Sau một đợt xốc nảy, xe ngựa dừng lại, bên ngoài vốn im lặng truyền đến giọng nói cẩn thận của Tĩnh Liễu, “Khụ, ừm, tiểu sư thúc? Chúng ta đã đến khách điếm, ta đi mướn phòng trước?”
Huyền Dận nhìn Minh Sùng còn đang bất tỉnh trong lòng mà trả lời, “Ừm.”
Tĩnh Liễu hình như đã dặn tiểu nhị cho nên cũng không có ai tiến tới dắt xe ngựa đi,
“Ừm… Ưm?” Cảm thấy xe ngựa không lắc lư nữa Minh Sùng từ từ tỉnh lại, “Đã tới chưa?”
“Rồi.” Huyền Dận xoa xoa eo Minh Sùng, “Tĩnh Liễu đi mướn phòng rồi, chúng ta chuẩn bị ra thôi.”
Minh Sùng ngồi dậy nhưng bởi vì Huyền Dận không kịp chuẩn bị mà rửa sạch thân thể của hắn, hắn vẫn còn cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy trong hạ thể mình, bởi vì lý do làm quá độ, hoa huy*t của Minh Sùng vẫn hở ra một động nhỏ, theo di chuyển của hắn mà chất lỏng trắng đυ.c bên trong chảy ra.
“A…” Minh Sùng chân run cố gắng thắt chặt miệng huyệt – Huyền Dận cũng không mặc quần vào giúp hắn, cái quần đen kia vốn đã dơ không chịu nổi, cho nên Huyền Dận chỉ giúp hắn mặc áo ngoài sạch sẽ.
— Bởi vì không cởϊ qυầи áo ra, vải bên hông Huyền Dận lưu lại một đống nước lớn.
Trên xe ngựa từ áo khoác ngoài chống lạnh lúc rời khỏi Huyền sơn cũng không chuẩn bị quần áo nào khác, cho nên hai người hiện tại gặp phải tình huống khó xử.
“A a! Phải làm sao bây giờ?” Minh Sùng cào tóc, hắn còn cảm nhận được chất lỏng chảy dọc xuống bắp chân của mình đây! Hắn cũng không muốn ai chú ý tới đâu! Hơn nữa vì mở rộng hai chân một khoảng thời gian dài, Minh Sùng đứng còn không vững, “Đều do ngươi! Sao không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy!” Minh Sùng không nói lý lẽ tức giận giơ chân lên đạp Huyền Dận một cái.
“…” Huyền Dận giơ tay dễ dàng cầm lấy bàn chân Minh Sùng, hạ mắt nhìn thấy hoa huy*t còn chảy ra nước óng ánh giữa hai đùi rắn chắc của Minh Sùng — Tên ngốc này luôn không chịu phòng bị tí gì.
“Ngươi làm gì… A a!” Giãy dụa nhỏ bé này của Minh Sùng với Huyền Dận không đáng làm gì, Huyền Dận dùng tí lực nắm bàn chân kéo Minh Sùng ngã về phía mình.
“Hả? A! A a!” Minh Sùng theo lực đạo của Huyền Dận nhảy vài cái chân liền mềm nhũn, mới ngã xuống đất đã bị Huyền Dận nhanh tay lẹ mắt kéo vào trong lòng.
“Rít—” Ngồi lên đùi Huyền Dận, Minh Sùng lập tức hít một ngụm khí lạnh, hắn hơi nhích mông, cách cái côn th*t lớn cách huyệt của hắn xa chút, “Ngươi?!”
Huyền Dận thả lỏng eo, nắm eo Minh Sùng đưa hoa huy*t đến chỗ tính khí còn đang gắng gượng của mình, tính khí hăng hái tách hai bên âm môi ra xông thẳng vào bên trong.
“A a!” hoa huy*t của Minh Sùng còn sưng đỏ, đâm vào như thế khiến hạ thân của hắn phát đau, hắn đâm vào vai Huyền Dận mấy lần, cắn vành tai Huyền Dận lý sự, “Đau quá!”
Huyền Dận thở nhẹ, tính khí bị bên trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho nó lớn hơn chen đầu vào, mãi đến khi hạ thể hai người sát vào, y xoa xoa mông của Huyền Dận, thì thầm, “Kẹp chặt chút.”
“A… Đau… Đau quá…” Thân thể Minh Sùng run lên, hoa huy*t tìm cách thích ứng với thứ tô to chôn sâu trong nó.
“Nhịn một chút.” Huyền Dận kiềm chế kích động trừu sáp, tay y cầm áo khoác lông rộng lớn trên người choàng qua người Minh Sùng buộc chặt hai người lại, một tay nâng mông Minh Sùng vén màn che cửa xe, dùng tư thế ôm đứa nhỏ ôm Minh Sùng xuống xe ngựa.
“Ha a!” Hai chân Minh Sùng quấn chặt eo Huyền Dận, vốn bên trong khô khốc tràn ra dung dịch.
Huyền Dận ấn ót Minh Sùng lại để hắn vùi mặt vào vai mình, “Có người đấy.”
“A…” Minh Sùng nhắm hai mắt há mồm cắn chặt vai Huyền Dận, khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Khách quan, ta giúp ngài đem xe ngựa dắt đi.”
Tiếng nói xa lạ đột ngột vang lên khiến Minh Sùng sợ hãi, hoa huy*t cùng lúc kẹt chặt tính khí đang quấy rối bên trong.
Tiểu nhị ân cần dắt ngựa, “Khách quan yên tâm, nơi này của chúng ta đều có cỏ tốt để chăm ngựa cho ngài, xe ngựa cũng sẽ giúp các ngài dọn sạch sẽ.”
“A a…” Cả khuôn mặt Minh Sùng đều chôn vào bả vai Huyền Dận, cắn mạnh vai y, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Vị khách quan kia ngã bệnh sao?” Tiểu nhị chú ý tới thân thể run rẩy của Minh Sùng đang được Huyền Dận ôm lấy, “Ồ, có cần tìm đại phu tốt nhất ở bắc mạc tới xem không?”
Tiểu nhị lại gần khiến Minh Sùng cả người căng thẳng, bên tai Huyền Dận đều là tiếng khóc nức nở thút thít của Minh Sùng, y động viên vỗ lưng Minh Sùng, nói với tiểu nhị, “Làm phiền chủ quán phí tâm, không có vấn đề lớn gì.” Dứt lời ôm Minh Sùng đi vào trong khách điếm.
Minh Sùng vì mắc cỡ mà đỏ cả người, hắn khẩn trương mà ôm chặt eo Huyền Dận, lúc đi vào trong khách điếm theo bản năng lặng lẽ ngẩng đầu lên, quan sát những ánh mắt thờ ơ của những người khác.
Hai người đều được bọc lại trong áo choàng rộng, hai chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Minh Sùng cũng bị áo choàng Huyền Dận bao lấy, hiện tại là giữa trưa, là lúc bắc mạc nóng nhất, hai người mặc áo choàng tất nhiên bị ánh mắt của mọi người ở đây chú ý.
Minh Sùng cảm nhận được tiếng tán chuyện huyên náo của những khách nhân uống rượu vang lên bên tai, cảm thấy có vài ánh mắt nhìn kỹ, khiến hắn khẩn trương thắt chặt miệng huyệt, cảm nhận được xấu hổ ngập tràn, hoa huy*t sưng tấy theo từng trận trừu sáp nhợt nhạt của Huyền Dận mà mở ra khép lại, trong cơ thể rất nhanh tiết ra dịch, bị côn th*t Huyền Dận chặn ở miệng huyệt, không biết có phải do tác động tâm lý, Minh Sùng luôn cảm thấy bản thân nghe được tiếng nước bí ẩn, theo bước đi mà truyền ra.
Tĩnh Liễu từ lầu hai đi xuống, “Tiểu sư thúc, ta mướn hai gian hảo hạng cho hai người…” Hắn nhìn Minh Sùng nằm sấp trên ngực Huyền Dận, cho rằng Minh Sùng không thoải mái lắm — cả đường đều phải nghe đông cung đồ sống, Tĩnh Liễu cảm thấy Minh Sùng chắc sẽ rất cực khổ — hắn vỗ vố lưng Minh Sùng, “Sao vậy?”
“A —” Minh Sùng sợ hãi ôm chặt lấy Huyền Dận, âm môi bị kéo căng co rút lại, nhiệt dịch bị mắc kẹt trong cơ thể tuôn trào ra bị chặn ở miệng huyệt.
Huyền Dận lập tức hơi thở run rẩy, y nhíu chặt lông mày, nhấc chân đi lên lầu, “Mang chúng ta tới phòng.”
Tĩnh Liễu nháy mắt cứng đờ thu tay về, hắn hình như đã nhận ra chuyện gì rồi?
Sau khi đưa hai người về phòng, Tĩnh Liễu hiểu chuyện mà lui xuống, còn dặn tiểu nhị mang điểm tâm tới muộn một chút.
Đóng cửa lại Huyền Dận lập tức đem áo choàng cởi xuống.
Minh Sùng cả người ướt đẫm, hắn há miệng tha cho bả vai bị mình cắn đến chảy máu, trong miệng mơ hồ rêи ɾỉ. Tính khí trong cơ thể theo động tác vẫn luôn nặng nhẹ mà lộng bên trong nơi nhạy cảm, qυყ đầυ cường tráng cũng chặn lại ngay miệng huyệt, khiến bụng Minh Sùng trướng không chịu nổi, tính khí ngây ngô trước người đã tiết ra một lần, chất lỏng dính đầy trên bụng của hắn, tính khí nộn hồng ngẩng cao đầu không ngừng chảy ra chấy nhầy.
Huyền Dận vốn nhịn đã lâu ôm chặt Minh Sùng đi nhanh vào trong phòng, tính khí tráng kiện theo di chuyển mà ma sát dũng đạo.
“Ha a… A… Không muốn…” hoa huy*t non mềm phun ra nuốt vào thứ khổng lồ của Huyền Dận, chỗ hai người giao hợp phun ra vài bọt nước nhỏ, từ những trận trừu sáp mà nước không ngừng từ mông Minh Sùng chảy xuống trường bào của Huyền Dận, thời gian dài bị ma sát khiến âm môi đỏ tấy lên, đau đớn bên trong bị thay bằng kɧoáı ©ảʍ khiến Minh Sùng không ngừng vặn vẹo eo, “A ân… Đau…”
Huyền Dận thả Minh Sùng xuống giường, dùng sức động mấy lần lại thấy hoa huy*t Minh Sùng sưng đỏ thê thảm, liền rút tính khí của mình ra.
“Ưm a…” Minh Sùng xụi lơ, áo ngoài mỏng manh dán chặt thân thể của hắn, bởi vì vừa rồi ma sát lẫn nhau, vạt áo hắn mở lớn lộ ra l*иg ngực dính đầy mồ hôi ẩm ướt, hai chân mềm nhũn mở rộng thả xuống bên giường, giữa hai chân hoa huy*t vốn khép kín bởi vì bị làm lâu mà mở rộng ra, chất lỏng còn giữ lại trong cơ thể dựa theo tính khí rút ra mà tuôn trào, thân thể Minh Sùng cực kỳ nhạy cảm run nhẹ, đầu tính khí Huyền Dận vừa mới rút ra, hắn liền vô thức rêи ɾỉ lên, chất lỏng từ cái lỗ nhỏ trong hoa huy*t dâng trào, rất nhanh thấm ướt sàng đan dưới thân, theo mạn giường mà chảy xuống đất thành một vũng nước lớn.
Bên trong tràn ngập hương thơm da^ʍ mỹ.
Huyền Dận thở gấp nhìn Minh Sùng cả người ửng hồng co quắp trên giường, tay xoa xoa đầu v* đứng thẳng của Minh Sùng, nhưng không nghĩ bàn tay lại truyền tới cảm giác ấm áp co giãn, Minh Sùng liền rên lên một tiếng – tính khí trước người hắn phun trào, tính khí cùng hoa huy*t cùng khép mở chảy ra càng nhiều chất lỏng.
Ngón tay của Huyền Dận — quá nhạy cảm?
Minh Sùng dần bớt run rẩy, hắn mê man mở hai mắt ra, trải qua nhiều lần cao trào khiến thần trí có chút mơ hồ, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người khô nóng không chịu nổi, hắn di chuyển cơ thể, hoàn toàn quên mất Huyền Dận còn ở bên người, tay đặt trên ngực của mình, ngón tay thô ráp nhào nặn nhũ hoa đứng thẳng trên l*иg ngực.
Huyền Dận kinh ngạc nhìn tư thế phóng túng của Minh Sùng, quanh chóp mũi đầy mùi hương ngào ngạt.
“Ưm… Ưm…” Minh Sùng khẽ rên, hai tay càng dùng lực mà xoa ngực mình, nhũ hoa trên ngực đã sưng lớn, rung động như muốn phun ra thứ gì, quần áo trên người hắn xộc xệch, hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tính khí giữa hai đùi gắng gượng, miệng tính khí hé ra phun trào, cúc huyệt cũng hơi co rút lại.
Giống như cảm thấy không hài lòng, Minh Sùng mở to hai mắt mông lung tìm kiếm thứ gì trong phòng, tầm mắt dừng ở trên mặt Huyền Dận một hồi lâu, cuối cùng trượt xuống phía dưới, nhìn vào cự vật đầy tĩnh mạch đang lắc lư kia.
Mặt Minh Sùng ửng hồng liếʍ đôi môi ẩm ướt, đưa bàn tay xuống tách ra hai bờ mông rắn chắc lộ ra cúc huyệt đang chôn sâu giữa hai khe mông của mình, “Cho ta… Mạch… Qua đây…”
Huyền Dận cảm thấy Minh Sùng sai sai nhưng không kiềm được lý trí như đàn đứt dây của mình, y hô hấp nặng nè cúi người đem tính khí nhắm thẳng vào cúc huyệt của Minh Sùng.
Bên trong cúc huyệt Minh Sùng vô cùng ướŧ áŧ, từng đường nhăn nheo ngay miệng huyệt bị kéo căng ra, nhiệt tình ngậm lấy nhục thịt thô cứng.
“A a… Thoải mái quá… Còn muốn…” Minh Sùng ngẩng đầu lên, đầu lưỡi phấn hồng đưa ra khóe môi, từ nơi đó không ngừng chảy ra những sợi chỉ bạc, hai tay hắn cầm lấy tính khí ngây ngô của mình vuốt ve, bên trong hoa huy*t sưng tấy phun ra chất lỏng trắng đυ.c.
Huyền Dận từ từ rút tính khí rồi lại chen vào trong hậu huyệt Minh Sùng, đem Minh Sùng lật lại làm thành tư thế nằm úp sấp, tay dùng lực vân vê hoa huy*t đã đỏ đậm của Minh Sùng.
“A a —- Ưm… A…” Ngay lập tức Minh Sùng thẳng người, mông hướng lên cao, miệng huyệt ngậm lấy cự vật hưng phấn co rút lại, tính khí trước người ngẩng cao dán trên bụng, lắc lư tràn ra vài giọt trắng đυ.c.
Huyền Dận cắm vào sâu trong dũng đạo, đầu ngón tay lúc nặng lúc nhẹ vân vê âʍ ѵậŧ Minh Sùng, hoa hạch sưng lớn hơn, theo đầu ngón tay Huyền Dận mà thống khổ rung động.
Bụng trướng lên khiến hắn giãy dụa thân, nắm lấy tính khí của mình, quay đầu bất lực nhìn về phía Huyền Dận, “Muốn đi tiểu… Muốn đi tiểu…”
Huyền Dận nhìn hai mắt ướŧ áŧ cùng cả người đỏ bừng của Minh Sùng, trong lòng truyền đến kɧoáı ©ảʍ khác lạ, y sờ sờ tóc ngắn khô cứng của Minh Sùng, hai ngón tay mò vào môi chơi đùa với cái lưỡi đỏ mềm mại của hắn, một tay nắm chặt hai bàn tay đang xiết chặt tính khí của Minh Sùng, y nhẹ nhàng đung đưa eo dùng tính khí tìm nơi có thể khiến Minh Sùng mê loạn, “Có thể tiểu, tuy nhiên…” Ngón tay y banh rộng hoa huy*t vân vê hoa hạch sưng to của Minh Sùng, đầu ngón tay chà xát lỗ nhỏ phía dưới hoa hạch, “Dùng nơi này đi.”
Thân thể Minh Sùng run lên lắc đầu một cái, “Không muốn… Không muốn… A a…”
Huyền Dận cúi xuống nằm sấp trên người Minh Sùng, l*иg ngực dán chặt vào lưng Minh Sùng, y dùng chóp mũi cà cà bên tai Minh Sùng, giọng nói trầm thấp truyền tới, “Một lần thôi, muốn xem, có được không?”
Cho dù bị tìиɧ ɖu͙© làm cho lý trí mơ hồ, mong muốn của Huyền Dận vẫn có kết quả với Minh Sùng, Minh Sùng ngoan ngoãn nức nở tay xiết chặt nam căn bụng dùng chút lực.
Đầu ngón tay vân vê lỗ nhỏ của hoa hạch, tính khí chôn vào hậu huyệt Minh Sùng dùng đỉnh đầu nghiền nát điểm nhạy cảm bên trong.
“A a… Ô ô… Không được…” Hai mắt Minh Sùng chảy ra nước mắt không ngừng, hắn cầu xin nhìn Huyền Dận, “Ô… Nướ© ŧıểυ… Không tiểu được… Ưm a… Đau…”
“Có thể.” Móng tay cứng rắn đâm vào lỗ nhỏ bí ẩn kia, có vài lần đầu ngón tay lơ lẫng dùng sức đâm vào bên trong khô khốc, Huyền Dận cúi đầu hôn lên mí mắt ướŧ áŧ của Minh Sùng, hạ thân dừng động tác nghiền nát mà chuyển động từ từ, mỗi lần rút ra đâm vào đều ma sát điểm nhạy cảm.
“A a!… Ưm… A…” Bụng căng lên cảm giác đau đớn hiện rõ, Minh Sùng vẫn ngoan ngoãn nắm nam căn, đung đưa giãy dụa mông, bụng sử dụng lực, hoa huy*t chịu lực mở lớn, hoa hạch đỏ dậm, lỗ nhỏ phía dưới cũng mở ra chuẩn bị cho cái gì đó.
“A a… Ô ô… Đau… A —” Tính khí tráng kiện chôn sâu vào trong đường ruột bắn ra chất lỏng nóng hổi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến đường ruột co rút nhanh, nơi bí ẩn kia căng đau, rốt cuộc từ lỗ nhỏ đứt quãng chảy ra chất lỏng nhạt màu, cửa động bị chất lỏng thiếu đốt, đôi môi bị hai ngón tay chơi đùa nhiễu đầy nước bọt xuống, hắn mơ hồ không rõ lên án, “Ô ô… Đau… Người xấu… Ưm… Nóng…”
“Ngoan.” Huyền Dận rút ngón tay trong miệng Minh Sùng ra, vẫn dùng tư thế bắn bên trong xoay Minh Sùng qua hôn lên bờ môi ướŧ áŧ, đầu lưỡi mềm mại thâm nhập vào khoang miệng Minh Sùng cùng chiếc lưỡi quấn quít tạo ra thêm nước bọt.
“Ô… Ưm a…” Nơi bí ẩn kia còn đang chảy ra nướ© ŧıểυ đứt quãng, hai tay vô lực buông tính khí, linh khẩu cũng chịu không nổi mà chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt.
Huyền Dận thở phào nhẹ nhõm, từ bên trong rút ra tính khí, cọ âm môi đem tính khí gướng gượng chen vào dũng đạo ướŧ áŧ trắng mịn.
Hạ thân Minh Sùng ẩm ướt rối loạn, giữa hai chân đầy chất lỏng, toàn bộ đều bị va chạm đến đỏ chót, tính khí không còn bắn ra được tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỉ có thể cố gắng kiên trì chảy ra chất lỏng khác, bên hông cùng bắp đùi toàn là dấu ngón tay xanh tím, giữa hai chân không khép lại được miệng huyệt đáng thương co rút chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoa huy*t trở nên đỏ ngầu che kín cự vật dữ tợn đang xâm chiếm, âm môi mỏng manh bên trong bị lật ra gian nan cắn nuốt cự vật.
“A a… Không được… Phía trước…” Minh Sùng chảy nước mắt đẩy Huyền Dận, muốn thoát đi sự đau đớn vui sướиɠ này, “Đau… Ưm a…” Miệng huyệt mẫn cảm sưng tấy rất đau, bên trong lại tham lam không biết liêm sỉ mυ'ŧ vào cự vật thô to đang chèn ép, “A a—” Minh Sùng ngửa đầu nâng eo lên cao trào, chất lỏng trong hoa huy*t bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ phun tung tóe.
“Thơm quá.” Huyền Dận vùi đầu vào cổ Minh Sùng, liếʍ mồ hôi ẩm ướt đang chảy ra từ da thịt màu mật ong, lại chuyển xuống liếʍ lên đầu v* sưng to.
“A a…” Minh Sùng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng huyệt căng cứng, bên trong hoa huy*t tuôn ra nhiều chất lỏng hơn.
“Ngươi ngày càng nhạy cảm hơn…” Huyền Dận rên lên một tiếng, vừa gặm cắn đầu v* sưng to đứng thẳng vừa chơi đùa âm đ*o dưới thân hắn.
“A a! Không được… Nơi nó… A… Muốn… Hư…” Minh Sùng trợn mắt giật tóc Huyền Dận, hoa hạch nhạy cảm bị đùa bỡn đến tím lên, lỗ thủng phía dưới không khống chế được chảy ra chất lỏng, đau đớn như bị đốt cháy.
Huyền Dận ngồi dậy cúi đầu nhìn hoa hạch sưng to của Minh Sùng, thất vọng chẹp miệng, thu tay về, đem bất mãn phát tiết bên trong hoa huy*t, tính khí khổng lồ ma sát mạnh mẽ trong âm đ*o.
Minh Sùng tay nắm chặt lấy áo Huyền Dận, giọng khàn bởi vì tiếng rêи ɾỉ dâng trào, thân thể vừa thoát khỏi cao trào này lại co quắp đón tiếp cao trào khác, trong cơ thể ngậm lấy tính khí thô to của Huyền Dận như thủy triều không ngừng phun trào.
Quá nhạy cảm. Bàn tay Huyền Dận đè xuống bụng đang trướng lên của Minh Sùng, nhìn Minh Sùng lần nữa bị khống chế, trong lòng dâng lên cảm giác thành công cùng thỏa mãn khiến y nhếch miệng nheo hai mắt lại.
“Oa — thực sự là bộ dạng đáng thương lại ngon miệng.” Chẳng biết lúc nào tâm ma xuất hiện bên giường cười hì hì nhìn Minh Sùng đang hôn mê trên giường, gã nhìn về Huyền Dận sắc mặt đang trở nên âm trầm, “Ngươi đã bắt đầu dung hợp cùng ta, thật vui vẻ ~” Gã tiến đến bên tai Huyền Dận, giọng điệu ngã ngớn, “Không tồi, cứ như vậy, đem chuyện bên trong nội tâm cần làm, toàn bộ — đều làm.” Gã vươn ngón tay chen vào nơi hai người giao hợp, lúc rút ra ngón tay dính chất lỏng trơn trượt đút nó vào miệng liếʍ, “Hắn sẽ theo ngươi sao? Ngươi như vậy, chúng ta như vậy, hắn sẽ chấp nhận sao?” Dứt lời thân hình liền tan đi.
Hai mắt Huyền Dận đỏ lên, y cương quyết đè đầu gối Minh Sùng thô lỗ làm hoa huy*t đang sung huyết, thô bạo đem nước của âm môi đánh lên miệng huyệt.
“A a a — A! A ha… A… A…” Hai mắt Minh Sùng khép hờ, đôi môi không khép lại được tràn ra nước bọt dính đầy cằm, tiếng phát ra khàn khàn dựa theo trừu sáp thô bạo mà rơi vào vực sâu da^ʍ mỹ.