nữa hả?" Lê Diễm cười vươn lưỡi ra liếʍ lên môi của Lâm Văn Tịch, "Đổi sang chỗ khác ăn được chứ?"

"Dạ? Hả..." Lâm Văn Tịch còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của nam nhân, Lê Diễm đã xé mở một viên nhét vào trong cúc huyệt bên dưới của Lâm Văn Tịch.

"A! Chủ nhân... Chỗ đó..." Dù sao đó cũng không phải là nơi trời sinh dùng để thừa nhận du͙© vọиɠ, Lâm Văn Tịch cứ cảm thấy chỗ đó còn siết chặt hơn phía trước một ít, lúc này cảm nhận được dị vật cũng nghiêm trọng hơn. Lúc không tự chủ kẹp chặt lại còn có thể rõ ràng cảm nhận được viên đó đang chậm rãi mềm ra rồi nhỏ đi ở bên trong thân thể mình, cảm giác cứng rắn đã biến mất, hình như thứ đã hợp thành dịch thể lại muốn chảy ra bên ngoài.

"Không được... A... Chủ nhân... Nhiều quá..." Gần như cả hộp sô cô la đều sắp bị Lê Diễm bỏ vào trong hai cái tiểu huyệt của Lâm Văn Tịch, bên trên phải ngậm lại thật chặt để không cho một giọt nào chảy ra, phía dưới thì phải thừa nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lâm Văn Tịch khó chịu không ngừng giãy dụa.

Lê Diễm thưởng thức bộ dáng xinh đẹp này của Lâm Văn Tịch, cố ý cong ngón tay lên chọc vào một điểm nhô lên bên trong cúc huyệt của em ấy, "A...ha... Không được... Chủ nhân... Sẽ chảy ra... A..."

Phía trước phía sau đã sắp nhịn không được, Lâm Văn Tịch từ bỏ ý định kêu nam nhân thả mình ra, nếu như để thứ này chảy ra ngoài sẽ khiến cho chăn nệm nhớp nhúa mất.

"Vậy ra đi." Lê Diễm hôn cậu, ngón tay ra vào càng lúc càng nhanh, phía dưới đã chảy ra không ít sô cô la trắng, Lê Diễm còn đưa lên môi liếʍ liếʍ, "Thực sự rất ngọt a, có mùi vị của Tiểu Tịch."

Lời nói của nam nhân khiến cho hai bên tai của Lâm Văn Tịch đều đỏ lên, cậu cảm thấy nam nhân trước mắt khêu gợi chịu không nổi, không biết thế nào cậu đã rướn người lên hôn anh, nhất thời hương vị ngọt ngào của sô cô la lan tỏa ra trong miệng của hai người, còn có mùi rượu nhàn nhạt khiến cho cả hai dần say mê, nhất thời hôn đến khó chia lìa.

Thấy Lâm Văn Tịch chủ động hôn tới như thế, Lê Diễm cũng nhiệt tình quấn lấy lưỡi của cậu, dây dưa một trận.

"A... Phía dưới sắp ra... A...ha..." Lê Diễm thả môi của Lâm Văn Tịch ra, đi xuống ngậm lấy hoa huyệt sắp chảy ra sô cô la lỏng, nhất thời hương vị ngọt ngào bao trùm cả khoang miệng, vốn Lê Diễm không quá thích đồ ngọt, thế nhưng vào giờ khắc này anh lại cảm thấy thứ này mỹ vị không gì sánh được.

"Bảo bối, ngọt quá." Cứ như là cảm thấy chưa đủ, Lê Diễm còn muốn vói đầu lưỡi vào bên trong liếʍ, đến cả cúc huyệt phía dưới cũng đồng dạng, đều bị Lê Diễm liếʍ sạch sẽ.

"A...ha... A..."

Phía dưới vừa thơm vừa ngọt, Lê Diễm dùng hai tay tách cặp mông của cậu ra, sau đó đâm đầu lưỡi vào càng sâu hơn.

"Ưm a... Không được... Chủ nhân... Đừng liếʍ nữa... Nhanh tiến vào đi..." Nam nhân liếʍ như vậy không khác gì sự tra tấn ngọt ngào, hai nơi đã quen được tận hưởng tình ái lúc này đây đều cảm thấy trống rỗng, kêu gào muốn được âu yếm.

Lê Diễm biết em ấy muốn, thế là anh vỗ vỗ vào mông của Lâm Văn Tịch, "Bảo bối, nếu muốn, tự nằm sấp lại, tách chỗ đó ra để ông xã tiến vào nha."

Lâm Văn Tịch nghe lời đứng dậy, xoay người lại nằm sấp ở trên giường, nhổng mông lên thật cao, quay đầu nhìn về phía nam nhân, đôi mắt trong veo như nước, "Chủ nhân muốn thao phía trước hay là phía sau?"

Bộ dáng Lâm Văn Tịch dâʍ đãиɠ như vậy thiếu chút nữa đã khiến cho nam nhân không khống chế được, nhưng anh vẫn cố chịu đựng nói, "Tiểu tao hóa, không phải muốn sinh cục cưng cho ông xã sao? Em nói xem nên thao ở đâu đây?"

Lâm Văn Tịch đỏ mặt nhổng mông lên cao thêm một chút, dùng sức tách hoa huyệt ở phía trước ra, bởi vì tư thế như vậy nên đương nhiên cúc huyệt đã bày rõ ra ở trước mặt nam nhân, bên trên dính không ít nước, còn có sô cô la do nam nhân vừa mới liếʍ ra nữa. Đã thao nhiều thế rồi mà màu sắc vẫn còn đẹp như vậy, bụng dưới của Lê Diễm căng thẳng, chỉ cảm thấy hai chỗ đó của Lâm Văn Tịch đều là bảo vật.

"Chủ nhân... Bên trong ngứa quá... Nhanh tiến vào... Thao em đi..."

2.4

"Muốn thịt heo bổng của ông xã tiến vào bên trong ăn sô cô la hả?"

"Muốn, bên trong còn có rất nhiều... Ông xã... Nhanh dùng đại điểu... Cắm vào ăn đi..."

Lâm Văn Tịch sớm đã bị điều giáo đến phi thường tốt, biết phải làm thế nào mới có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ nam nhân khiến cho anh ấy mất lý trí điên cuồng thao làm mình, biểu tình, hành động kết hợp hợp với ngôn ngữ, quả nhiên Lê Diễm lập tức động thân một cái cắm côn ŧᏂịŧ đã cương của mình vào hoa huyệt ở phía trước.

"A...ha... A..." Lâm Văn Tịch ngửa đầu rêи ɾỉ, cảm giác chỗ đó của mình được lấp đầy thật thoải mái.

Bởi vì ở tận sâu bên trong còn chưa được liếʍ tới, cho nên lúc Lê Diễm trừu sáp còn có thể thấy chất sữa màu trắng bị mình kéo ra ngoài theo, dính trên thịt heo bổng đỏ tím có vẻ thập phần da^ʍ mỹ. Lúc trừu động còn có thể nghe thấy tiếng nước nhóp nhép, không biết là do sô cô la đã bị hòa tan hay là dâʍ ɖị©ɧ của hoa huyệt Lâm Văn Tịch phân bố ra, không chừng chính là hỗn hợp của hai thứ đó, phát ra âm hưởng cực kỳ da^ʍ mỹ.

Mỗi một cú Lê Diễm đều đỉnh đến hoa tâm của Lâm Văn Tịch, làm đến độ em ấy chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ra ròng ròng, nằm sấp ở trên giường liều mạng uốn éo mông cầu mình đâm sâu hơn một chút dùng sức thêm một chút.

Tách cặp mông của em ấy ra thêm một ít, để thuận tiện cho mình có thể cắm vào càng sâu hơn. Sau khi cắm được vài trăm cái, Lê Diễm ẵm Lâm Văn Tịch lên, để em ấy ngồi ở trên người mình, như vậy có thể làm sâu thêm một ít, quả nhiên Lê Diễm liền đâm tới miệng tử ©υиɠ của cậu một cách rất nhẹ nhàng.

"A... Lại là cái loại cảm giác này nữa rồi... A..."

"Bà xã, thích anh đâm vào chỗ này của em không?"

"Thích... A...ha... A..."

"Tao hóa, lại dùng lực xoay vài cái, để anh đâm đến tử ©υиɠ của em."

"A a... Không được... Sắp trướng đầy rồi... A... Sẽ hỏng mất…"

"Sẽ không hỏng đâu. Ngoan, thả lỏng một chút, để ông xã thao."

"A a a... Quá sâu... Không được..." Hai chân của cậu quấn chặt lấy lưng của nam nhân, ngồi ở trên thịt heo bổng, Lê Diễm cũng đang là tư thế ngồi, cho nên mới có thể đỉnh vào chỗ rất sâu. Lâm Văn Tịch bị làm như thế liền bắn ra. Nam nhân lại liều mạng đâm vào nơi càng sâu hơn.

"A a... Ông xã... Đừng đi vào nữa... A..." Lâm Văn Tịch một bên rơi nước mắt, một bên bị nam nhân thao đến thất thần.

"Chỗ đó... A... Lạ quá... A a a đỉnh vào rồi... A..."

Lê Diễm cũng nhịn không được thở dài một tiếng, đúng thật là rất thoải mái, dươиɠ ѵậŧ to lớn được cả hai nơi ngậm lấy, mυ'ŧ chặt lấy mình.

"Làm đến rồi hả?"

Lê Diễm nắm chặt thời cơ, gần như mỗi lần rút ra cắm vào đều có thể đâm đến trong tử ©υиɠ, thoải mái đến mức hoa huyệt của Lâm Văn Tịch co giật từng đợt, bắn ra ái triều hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng sau khi Lê Diễm cắm vào sâu một cú, anh đã bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra.

"A...ha... Ra rồi... Nóng quá..."

Rút côn ŧᏂịŧ to lớn sau khi đã mềm xuống nhưng phân lượng vẫn còn không nhỏ ra khỏi hoa huyệt của cậu, bên trên còn dính không ít dịch thể màu trắng, Lê Diễm đi tới trước mặt Lâm Văn Tịch, đặt côn ŧᏂịŧ ở cạnh môi của cậu.

"Liếʍ sạch cho ông xã đi."

Lâm Văn Tịch nghe lời cầm lấy côn ŧᏂịŧ, liếʍ sạch toàn bộ dịch thể ở phía trên vào. Ừm ngọt ngọt, rất thơm, là mùi của sô cô la, còn lẫn vào mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân vừa mới bắn ra, Lâm Văn Tịch liếʍ quên mình, dùng đầu lưỡi quấn lấy phần trụ thể mυ'ŧ chách chách, sau đó chuyển đến qυყ đầυ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mã mắt, rồi mới mυ'ŧ sạch toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại vào trong miệng. Cho dù đã mềm đi nhưng khi Lâm Văn Tịch ngậm vào trong miệng cũng thấy khó khăn, chỉ có thể cầm trong tay từ từ liếʍ lên.

Mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ xong, Lâm Văn Tịch cũng không quên liếʍ sạch cho hai viên tinh hoàn của nam nhân, còn có âm mao đã dính không ít sô cô la trắng, Lâm Văn Tịch cũng vươn lưỡi ra liếʍ cẩn thận.

"Tiểu yêu tinh." Nhìn đầu lưỡi hồng hồng quét qua âm mao, Lê Diễm cảm thấy cái cây của mình lại muốn thức tỉnh, thế nhưng anh biết còn có chuyện chưa làm xong nha, nếu như lại tiếp tục một lần nữa phải đến tối khuya mới có thể làm được.

"Được rồi, Tiểu Tịch, đứng lên nào."

"Dạ?" Lâm Văn Tịch vừa mới ngẩng đầu lên, nam nhân đã ẵm cậu vào trong phòng tắm.

"Để anh giúp em tẩy rửa sạch sẽ." Lâm Văn Tịch không nghĩ tới hôm nay thế mà nam nhân lại chỉ muốn mình một lần, không khỏi có chút khó hiểu.

Lê Diễm thả cậu vào trong bồn tắm, sau đó bắt đầu mở nước nóng, lúc giúp Lâm Văn Tịch xử lý hạ thể, lại bị Lâm Văn Tịch ngăn cản, chỉ thấy bé con mang theo gương mặt hồng hồng nói, "Chủ nhân, đừng có lấy mấy cái đó ra... Để lại bên trong sẽ dễ có cục cưng hơn." Hiện tại bọn Hạ Quân Dương đều đã sinh được ba đứa rồi...

Nghe thấy lời nói của Lâm Văn Tịch thiếu chút nữa Lê Diễm đã bật cười, anh sờ sờ lên đầu nhỏ đáng yêu của cậu.

"Đứa ngốc, yên tâm đi, đêm nay chủ nhân sẽ thao Tiểu Tịch thêm vài lần nữa, cũng sẽ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến tràn đầy, để em ngậm lấy cả một buổi tối luôn."

Quả nhiên không có khả năng nam nhân chỉ làm một lần đã bỏ qua cho mình, Lâm Văn Tịch ngượng ngùng đánh anh, để mặc anh rửa sạch sô cô la dính dấp ở trong cơ thể mình.

Sau khi Lê Diễm tẩy rửa cho Lâm Văn Tịch xong, lau khô thân thể rồi đi ra ngoài, đột nhiên ngoài cửa sổ có pháo hoa được bắn lên, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cảnh đẹp không khác gì pháo hoa đang nở rộ ra ở ngay trước mắt mình.

Lâm Văn Tịch vô cùng kinh ngạc, cái này sẽ không phải là... Nam nhân bắn cho mình chứ?

Khi một phát cuối cùng được bắn lên, Lâm Văn Tịch thấy rõ ràng sau khi trái pháo hoa cuối cùng nổ ra đã hiện lên chữ Tịch, bên dưới có kèm theo một trái tim, nhất thời viền mắt liền nóng lên.

"Bà xã, lễ tình nhân vui vẻ." Lê Diễm ghé vào tai cậu thì thầm.

2.5

Thì ra anh ấy không có quên!

"Xuống lầu xem thử đi." Lê Diễm kéo cậu đi, mở cửa đi xuống lầu, rất nhanh liền đi tới trong sân, vốn là một cái sân rất rộng nhưng hiện tại đã trở nên chật ních. Lâm Văn Tịch nhớ rõ hôm nay lúc về nhà thấy ngoài sân vẫn còn bình thường, mà bây giờ đã bày hoa hồng khắp sân, khi bước vào cứ như đặt mình vào trong một biển hoa, hơn nữa giữa mỗi đóa hoa hồng đều có một túi hoa hồng giả bên trong đựng một viên sô cô la tinh xảo, khắp sân chính là đất trời của hoa và sô cô la. Còn có không ít đèn màu treo ở chung quanh, chiếu sáng cả sân. Lâm Văn Tịch ngẩn người ra một hồi lâu.

"Nhiều sô cô la như vầy như vầy nè, thế nào, còn sợ ông xã không tặng sô cô la cho em nữa không?"

"Anh phải sớm nói cho em biết chứ." Lâm Văn Tịch đánh anh.

"Cứ tưởng em sẽ thích như vậy nha, ai ngờ đâu bà xã lại ăn giấm, mấy cô gái đó tặng một hộp sô cô la thì tính là cái gì, thứ anh muốn tặng em, chính là cả sân này nè."

Lâm Văn Tịch hạnh phúc ôm lấy anh, "Kỳ thực không cần nhiều như thế đâu. Em nghĩ là anh đã không còn quan tâm đến em nữa, chỉ là em sợ anh sẽ bị người khác cướp đi, cũng không phải thực sự để tâm đến chuyện mấy cô gái đó tặng anh một hộp sô cô la."

"Đứa ngốc." Lê Diễm hôn cậu, "Đến cả bộ dáng của nữ nhân kia ra sao anh còn chưa từng nhìn kỹ nữa là."

"Em biết." Lâm Văn Tịch nói một cách chua lè, "Thế nhưng cô ấy thích anh."

"Vậy ngày mai anh sẽ làm thủ tục chuyển trường cho Tình Tình."

Không nghĩ tới nam nhân sẽ nói như vậy, Lâm Văn Tịch ôm chặt lấy anh, kỳ thực ngoài miệng nói không cần nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào. Không biết từ khi nào, ở trong tình yêu, cậu cũng đã biến thành một người ích kỷ rồi. Thầm muốn để cho nam nhân độc nhất vô nhị này chỉ là độc nhất vô nhị của một mình mình.

"Bà xã, ở đây có nhiều hoa và sô cô la như thế, đêm nay, có thể chơi thoải mái rồi nha."

Sau khi nam nhân nói ra lời tà ác xong Lâm Văn Tịch lập tức thoát khỏi cảm giác xúc động, ngượng ngùng đánh vào miệng anh.



Hạ gia.

"Bà xã, sáng hôm nay lúc anh đưa thằng nhóc Hàn Hàn đi học, không ngờ phát hiện ra trong cặp của nó có một hộp sô cô la."

"A...ha... Anh chậm một chút... A... Xảy... Xảy ra chuyện gì..." Nam nhân chuyển động thân dưới có chút chật vật, bên trên là một thật cái bụng đang phình to.

"Không nghĩ tới thằng nhóc đó cũng biết theo đuổi người khác, chậc chậc."

"Nhẹ chút... A... Đều tại anh dạy hư nó..."

"Oan uổng quá à, anh tạo ra kinh hỉ cho bà xã còn không kịp, sao có thể dạy hư nó được chứ a."

"A a a... Sắp ra... A... Thoải mái quá... Sắp đỉnh đến cục cưng rồi... Đừng... A...ha..."

Khó trách mất đi một hộp sô cô la mình mua, vào lúc cùng đạt đến cao trào với bà xã, Hạ Quân Dương âm thầm nghĩ.



Nhà lớn của Trần gia.

"Vẫn còn học sinh trung học tặng sô cô la cho em hả, Mặc Mặc, có phải là anh nên cầm loa vào trong tiệm của em rống lên một câu em là hoa đã có chủ rồi không."

"Anh mới là hoa đó! Bọn họ... Chỉ là vài khách quen cũ của tiệm em mà thôi..." Cặp mắt của Trần Mặc chột dạ xoay loạn chung quanh, rõ ràng y đã quẳng mấy cái hộp sô cô la đó đi rồi mà... Tại sao lại bị anh ấy tìm thấy chứ...

"Phải không? Thế nhưng thư tình ở bên trong sô cô la lại là thế nào đây."

"Sao... Sao em biết được chứ... A... Anh đừng có cắm vào sâu như vậy... Đau..."

"Đau hả? Không phải chỗ này của em đã bị thao đến lỏng ra rồi sao?" Trần Diệu Thiên cố ý chọc giận y, cắn vào lỗ tai của Trần Mặc nói. Kỳ thực chỗ đó của bà xã vẫn chặt như ngày nào.

"Anh... Anh mới lỏng!" Nghe thấy người yêu nói chỗ đó của mình lỏng ra, Trần Mặc không cam lòng mà siết hậu huyệt lại một chút, lập tức Trần Diệu Thiên bị kẹp đến mức kêu la oai oái.

"Bà xã, em muốn kẹp đứt anh sao! Chậc chậc."

"A...ha... Chậm một chút... A..."

"Ai biểu em dám kẹp anh, thao chết em."

"Anh a... Anh cái đồ khốn này... A... Đỉnh đến rồi... Thoải mái quá..."

"Vứt mấy hộp sô cô la đó đi."

"Ưm ưʍ... Sẽ vứt mà... A... Dùng sức một chút... A...ha..."

"Bà xã, lễ tình nhân vui vẻ."

"A a... Sắp bị thao chết... A... Đừng đỉnh nữa..."