Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 2: Được nhặt về nhà

“Mấy người dám buôn người, cái này là phạm pháp đó.” Lâm Văn Tịch muốn phân rõ phải trái với bọn họ, nhưng bởi vì hai ngày nay chưa ăn gì cả nên suy yếu đến nỗi không hề có khí thế để tranh cãi.

“Phạm pháp? Đây là chuyện cười vui nhất mà tao đã từng được nghe đó. Bạn nhỏ nè, đến cả việc muốn khống chế mày bọn tao cũng không cần phải dùng sức nữa là. Một năm mày có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Bây giờ còn muốn chạy? Bớt nói nhảm, đều xông lên đánh nó cho tao.” Hiện tại người ở công ty đều đã về gần hết rồi, cho nên cũng không có ai chú ý tới bên này xảy ra chuyện gì. Một đám vây lấy Lâm Văn Tịch, có nam nhân đánh một quyền vào người cậu. Tiếp theo là vô số nắm đấm rơi lên thân thể cậu. Cơ thể Lâm Văn Tịch vốn đã yếu nhược, lúc này lại bởi vì đã đói bụng hai ngày nay, căn bản cũng không còn năng lực để phản kháng, rất nhanh liền bị bọn họ đè xuống mặt đất, gánh chịu một trận đòn tàn nhẫn. Chỉ là cho dù có bị bọn chúng đánh cỡ nào đi chăng nữa, Lâm Văn Tịch vẫn liều mạng nắm chặt lấy quần áo của chính mình, đặc biệt là quần ngoài. Tránh cho nhất thời kích động bị bọn chúng xé rách. Vé xe lửa chính mình thật vất vả dành dụm tiền mua được cũng đã bị bọn họ đem ra xé mất. Dù vậy Lâm Văn Tịch vẫn cố cắn răng chịu đựng, không có lên tiếng kêu than. Cậu không thể khóc, đã nhiều năm qua, vô luận có gặp phải bao nhiêu trắc trở cậu đều tự nói với mình như vậy. Không thể khóc. Cậu cũng không phải là con gái. Cho dù có thân thể như vậy, cậu cũng sẽ không để cho mình biến thành con gái đâu.

“Cạch!” Một chiếc vòng cổ tinh xảo bởi vì bị bọn chúng đấm đá mà rơi ra khỏi túi. Mọi người lập tức dừng động tác lại. Kẻ cầm đầu nghe thấy tiếng vang kia liền bước tới gần, một cước dẫm lên cánh tay Lâm Văn Tịch muốn vươn ra nhặt lấy chiếc vòng cổ kia.

“A.” Đau đớn khiến sắc mặt Lâm Văn Tịch trắng bệch.

Người nọ cúi người xuống nhặt vật kia lên, phẩm chất nhẵn nhụi, xúc cảm vô cùng tốt, hơn nữa còn là bán trong suốt không có bất kỳ một tạp chất nào, là một vòng cổ được làm từ ngọc lục bảo cực kỳ tốt. “Chậc chậc.” Nam nhân không khỏi chắt lưỡi. Thì ra thằng nhãi này còn có một bảo bối như thế.

Nhìn bộ dáng dường như người nọ rất thích nó, Lâm Văn Tịch luống cuống tay chân, thứ này không thể bị người khác cướp đi được.

“Trả vật kia lại cho tôi.”

“Trả lại cho mày? Nếu bây giờ mày có thể trả hết nợ cho bọn tao, tao sẽ lập tức trả nó lại cho mày.”

Hiện tại cậu làm gì có nhiều tiền như vậy chứ?

“Van cầu các người, trả vật kia lại cho tôi có được hay không? Đó là di vật cuối cùng của mẹ tôi, tôi phải giao nó cho người khác, đây không phải là đồ của tôi đâu.”

“Nếu không có tiền, trước hết lấy thứ này để trừ nợ đi!”

“Không.” Lâm Văn Tịch không để ý đến đau đớn trên người, không biết lấy khí lực ở đâu ra để giãy dụa, dù vé xe của cậu có bị bọn chúng xé đi cũng không sao, chỉ riêng vật này cậu nhất định phải giữ lại. Cậu không thể để cho mẹ mình thất vọng được. Cậu không thể để cho bọn chúng mang vật này đi! Nếu như ngay cả việc cuối cùng mẹ giao phó cho cậu mà cậu cũng làm không được, cậu còn mặt mũi nào để sống ở trên đời nữa đây?

“Trả lại cho tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp để kiếm tiền đưa cho các người.”

“Thằng nhóc, mày còn dám động thủ? Đánh nó tiếp cho tao.” Bọn đàn em nghe lệnh lại tiếp tục giữ chặt cậu, hướng nắm tay về phía thiếu niên gầy yếu kia.

Mà một bên khác. Bởi vì công việc hôm nay tương đối nhiều, Lê Diễm tan tầm có hơi trễ hơn một chút. Sau khi lên xe liền tựa lưng vào ghế mà nhắm mắt dưỡng thần. Khi đi ngang qua cửa lớn của công ty thoáng mở mắt một chút, liền nhìn thấy có một đám người đang vây quanh ở kia, hình như là bọn chúng đang đánh ai đó?

Lê Diễm nhíu mày. Tài xế Vương Minh liếc qua kính chiếu hậu thấy phản ứng của Lê Diễm, lập tức thầm kêu không ổn. Cậu chủ của ông ghét nhất có người gây rối ở trước cửa công ty. Thế là nhanh chóng mở miệng nói, “Lê tổng, để tôi đi xuống nhìn một chút.”

“Ừm.”

Vương Minh vừa mới xuống xe còn chưa có đi qua liền thấy những người đó tản ra, mơ hồ nghe được có người nói “nếu nó ngất rồi thì thôi đi, chớ gây ra án mạng” cùng với “lần sau lại giáo huấn nó tiếp”, sau đó đám người kia liền rời đi.

Vương Minh cảm thấy có chút kỳ quái, không phải là người trong công ty bị khi dễ đó chứ? Nóng nảy đi tới, đến gần mới phát hiện đó là một đứa nhỏ xa lạ.

Quần áo bị xé rách đến mức tả tơi, trên mặt cũng bị đánh sưng lên. Đến tột cùng là đứa nhỏ này đã đắc tội với người nào mà lại bị đánh thành như vậy? Nhất thời Vương Minh cảm thấy có chút chua xót, ngất xỉu ở trước cửa công ty mình, nếu ông không xử lý thì cũng không tốt lắm đâu ha? Vương Minh sờ sờ vào túi quần của cậu bé, ngay cả điện thoại di động cũng không có, không biết phải liên lạc với người nhà cậu ấy bằng cách nào đây. Nếu không thì đưa cậu ấy vào bệnh viện đi? Vương Minh nghĩ nghĩ liền trực tiếp nâng Lâm Văn Tịch lên.

Lê Diễm thấy Vương Minh ôm một người đi tới, không tự chủ mà nhíu nhíu mày. Anh không thích xen vào chuyện của người khác, hơn nữa đối với loại chuyện ra tay cứu người này càng không có hứng thú.

Nhìn thấy cậu chủ của mình bất mãn, Vương Minh vội vã mở miệng nói. “Lê tổng, tôi thấy đứa nhỏ này bị thương nghiêm trọng lắm, hơn nữa đã hôn mê rồi, bọn xấu gây chuyện cũng đã chạy mất, nếu như để một người chết ở trước cửa công ty chúng ta cũng không phải là chuyện gì tốt lành cho lắm. Do đó tôi nghĩ muốn đưa cậu ấy vào bệnh viện. Sẽ không làm lỡ thời gian của ngài đâu. Sau khi tôi đưa ngài về rồi mới trở lại đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

Nghe tài xế nói xong, Lê Diễm cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ gật đầu. Dù sao ông ấy nói cũng không phải không có lý. Bất quá mấy cái chuyện tốt giúp đỡ người khác này nếu như hạn chế được thì sẽ tốt hơn, cũng không đảm bảo được lần sau sẽ không xuất hiện những người có ý đồ xấu thiết đặt âm mưu lợi dụng bọn họ.

Vốn Vương Minh muốn đặt Lâm Văn Tịch xuống ghế phó lái, đột nhiên lúc này Lê Diễm lại nói một câu “đặt xuống đây đi”, dù sao người bị thương ngồi như vậy cũng sẽ không dễ chịu gì đâu. Nghe thấy Lê Diễm nói vẻ mặt Vương Minh tràn đầy cảm kích, ông chỉ biết kỳ thực cậu chủ cũng không phải là một người hoàn toàn lạnh lùng.

“Lần sau đừng … quản loại chuyện này nữa.”

“Vâng vâng.” Vương Minh liền vội vàng gật đầu, đặt Lâm Văn Tịch xuống ghế ngồi đằng sau.

Vương Minh tiếp tục lái xe. Lê Diễm ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc đến người ngồi bên cạnh một cái, sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đến dự án mới được đề ra hôm nay trong công ty.

“Mẹ. . . .” Thanh âm yếu ớt của thiếu niên gần như không thể nghe thấy, còn mang theo một ít run rẩy, nhưng do trong xe rất an tĩnh nên dĩ nhiên với thính lực của Lê Diễm vẫn là có thể nghe thấy được.

Lê Diễm không nhịn được mà mở mắt ra, không ngờ đứa nhỏ này còn có luyến mẫu phích (chứng cuồng mẹ)? Chỉ bị thương có chút xíu như vậy mà đã bắt đầu kêu mẹ rồi, thật đúng là một đứa nhỏ vô dụng mà. Ngay khi Lê Diễm quay đầu qua thì bất chợt giật mình. Anh thấy từ khóe mắt của thiếu niên rơi xuống một giọt nước mắt. Hình như có cái gì đó thoáng chốc đâm một nhát vào lòng anh. Không biết vì sao, vào giờ khắc này, Lê Diễm biết rõ, người này, là thật sự rất bi thương.

“Lê tổng, Lê tổng?” Vương Minh kêu hai tiếng, Lê Diễm mới hồi phục tinh thần lại.

“Có gì sao?”

Vương Minh có chút ngượng ngùng mở miệng, “Lê tổng, đã đến nhà của ngài rồi.”

“Ừm.” Lê Diễm vẫn là mang theo một bộ biểu tình lãnh đạm vạn năm không đổi, mở cửa bước xuống xe. Nhưng trước khi đi vẫn liếc mắt nhìn lại người thiếu niên kia, nói một câu khiến cho tâm can của Vương Minh không khỏi run lên, “Mang cậu ấy vào nhà của tôi.”