Sau khi Lâm Văn Tịch đạt tới cao trào, Lê Diễm mới hôn lên môi cậu, vươn lưỡi ra quấn lấy đầu lưỡi của cậu hung hăng mυ'ŧ một phen, Lâm Văn Tịch mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy thân thể của mình lại nóng lên. Không biết từ lúc nào đôi tay mình đã ôm lấy cổ của Lê Diễm, đầu lưỡi từ từ đáp lại hưởng ứng với nam nhân, cảm nhận được cậu đáp lại, Lê Diễm hôn càng thêm cậu sâu hơn.
Tay anh sờ lên thắt lưng của Lâm Văn Tịch, vuốt ve qua lại nơi đó. Từ từ di chuyển xuống dưới, tìm tòi những địa phương trên thân thể Lâm Văn Tịch, bản thân cậu thì đã trở nên mềm nhũn, sau khi bị nam nhân sờ soạng một phen thì Lê Diễm lại tiếp tục động tác, anh khẽ chọc vài cái vào huyệt khẩu do bị ngâm trong rất nhiều rượu đỏ đã khiến nó trở nên rất ướŧ áŧ, sau đó vói hai ngón tay vào. Đệm giường dưới thân đã có chút ướt, Lâm Văn Tịch không thoải mái mà vặn vẹo thân người, muốn tìm một nơi sạch sẽ hơn.
“Hmm… Ưm…”
Chờ đến khi nam nhân buông cậu ra, Lâm Văn Tịch lại thành công rơi vào trong bể tình một lần nữa.
Lê Diễm đứng dậy, Lâm Văn Tịch không biết từ lúc nào mà trong tay của anh đã nhiều hơn một cuộn vải đen, còn chưa kịp hiểu rõ cái gì, liền bị nam nhân bịt mắt lại.
“Phải bịt cho kín đấy, đừng sợ. Sẽ không thương tổn em.”
Cảm giác tăm tối khiến cho Lâm Văn Tịch nhất thời cảm thấy có chút sợ hãi, câu nói kia của nam nhân giúp cậu an tâm hơn một ít, nhưng lập tức cậu liền cảm giác được Lê Diễm rời khỏi giường.
“Chủ nhân, anh đi đâu?” Lâm Văn Tịch sợ nam nhân rời khỏi, bàn tay nhỏ bé lôi kéo một góc áo của nam nhân.
“Tiểu người hầu đừng nóng vội, tôi đi lấy chút đồ.” Lê Diễm sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu để cậu an tâm lại, như vậy Lâm Văn Tịch mới chịu buông tay ra.
Lâm Văn Tịch không biết nam nhân muốn làm cái gì, biết được anh không định rời khỏi phòng, chỉ đi lấy thứ gì đó, liền an tâm hơn một ít, mắt nhìn không thấy khiến các cảm quan khác của cậu càng thêm mẫn cảm, không ngừng lắng tai nghe ngóng thanh âm chung quanh.
Nhìn bé con ngồi ở trên giường bất an động đậy đầu nhỏ, trong lòng Lê Diễm thấy rất thương tiếc, liền hôn cậu một cái.
“Chủ nhân, có thể không bịt mắt không, em sợ…”
“Không sao đâu. Như vậy mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nha.” Lê Diễm sờ sờ đầu của cậu, sau đó đứng dậy, không biết là trong tay anh đang cầm theo cái gì, “Tiểu người hầu nằm yên đừng nhúc nhích, chủ nhân sẽ làm cho em thoải mái.”
Lê Diễm nói xong, liền cắn lên đầu nhũ của cậu, vừa nãy nơi đó cũng đã bị nam nhân mυ'ŧ đến trướng trướng, hiện tại lại bị đưa vào trong miệng.
“A…ha… Ưm a…”
“Lại mang tới vài thứ khiến em thấy thoải mái.”
Lê Diễm phun viên đậu đỏ đã cứng rắn kia ra, đứng dậy, đặt một vật gì đó ở chỗ không xa thân thể của Lâm Văn Tịch, cảm nhận được hình như có hơi nóng phun lên trước ngực mình, Lâm Văn Tịch cảm thấy có chút kỳ quái, đây là cái gì vậy? Không đợi Lâm Văn Tịch nghĩ xong, liền cảm giác được đầu nhũ trước ngực mình bị một giọt gì đó nung nóng nung nóng, tê tê ngứa ngứa, cảm giác thật sự rất kỳ quái.
“A…ha… Chủ nhân… Đây là cái gì…”
“Thoải mái sao? Đầṳ ѵú bên này cũng đến cảm nhận một chút đi.”
Bởi vì không nhìn thấy gì, dường như cơ thể trở nên càng thêm mẫn cảm, thời điểm giọt thứ hai nhiễu xuống, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy cả người run lên, cái loại cảm giác vừa nóng vừa đau lại xen lẫn chút kɧoáı ©ảʍ khó diễn tả thành lời này thật sự là khiến cậu có chút ăn không tiêu. Tiếp theo liền có giọt thứ hai giọt thứ ba nhiễu xuống, từ đầu nhũ đến quầng vυ'.
“Ưm a… Chủ nhân, từ bỏ… A… Đầṳ ѵú… Sẽ hỏng… A…”
“Có phải là rất thoải mái không?”
Kỳ thực Lê Diễm cũng không nghĩ tới nơi này có chuẩn bị nến tình thú, vừa nãy cũng là khi anh đi lấy chuối tiêu mới nhìn thấy. Kỳ thực loại nến này thì không nóng bằng nến thông thường, sẽ không khiến cơ thể bị phỏng được, nhưng lại sản sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ đặc biệt, bất quá đối với người chưa từng được nếm thử qua như Lâm Văn Tịch là thích hợp nhất. Giống như thời điểm thực hiện các hạng mục điều giáo SM, tuy rằng Lê Diễm cảm thấy mình không có loại khuynh hướng này, thế nhưng không thể phủ nhận, hiện tại sau khi nhìn thấy hai đầu nhũ hồng nhạt xinh đẹp trên ***g ngực trắng nõn của bé con dính thêm một màu đỏ tươi, khiến nó trở nên càng thêm diễm lệ mê người, còn có trên mặt bé con có cái loại biểu tình vừa đau vừa thoải mái này, khiến anh nhịn không được nghĩ muốn khi dễ em ấy, muốn nhìn đến càng nhiều biểu tình cuồng loạn của em ấy hơn.
Cảm giác được thứ nong nóng kia rơi xuống người mình càng ngày càng nhiều, Lâm Văn Tịch bắt đầu bất an giãy dụa, muốn né khỏi thứ không ngừng nhiễu xuống người mình kia, “A…ha, chủ nhân… Từ bỏ… A… Là nến sao… A… Đừng…”
Thanh âm của Lâm Văn Tịch lại trở nên khàn khàn, mang theo cảm giác sắp khóc đến nơi, Lê Diễm biết hiện tại bé con rất bối rối, mắt bị bịt lại, tay chân bị chính mình chế trụ, không thể giãy dụa, chỉ có thể để mặc cho cái thứ không biết tên này nhiễu xuống người mình, “Ngoan, bảo bối đừng sợ, đây không phải là nến bình thường. Không sao đâu.”
“Thế nhưng, chủ nhân, em khó chịu lắm… Hức hức…” Bé con nghẹn ngào, mỗi khi bị nóng một chút, cậu cũng sẽ run rẩy theo, rõ ràng là cảm giác nóng rát chịu không nổi, nhưng lại có chút kɧoáı ©ảʍ, chẳng lẽ là do mình quá biếи ŧɦái rồi sao?
“Khó chịu hay là thoải mái?” Nam nhân cứ như là nhìn thấu cậu nên bèn đặt câu hỏi.
Lâm Văn Tịch xấu hổ đến độ đỏ mặt, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Khó chịu… Thế nhưng… Hình như lại… Rất thoải mái… Hức hức chủ nhân…” Sau khi nói xong, Lâm Văn Tịch xấu hổ chịu không nổi, cảm thấy hình như mình thật sự là một đứa biếи ŧɦái, mắt đã bị che bằng vải đen nhưng vẫn cố nhắm mắt vì không dám đối mặt với Lê Diễm.
“Là vậy sao, không sao đâu.” Lê Diễm biết bé con đang suy nghĩ cái gì, một bên ôn nhu an ủi cậu, thế nhưng động tác trên tay lại không hề giống như lời anh nói, không ngừng tiếp tục hành động đang dang dở. Di chuyển từ trên ngực bé con xuống phần bụng, thậm chí còn nhiễu lên phân thân đang dần dần cương lên của cậu. Cảm giác đau đớn lại khiến cho tiểu ngọc hành của Lâm Văn Tịch vểnh lên càng cao.
“A…ha… Chủ nhân… Tha cho em… A…”
“Bị nhiễu lên thế này mà vẫn cương được, càng ngày tiểu người hầu càng *** đãng a.”
“Chủ nhân… Đừng nói nữa… A…”
“Em nói xem nếu nhiễu vào phía sau thì sẽ có cảm giác gì đây?” Lê Diễm cười cười rút chuối tiêu trong cúc huyệt ra, nghe thấy những lời này, Lâm Văn Tịch ngẩn ra, lập tức sợ hãi giãy dụa, ra sức lắc đầu.
“Đừng… Ưm a… Chủ nhân…”
Lê Diễm lật người Lâm Văn Tịch lại để cậu quỳ trên giường, sau đó tách hai cánh mông của cậu ra, nhìn tiểu huyệt đã có chút đỏ tươi do vừa mới bị mình cắm vào xong, từ từ cầm nến đỏ tới gần. Mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ, Lâm Văn Tịch sợ hãi gào thét nhào về phía trước.
“Chủ nhân, đừng, sẽ chết đó, đừng, hức hức.”
“Đừng lộn xộn nha, coi chừng PP (viết tắt của thí thí, có nghĩa là mông á) bị phỏng đó.” Nam nhân cố ý ác liệt vỗ vỗ lên mông cậu, kéo Lâm Văn Tịch đang có ý đồ bỏ chạy lại, buông nến xuống, cầm lấy dây lưng ở một bên qua cột tay của cậu vào đầu giường, sau đó tiếp tục đưa nến lại gần.
“Không… Không muốn… Chủ nhân… Tha cho em…” Bởi vì Lâm Văn Tịch rất khẩn trương cho nên tiểu huyệt xinh đẹp không ngừng co rút lại, tay của nam nhân nhẹ nhàng xoa nắn, muốn giúp cậu bình tĩnh lại một chút.
“Không sao đâu, Tiểu Tịch, sẽ rất thoải mái đó.” Nói rồi một giọt chất lỏng màu đỏ rơi xuống từ trên trụ thể xinh đẹp, vừa vặn rơi xuống cúc tâm, vô cùng bắt mắt, cho nên khi nhìn đến, Lê Diễm liền cảm giác bụng dưới của mình nảy lên trận trận lửa nóng.
“A a a… Chủ nhân…” Lâm Văn Tịch rơi nước mắt, thanh âm do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên không ngừng run rẩy.
“Có phải rất thoải mái không?”
“A…ha… Đừng… Nhiễu nữa… A a sắp bị đốt phỏng… A…”
“Sao ở đây có thể bị phỏng được chứ bảo bối. Thực sự là rất đẹp a.” Lại một giọt nến nhiễu xuống, cả người Lâm Văn Tịch liền run lên. Da thịt nơi đó vô cùng mẫn cảm, loại cảm giác nóng rực đau đớn này khiến cho Lâm Văn Tịch cảm thấy vừa sợ hãi vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ngoại trừ nhiễu vào huyệt khẩu của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm còn cho nến nhiễu lên lưng cậu, nhìn thấy làn da trắng nõn nở rộ nhiều đóa hoa đỏ tươi nho nhỏ, đúng là đẹp không tả xiết. Dường như Lê Diễm lại nghĩ tới chuyện gì đó, mắt anh híp lại một cái.
Dần dần, không còn loại cảm giác bỏng rát này nữa, Lâm Văn Tịch cho rằng nam nhân đã buông tha cho mình, lại không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một vật gì đó đặt ngay huyệt khẩu của mình.
“Chủ nhân… A…ha… Muốn làm gì nha…”
“Dùng tiểu huyệt của em ngậm lấy ngọn nến xinh đẹp này vào đi.” Nói rồi nam nhân dùng sức đẩy một cái, lập tức trụ thể thô to liền cắm vào bên trong.
Kỳ thực do sợ thương tổn đến cậu nên Lê Diễm đã dập lửa, chỉ là Lâm Văn Tịch đang bị bịt mắt nên không biết, cảm nhận được cái vật kia càng đẩy thì càng tiến, mặt trên còn có cảm giác nóng rực do mới bị đốt qua, cậu liền cảm thấy toàn bộ các dây thần kinh của mình đều lần lượt đứt đoạn.
“Từ bỏ… Chủ nhân…” Hôm nay Lê Diễm thật kỳ quái, hành vi gần như điên cuồng này sau khi Lê Diễm tự mình ngẫm lại đều cảm thấy có chút quái lạ, chính là cái loại cảm giác bất an trong ngực này ngày càng trở nên mãnh liệt, nên anh mới có thể làm ra một số chuyện biểu đạt ý muốn chiếm làm của riêng và muốn khống chế gần như là biếи ŧɦái này đối với bé con.
“Ngậm lại cho chặt.” Nam nhân nhìn bộ dáng cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp ngậm lấy nến đỏ, dứt khoát rút cả cây ra, sau đó trực tiếp đâm toàn bộ phân thân đã trướng lâu của mình vào, không chút lưu tình.
“A a a…” Đột nhiên bị giữ lấy, khiến Lâm Văn Tịch không khống chế được kêu to lên. Lê Diễm lập tức gỡ miếng vải đen đang bịt kín mắt cậu ra, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu qua, thế mới phát hiện trên gương mặt ấy đã tràn đầy nước mắt, chắc là do vừa nãy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ rồi.
Lê Diễm có chút đau lòng những giọt nước mắt này, một bên an ủi cậu một bên dùng hạ thân bắt đầu chậm rãi trừu sáp.
“Không có việc gì.”
“Chủ nhân thật xấu xa… Hức hức…” Lâm Văn Tịch vừa khóc lại vừa uốn éo người nghênh hợp với sự trừu sáp của nam nhân.
“Vừa nãy là ai mới thoải mái đến mức lãng kêu đâu.” Nam nhân tà mị nói.
Lâm Văn Tịch đỏ mặt, “Em là… Là bởi vì… Khó chịu… A a chủ nhân đừng…”
Nghe thấy lời của cậu Lê Diễm cố ý đâm đầu đỉnh thô to vào một nơi hơi nhô ra ở bên trong, “Sao tiểu người hầu lại không thành thực như thế a.”
“A…ha… Chủ nhân… Em sai rồi… Đừng sáp nơi đó… A…”
“Chính là muốn sáp ở chỗ đó, còn muốn sáp hỏng em nữa kìa.” Lê Diễm sờ lên thân thể của Lâm Văn Tịch, mặt trên có không ít giọt nến mình vừa mới nhiễu qua, khi ngón tay xẹt qua thỉnh thoảng còn gảy vài cái, khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy hơi ngứa một chút, trong miệng phát ra thanh âm càng thêm mị hoặc, Lê Diễm không chút cố sức đâm cái đó của mình vào càng sâu. “Bảo bối, bộ dáng hiện tại của em thực sự rất đẹp a.”
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân khiến cả người Lâm Văn Tịch chấn động, Lê Diễm đúng lúc bóc lớp sáp dính trên phân thân của cậu xuống, chỉ với kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Lâm Văn Tịch liền bắn ra trước.
“Thật nhanh.” Nam nhân cười rồi sờ sờ vào một mảnh dinh dính ở phía dưới, trên phân thân vẫn còn một chút sáp khô, Lê Diễm lần lượt bóc từng mảnh từng mảnh xuống.