Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 72: Yêu liền ở cùng một chổ đi

Một lát sau, Lê Diễm cũng đi ra từ bên trong, nhưng trên mặt lại mang theo hàn khí, không thèm nói một câu, làm hại Uông Chỉ Tâm đành phải nuốt mấy lời muốn hỏi xuống bụng, nam nhân này, lúc nóng giận thật sự đúng là kinh khủng trước sau như một mà. Ngay cả Lê Tông Sinh cũng bị khí tức âm trầm của con trai mình dọa sợ, nhất thời đã quên chuyện muốn nói với anh.

Lê Diễm trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, ai cũng không dám hỏi anh định đi đâu. Thẳng đến khi Lê Diễm rời đi, bầu không khí lại khôi phục về trạng thái yên tĩnh, Lê Tông Sinh mới nghiêm mặt mở miệng, “Chỉ Tâm, có phải là nên sớm đuổi cái người làm kia đi hay không.”

“Không nghiêm trọng như vậy chứ.” Uông Chỉ Tâm vội nói, nếu như để Lê Tông Sinh đuổi bé con đi trong cơn giận dữ, không cần suy nghĩ cô cũng biết Lê Diễm sẽ phản ứng như thế nào, bất quá, tình huống hiện tại nếu cứ để như thế thì cũng không phải biện pháp, không phải là bé con đang hiểu lầm đó chứ? Cô cũng nên tìm thời gian đi thượng lượng với nam nhân mới được, chỉ cần Lê Diễm đừng trưng ra cái vẻ mặt băng sơn với hàm ý có rắm mau thả với mình thì được rồi.

Lâm Văn Tịch trốn vào phòng, dựa lên cửa, tim đập rất nhanh, cậu cũng không biết tại sao mình lại phải chạy, cậu thấy rất khẩn trương, cậu cảm nhận được nam nhân đã tức giận, thế nhưng, thực sự là cậu không biết nên trả lời như thế nào a, rõ ràng cậu nên kể rõ cho nam nhân nghe mọi chuyện, sau đó nói cho nam nhân biết bọn họ làm như vậy là không đúng, kể từ hôm nay cậu sẽ rời đi không bao giờ quấy rầy đến cuộc sống của nam nhân nữa. Thế nhưng cậu làm không được, nam nhân biết cậu đang nói dối, cho nên căn bản là cậu không thể viện cớ được.

Lâm Văn Tịch trốn ở trong phòng không đi ra ngoài, bởi vì sợ nhìn thấy Lê Diễm, nên cũng không biết cả một buổi tối đối phương chưa từng về nhà.

“Cộc cộc cộc.” Tiếng đập cửa khiến Lâm Văn Tịch càng thêm hoảng sợ, theo bản năng nghĩ đến nam nhân kia, cho nên ngay cả cửa cũng không dám mở.

“Tiểu Tịch, là chị.”

Uông Chỉ Tâm? Lâm Văn Tịch không nghĩ tới nữ nhân kia sẽ tới tìm mình, có chút kinh ngạc, đồng thời không thể bỏ qua một chút mất mát trong lòng mình, rõ ràng không muốn đối mặt, nhưng vẫn hi vọng nam nhân đến tìm mình, Lâm Văn Tịch bị tâm tình mâu thuẫn của chính mình khiến cho tâm phiền ý loạn. Thật sự là do cậu đã quá tham lam rồi sao?

Mở cửa ra, quả nhiên liền thấy được nữ nhân xinh đẹp kia đang đứng ở trước cửa phòng mình.

“Uông tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Uông Chỉ Tâm cười cười với cậu, “Chị có thể vào trong không?”

“Dạ.” Lâm Văn Tịch hé cửa ra một chút, để cô đi vào.

Thật ra Uông Chỉ Tâm không quá khách khí với cậu, sau khi đi vào liền tự ngồi xuống sô pha, nhìn bộ dáng câu nệ của bé con liền không tự chủ được mà nở nụ cười, “Đừng khẩn trương nè, chỉ là muốn tán gẫu với em một chút mà thôi.”

“Dạ.” Lâm Văn Tịch không biết bản thân có chuyện gì để trò chuyện với cô, cậu chỉ cúi đầu, sau khi đóng cửa lại liền ngồi vào một đầu khá xa của sô pha.

“Ngồi gần lại chút đi.”

Lâm Văn Tịch nghe lời nhích nhích lại gần, kỳ thực cậu cũng không có chán ghét nữ nhân cho lắm, chỉ là, cậu không quen với bầu không khí kỳ quái như vầy mà thôi.

“Em thích Lê Diễm hả?” Ngược lại Uông Chỉ Tâm liền đi thẳng vào vấn đề. Lâm Văn Tịch ngẩn ra, không trả lời.

“Yên tâm, em nói cho chị biết thì chị cũng sẽ không làm gì em đâu. Hơn nữa chị có thể nói cho em biết chuyện này nè, chị với anh ta chưa từng ngủ chung trên một chiếc giường nữa, cho nên em cứ yên tâm đi.”

Lâm Văn Tịch có hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, không quá rõ tại sao cô ấy lại đến đây nói những lời này với mình, nhưng không thể phủ nhận rằng trong lòng mình lại như có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, bởi vì … như vậy cuối cùng mỗi ngày cậu cũng không cần suy nghĩ lung tung nữa rồi.

“Được rồi, hiện tại nói cho chị nghe đi, em thích anh ta chứ?”

Lâm Văn Tịch gật đầu một cái. Cậu biết hẳn là cô ấy đã nhìn ra gì đó rồi, không thôi cũng sẽ không tới đây tìm mình.

“Đỏ mặt cái gì nha, xấu hổ sao?” Uông Chỉ Tâm nở nụ cười nhìn cậu, chỉ mới nghe hỏi câu đầu tiên thôi mà đã xấu hổ rồi, thực đúng là một bé con đơn thuần mà. “Thích liền thích đi, không sao cả.”

“Chị… Sẽ không cảm thấy kỳ quái sao… Em thích… Nam nhân…”

“Không có a.”

“…”

“Yên tâm đi, anh ta cũng thích em. Ngay cả khi đối mặt với Lê bá bá đều ra vẻ băng sơn, cũng chỉ đối với em mới có chút biểu tình của con người mà thôi.”

Nếu Uông Chỉ Tâm không nói, Lâm Văn Tịch đã sắp quên mất bộ dáng trước kia của Lê Diễm luôn rồi, bởi vì hiện tại hình tượng của người nọ ở trong lòng mình, đã triệt để biến thành ác ma tà ác xấu xa, đương nhiên là có thời điểm cũng sẽ rất ôn nhu rất dễ thương.

“Gần đây hai người chiến tranh lạnh hả?”

“…”

“Có phải là anh ta khi dễ em không?”

Lâm Văn Tịch lắc đầu. Nam nhân không có khi dễ cậu a. Đây chỉ là vấn đề của riêng cậu, vô pháp mở miệng nói với người khác.

“Kỳ thực em cũng không cần để ở trong lòng, chuyện đám cưới giữa chị và Lê Diễm, tuyệt đối không có khả năng thực hiện được, có điều hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt, nhất định anh ta không có nói với em, nên để chị nói với em vậy. Hiện tại nam nhân mà chị yêu đang nằm trong tay ba chị, chắc em không biết ba chị như thế nào đâu ha? Là một nhân vật hung ác, trước đây thiếu chút nữa đã đánh gãy chân anh ấy, nếu không chị đã không nói sẽ cắt đứt liên với anh ấy và kết hôn cùng Lê Diễm, bằng không anh ấy sẽ thực sự bị ba chị…” Nói đến đây vành mắt của Uông Chỉ Tâm đã thấm đẫm nước mắt, Lâm Văn Tịch nhìn ra cô phi thường yêu nam nhân kia, lần trước cậu cũng đã được gặp nam nhân kia một lần rồi, chắc người nọ cũng cực kỳ yêu cô ấy đi?

“Trước đây anh ấy là một cấp dưới của ba chị, nói trắng ra chính là một tùy tùng, khi còn bé bởi vì nhà nghèo nên bị bán tới đó, cho tới hiện tại ba chị chưa bao giờ nhìn thẳng vào anh ấy, cũng hiểu được anh ấy không có tiền đồ gì, nhưng thật không ngờ, con gái của ông sẽ dây dưa với nam nhân kia, đương nhiên đây là từ mà ba chị dùng, cho nên ba chị liền nổi giận, nghĩ hết biện pháp muốn chặt đứt tụi chị. Thế nhưng hết lần này tới lần khác bên phía Lê Diễm cũng kéo dài không có kết hôn, ba chị lại không thể phát tác với Lê Diễm, bất quá dựa vào giao tình với Lê bá bá, cũng khiến cho Lê bá bá thúc giục Lê Diễm rất căng. Lần trước ở khách sạn, việc anh ấy dẫn chị đi khiến ba chị cực kỳ tức giận, trực tiếp giam lỏng anh ấy, chị tự biết ba mình, chị thực sự rất sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện, cho nên đi tìm Lê Diễm nói chuyện, hi vọng anh ta có thể giúp chị một chút, dùng chuyện kết hôn che giấu để ba chị bớt giận.”

“Bất quá em cũng biết Lê Diễm không phải là một người sẽ sống vì người khác, cho nên anh ta thà lựa chọn về nhà cũng không chịu kết hôn, thế nhưng đây đã là nhượng bộ rất lớn của anh ta, nói thật, Tiểu Tịch, chị không biết cuối cùng Lê Diễm có thể giúp chị kết hôn với chị hay không, thế nhưng em phải biết là, đã lâu như thế, tuy rằng không phải chị vẫn ở cùng một chỗ với Lê Diễm, thế nhưng ít nhất chị biết anh ta chưa từng động tình với ai. Em là người đầu tiên.”

Lâm Văn Tịch nghe nữ nhân nói như vậy, ngược lại thấy có chút kinh ngạc, mình là… Người đầu tiên? Thế nhưng trước đây người nọ từng có rất nhiều nữ nhân… Còn có người nọ và mẹ… Đúng vậy… Mẹ! Lẽ nào người nọ không thật sự yêu mẹ hay sao?

Lâm Văn Tịch lắc đầu với Uông Chỉ Tâm, “Không… Em không thể thích y… Chúng em không thể ở cùng một chỗ…”

“Tại sao lại không thể?”

“Đừng hỏi… Chúng em chỉ là không thể ở cùng một chỗ mà thôi… Không thể…” Trong mắt Lâm Văn Tịch đã ngấn lệ, chỉ chịu nhả ra một câu như vậy.

Uông Chỉ Tâm cũng có chút nóng nảy, “Thích thì liền ở cùng một chỗ a, tại sao còn phải do dự chứ? Chỉ cần yêu một người, thì còn phải đắn đo gì nữa? Có cái gì không đúng chứ? Em đừng nói với chị cái gì mà không môn đăng hộ đối, nếu như chị xem những thứ này là trở ngại thì chị đã không thích nam nhân kia rồi, Tiểu Tịch, dũng cảm chút đi nào.”

“Thế nhưng người kia là người mà mình không nên yêu a!”

“Chỉ cần là yêu nhau, còn có cái gì mà nên hay không nên yêu chứ!” Uông Chỉ Tâm bắt đầu có chút kích động, kỳ thực cô cũng không hy vọng đến cuối cùng bọn họ sẽ phát triển thành uyên ương số khổ như mình, nếu như có thể, cô thật sự cầu mong cho bọn họ có thể ở cùng một chỗ với nhau.

“Thực sự có thể không để ý hay sao…” Lâm Văn Tịch nhỏ giọng nỉ non, dù cho người kia có là ba của mình?