"Có phải là rất muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi của chủ nhân bắn vào tao huyệt của em đút no ăn no hay không? Em hút được nó ra chủ nhân liền thưởng cho em nha."
Nghe nam nhân nói sẽ thưởng cho mình, Lâm Văn Tịch cũng bắt đầu chờ mong, thế là dùng hai tay mình ôm sát lấy cổ của nam nhân, sau đó nâng thắt lưng lên, đến cả chút động tác nho nhỏ này đều có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khi cái vật đang cắm ở bên trong của nam nhân ma sát lấy mình, dần dần côn ŧᏂịŧ trượt ra ngoài, thân thể trở nên càng thêm khao khát, thế là Lâm Văn Tịch lại nâng cao lên một chút, nhả côn ŧᏂịŧ của nam nhân ra càng nhiều hơn, sau đó dùng sức ngồi xuống, sáp đến tận sâu bên trong mình. "A...ha... A..." Vẫn còn thiếu chút nữa, đỉnh đến chỗ khiến mình thoải mái nhất, mỗi lần nam nhân đều có thể chuẩn xác đỉnh vào nơi đó, thế là Lâm Văn Tịch nhớ lại kɧoáı ©ảʍ quen thuộc, cố ý cắm vào một nơi.
"A a... Ưʍ... Đâm tới rồi... A a..."
Lâm Văn Tịch một bên chuyển động thắt lưng lên xuống, nam nhân thì lại cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú của cậu, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn.
"Hmm a... A... Đau... Ưʍ..." Kỳ thực cũng không phải là đau, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy trước ngực của mình dâng lên một cảm giác kỳ quái, đặc biệt là khi nam nhân như dùng sức hút một cái hệt như mυ'ŧ sữa, cảm thấy cứ như bên trong có cái gì đó đang từ từ trướng lên, tiếp đó càng ngày càng đau. Kỳ thực nam nhân cũng muốn buông cậu ra, nhưng lại không dừng được, lần đầu tiên anh phát hiện ra nơi đó của Lâm Văn Tịch mê người đến thế. Rõ ràng không giống với nữ nhân, vừa lớn vừa mềm, nhưng mà so với nữ nhân còn thoải mái hơn, lại thơm nữa, bị mình mυ'ŧ vào liền chậm rãi biến lớn và mềm ra, cho nên Lê Diễm không hề ngừng lại, giống như là đã mυ'ŧ đến nghiện, cứ ngậm lấy không ngừng gặm cắn, cái tay còn lại cũng dùng sức xoa lên một bên, chỉ cảm thấy nơi đó rất thơm, có một loại hương sữa tinh khiết nguyên thủy nhất.
Lâm Văn Tịch cảm thấy càng ngày hai bên ngực của mình càng trướng, với lại cũng rất ngứa, cảm giác tê dại khiến cậu cảm thấy xa lạ, bị nam nhân mυ'ŧ đến mức xuất hiện loại kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có, thế nhưng lại rất khó chịu, cảm thụ cứ như nước lửa giao hòa vậy.
"A...ha... Ngứa quá trướng quá... A...ha... Không được... A..."
Nghe cậu nói ngứa, nam nhân lại mυ'ŧ càng thêm cố sức hơn. Cái tay bên kia cũng xoa nắn càng mãnh liệt. Nhằm giúp cậu giảm bớt cảm giác tao ngứa này.
"A a a... Chủ nhân đừng mυ'ŧ nữa... Khó chịu quá... A...ha..." Lâm Văn Tịch cũng quên mất chuyện trừu sáp, nước mắt rơi xuống, kéo đầu của nam nhân muốn y rời khỏi bộ ngực của mình, chỗ đó rất khó chịu, giống như có thứ gì đang muốn thoát ra ngoài vậy.
"Thơm quá. Hình như nơi này của Tiểu Tịch trướng lớn hơn rất nhiều rồi a." Cuối cùng nam nhân cũng buông cậu ra, chọc chọc vào vυ' của Lâm Văn Tịch, nơi đó đã đỏ bừng một mảnh, trướng lớn hơn gấp 2-3 lần. Nhìn qua đặc biệt mê người. Lê Diễm nhịn không được lại cúi đầu xuống hung hăng mυ'ŧ thêm một cái.
"Đừng mà... Hức hức... Chủ nhân nhanh buông ra... Khó chịu quá... A...ha... A..."
Bên trong thật giống như có cái gì đó bị hút ra ngoài, Lâm Văn Tịch kêu khóc, thế nhưng nam nhân vẫn cứ cắn lấy nơi đó của mình, kéo nó ra để cậu cảm thấy càng thêm vừa đau vừa ngứa.
"Ha.. Ha... Không được... A... A a..." Lâm Văn Tịch thoải mái đến mức rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt.
"A a a... Chủ nhân đừng... A..." Theo Lâm Văn Tịch thét lên một tiếng chói tai, đột nhiên một luồng dịch thể mang theo hương sữa nhàn nhạt chảy vào trong miệng của Lê Diễm, tuy rằng rất thanh rất nhạt, thế nhưng Lê Diễm vẫn cảm nhận được, nó có mùi vị của sữa tươi. Nam nhân giống như là không chắc chắn mà hung hăng mυ'ŧ vào một ngụm, liền có chút xíu chảy ra, thế nhưng chỉ chốc lát sau lại không mυ'ŧ ra thêm được gì nữa.
Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một tia sáng trắng, thoải mái đến mức cậu bỗng mất đi ý thức, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới hình như có thứ gì đó chảy ra, trong lòng lộp bộp một tiếng! Bình tĩnh lại, lập tức cảm thấy chuyện đó không có khả năng, thế nhưng chốc lát sau lại bị nam nhân mυ'ŧ mạnh lấy, cậu chỉ cảm thấy nơi đó vừa đau vừa ngứa hơn nữa vẫn còn có chút trướng, thế nhưng cảm giác lại không có kinh khủng như ban nãy.
"A a... A...ha... A... Khó chịu... Quá…"
Lê Diễm không thể tin mà chuyển đầu sang một bên khác hung hăng mυ'ŧ một ngụm, bên này cũng chảy ra chút xíu, lúc này đây anh cũng không có vội vã nuốt vào, mà vội nhả núʍ ѵú đã trướng lớn của Lâm Văn Tịch ra, quả nhiên thấy bên trên mang theo một chút dịch thể trong suốt màu trắng, trong bóng đêm không nhìn thấy được quá rõ ràng, mà hiển nhiên Lâm Văn Tịch cũng không biết có phải chỗ đó của mình đã thực sự chảy ra cái gì hay không, cậu chỉ tò mò nhìn theo tầm mắt của nam nhân.
Hai tiểu thù du hồng hồng đáng thương đã bị nam nhân mυ'ŧ biến lớn tựa như quả anh đào, phát hiện trước ngực có một chút chất lỏng khả nghi, trong không khí còn phảng phất mùi sữa tươi như có như không, cho dù hai người không muốn nghĩ về phương diện kia nhưng cũng không còn cách nào khác, giống như là muốn chứng mình, Lê Diễm thần xui quỷ khiến mà cúi đầu, vươn lưỡi quét qua đầṳ ѵú của Lâm Văn Tịch, dịch thể liền bị cuốn vào trong miệng mình, lần này không có cảm nhận sai nữa, rõ ràng không phải là nước bọt của mình, mà là tương tự như... Thứ sữa mẹ gì đó... Ngẩng đầu vừa có chút kinh ngạc lại mừng rỡ nhìn Lâm Văn Tịch, người phía sau đã xấu hổ che mặt đi, nghĩ đến biểu tình vừa nãy của Lê Diễm, sẽ không phải là y đã nhìn thấu cái gì rồi chứ? Cậu hoảng hốt, không tự chủ được lấy tay che kín ngực mình lại.
"Chủ nhân... Đừng nhìn... Không muốn..." Lắc đầu, một bên không tự chủ được mà lui về phía sau, thân thể lại bị nam nhân giam cầm lại.
"Bảo bối... Em..." Lê Diễm vừa định mở miệng, Lâm Văn Tịch lại lắc mạnh đầu hô lên, "Em không biết nó... Em... Từ bỏ... Đừng nhìn mà... Hức hức..."
Lê Diễm nhìn bé con đang hoảng hốt, cho rằng chỉ là em ấy không muốn thừa nhận mình có công năng đặc thù của nữ giới, đau lòng ôm lấy cậu, mặc dù cảm nhận được bé con có chút khác thường, nhưng cũng không có thời gian để ngẫm nghĩ, không vội nói gì cả, anh chỉ hôn lên môi cậu, ôm sát lấy thân thể đã có chút run rẩy, dùng ngữ khí ôn nhu nói: "Bảo bối, đừng sợ, không sao đâu. Trên người em thơm quá, ông xã giúp em mυ'ŧ mυ'ŧ một chút, ha?"
Tuy rằng vô cùng kinh ngạc với chuyện nam nhân không hỏi gì cả, thế nhưng trong ngực lại giống như được rót vào một dòng ấm, chắc là nam nhân cũng không có suy nghĩ đến cái phương diện kia đi, Lâm Văn Tịch âm thầm suy nghĩ. Đồng thời cũng bởi vì một câu "ông xã" vừa nãy của Lê Diễm, khiến cho cậu quên mất phải chống cự, thân thể khẽ run lên, mở to hai mắt nhìn nam nhân ở trước mặt mình.
Cảm thấy dáng vẻ của cậu đáng yêu không khác gì một con mèo con, Lê Diễm cười hôn một cái lên chóp mũi của Lâm Văn Tịch, dùng một tay vuốt ve lưng cậu, trạng thái hiện tại của hai người là đang gắn kết với nhau, bởi vì vừa nãy không động đậy, Lê Diễm dứt khoát ôm lấy cậu trực tiếp trừu sáp, đồng thời cúi người xuống tiếp tục ngậm lấy núʍ ѵú đã trướng lớn của Lâm Văn Tịch, nơi đó thực sự rất thơm, phân bố ra một ít dịch thể, khiến cho Lê Diễm muốn ngừng mà ngừng không được, hận không thể đồng thời mυ'ŧ lấy cả hai đầṳ ѵú.
"A...ha... A..."
"Ông xã mυ'ŧ em thoải mái chứ?" Nam nhân vẫn còn đang ngậm lấy nơi nào đó nói, hàm răng cọ qua khiến Lâm Văn Tịch vừa đau lại vừa thoải mái.
"Ưm a... A...ha... Thoải mái... Ưʍ... Ông xã..." Một câu ông xã cuối cùng, thanh âm của Lâm Văn Tịch nhỏ tới mức gần như không dám kêu ra thành tiếng, lại hoàn toàn mềm nhũn, nghe vào phá lệ mê người.