Khuôn mặt của nam tử cẩm bào đen thoáng nhìn thì không có gì lạ, cũng rất nhẫn nại nhìn —- đoán chừng vì khí chất đoan chính của hắn, hắn đi về phía trước Minh Sùng khẽ mỉm cười, nói: “Minh Sùng, đã lâu không gặp, có khỏe không?”
Minh Sùng ngẩn ngơ nhếch miệng hỏi, “… Người là vị ấy?”
“A!” Nam tử cẩm bào dường nhiên tỉnh ngộ điều gì, hắn duỗi bàn tay che mặt mình, bàn tay vụt qua một cái, lộ ra khuôn mặt hiền hậu, “Sùng nhi, ngươi ngay cả sư phụ đều không nhận ra sao?”
“Phù! Sư phụ?!” Minh Sùng trợn to hai mắt, không thể tin chỉ vào nam tử cẩm bào — gương mặt kia rõ ràng là của Tịnh Như đại sư mấy năm trước tọa hóa, “Ngài ngài ngài! Ngài không phải tọa hóa rồi sao?!”
Nam tử cẩm bào khôi phục khuôn mặt ban đầu, hăn khẽ mỉm cười thân thiết, “Ta ở phàm thế quả thật đã tọa hóa, mà hiện tại đây mới là ‘Ta’, ta chính là thái quân ở cửu giới.”
“… Sư phụ.” Huyền Dận thi lễ với nam tử còn lại, nam tử mặc áo trắng kia dung mạo cùng Huyền Thiên quan quan chủ giống nhau, bất quá khí chất khác nhau rất xa, so với Huyền Thiên tử hòa ái dễ gần, Huyền Thiên quân lại lạnh lùng nghiêm túc, hắn khoát tay áo một cái, cũng hướng Huyền Dận thi lễ một cái.
Minh Sùng vẫn kinh hãi nói không ra lời, giọng hắn sứt mẻ lắp bắp nửa ngày mới thốt ra được vấn đề, “Sư phụ, đây là chuyện gì? Ngài làm sao?…”
Có thể dùng “Quân” làm tên, chỉ có thần linh, người bình thường hoặc người tu tiên không được phép bỏ chữ “Quân” vào tên, mọi người cho rằng đây là không tôn trọng thần linh.
“Chúng ta quả thật là thần linh, cũng là hai vị thần còn sót lại trên thế giới này.” Thái quân đương nhiên nhìn thấu tâm tư Minh Sùng, hắn gật đầu nói, “Chúng ta sở dĩ đến đây… Hoặc là nói chúng ta trước đây ‘Nhập thế’, cũng là vì các ngươi.”
Đôi mắt Minh Sùng như hiện ra thành dấu chấm hỏi, “Chúng ta?”
Thái quân vẫy tay với hồng y nữ tử vẫn luôn lẳng lặng đứng một bên, nàng trên tay ôm quang cầu cùng nến đỏ nổi lơ lửng bên cạnh lập tức từ từ bay về phía thái quân, hắn duỗi ngón tay ở trong tử quang cầu lôi kéo, một quang cầu màu trắng khác từ ngón tay của hắn tách ra từ tử quang cầu ra, “Thiên địa huyền hoàng, Vũ trụ hồng hoang (1), tất cả sinh mệnh trên cõi đời này đều cùng sinh ra trong hỗn độn, Cổ Thần là thần linh đầu tiên được sinh ra.”
Thái quân nhìn hai quang cầu một lớn một nhỏ quấn lấy nhau trôi nổi, ánh mắt trở nên tĩnh mịch, giống như lâm vào ký ức đã lâu, “Cổ Thần cùng mấy vị thần mới chúng ta khác nhau, người không có danh hào, là thần đại diện cho sự ‘Có’ cùng ‘Không’, là thần tinh khiết nhất, cho dù chúng ta sau này sinh ra làm thần, cũng không thể hoàn toàn vô dục vô cầu.(2)”
Mặt Minh Sùng đầy nghi vấn nhìn thái quân, không hiểu hắn vì sao nói tới những thứ này.
“Thần một khi nổi lên du͙© vọиɠ, liền không thể làm thần, du͙© vọиɠ sẽ trở thành tâm ma, khiến thần từ từ sa đọa, từ từ hóa thành ma.” Thái quân nhìn về phía Minh Sùng, “Thần linh cũng bởi vì vậy mà số lượng ngày càng ít, chỉ có nhóm tiên giả — nhờ tu tiên thành công mà trở thành tiên, thiên đạo cần có người kế thừa ý chí của thần, vốn chỉ điểm cho vạn vật hồng trần phương pháp thành tiên — bọn họ không lo lắng thần giảm bớt, bởi vì chỉ cần có Cổ Thần, thế gian có thể không cần thần khác, mãi đến khi bọn họ phát hiện Cổ Thần thuần khiết nhất bị ma khí làm bẩn.”
Thái quân chỉ quang cầu màu trắng, chỉ thấy quang cầu từ từ kéo dài biến thành nam tử cả người màu bạc mặc áo bào trắng, giữa chân mày y có một vệt hồng liên dễ thấy.
“Huyền Dận?!” Minh Sùng trợn to hai mắt nhìn thân ảnh trong suốt kia, hắn quay đầu nhìn về phía Huyền Dận bên cạnh, chỉ thấy Huyền Dận cau mày nhìn bóng người kia.
Bóng người kia sau khi nhìn thấy Minh Sùng hai mắt trở nên có sức sống hơn nhiều, y bay tới chỗ Minh Sùng, muốn chạm Minh Sùng, lại bị Huyền Dận mím môi phẩy tay áo làm tản đi.
Bất quá khói trắng kia rất nhanh ngưng tụ thành hình người, cùng khuôn mặt Huyền Dận giống nhau như đúc nhưng lại có nụ cười lỗ mảng hoàn toàn không xuất hiện trên mặt Huyền Dận, há miệng ra hợp lại nói gì đó.
“Không được tới gần tên đó!” Tiếng Huyền Dận ẩn giấu sự tức giận, y đem Minh Sùng kéo về phía sau.
Thái quân cười cười, chỉ bóng người kia, “Đây chính là thứ bị Cổ Thần vứt bỏ, tâm ma của y.”
Bóng người kia bay tới trước người thái quân, đem quang cầu màu tím khác thật cẩn thận nâng lên.
Minh Sùng cảm thấy đầu mình có chút rối loạn, đột nhiên biết thanh mai trúc mã của mình Cổ Thần khiến hắn không biết nên làm vẻ mặt gì.
“Sùng nhi, ngươi còn nhận ra nàng không?” Thái quân đột nhiên hỏi.
Bị điểm tên Minh Sùng ngẩn người, theo đầu ngón tay thái quân nhìn lại, đầu ngón tay thái quân chỉ kia chính là hồng y nữ tử.
Minh Sùng lắc lắc đầu.
“Ma đầu tiên trên cõi đời này, chính là do nàng sinh ra, nàng là đệ nhất công chúa của Nam Hải giao quốc, một vị thần linh bởi vì cùng nàng yêu nhau mà sa đọa, hài tử của bọn họ, chính là ma đầu tiên trên đời này.” Thái quân duỗi tay ra muốn sờ đầu Minh Sùng bị Huyền Dận gạt đi, ngẩng đầu liền nhìn thấy huyết sắc nhuộm dần hai mắt Huyền Dận, hắn kinh hãi, cùng Huyền Thiên quân liếc mắt nhìn nhau, lẩm bẩm nói, “Đã chuyển xấu đến đây rồi sao?” Tay thái quân nắm cổ tay Minh Sùng lên đặt ba ngón tay trên mạch đập của Minh Sùng, hắn nhíu mày, “… Không có?”
“Sư phụ, người nói… Con là ma kia sao?” Minh Sùng đang ngẩn ra rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn thái quân đang cầm cổ tay mình.
“Ngàn năm trước Cổ Thần bởi vì thấy thiếu hứng thú mà phong ấn thần lực của mình hóa thành hạt sen ngủ say trong núi tuyết, muốn lĩnh hội sự thú vị của vạn vật sinh trưởng, lại có một con ma vụng về mà trêu y.” Thái quân tao nhã lườm một cái, thả tay Minh Sùng xuống ấn bụng hắn, “Chúng ta vẫn luôn chăm chú theo dõi Cổ Thần, bởi vì trong phạm vi an toàn cho nên dung túng cho ma kia tiếp cận Cổ Thần đã mất hơn phân nửa ký ức, nhưng không biết khi nào xảy ra vấn đề, thêm vào Cổ Thần đem trái tim mình chôn rất kỹ, chúng ta cũng không phát hiện y bắt đầu từ khi nào có du͙© vọиɠ, sinh tâm ma, bất quá nhóm tiên giả chúng ta đa số cho rằng Cổ Thần bị ma khí xâm nhiễm… Sao lại không có?”
“Không có gì?” Minh Sùng nghi ngờ nhìn thái quân.
“Hài tử!” Thái quân nhíu này, “Làm khó ta tốn nhiều sức lực như vậy…”
“Chờ đã?” Minh Sùng lần này phản ứng vô cùng nhanh, “Dục dẫn kia chẳng lẽ là người hạ sao?!”
Thái quân quay đầu nhìn Huyền Thiên quân vẫn luôn trầm mặc, “Y hạ.”
Xấu xa quá! Minh Sùng khóe mắt giật giật, vừa muốn mở miệng, liền bị thái quân cắt đứt, “Vì để cho Cổ Thần khôi phục bộ dạng ban đầu, nhóm tiên giả dự định diệt trừ ma kia, mà bọn họ quả thật đã làm như vậy, nhưng bọn lại không biết trưởng công chúa giao quốc kia cùng vị thần sa đọa hy sinh chính mình để đem hồn phách ma kia tách làm hai, một phong ấn trong cây nến dùng máu của trưởng công chúa tự chế thành, cũng dùng hồn lực bảo vệ, mà một khác thì đưa vào luân hồi, chuyển sinh làm người, mà Cổ Thần hóa thành tuyết liên hồ đồ hấp thụ máu của ma, tăng nhanh tốc độ sa đọa, bất đắc dĩ Huyền Thiên quân phải vào trần thế lập Huyền Thiên quan, tự mình chăm non Cổ Thần.”
“Các ngươi còn muốn sau này gϊếŧ hắn lần nữa sao?” Huyền Dận đem Minh Sùng che chở ở phía sau, hoa văn hồng liên giữa chân mày đỏ tươi như máu, quanh thân cũng dần có tơ hồng huyết sắc lượn lờ, tâm ma ôm quang cầu màu tím trên mặt nổi lên nụ cười trào phúng, thân thể nửa trong suốt dần trở nên rõ ràng.
Thái quân vẫy tay, “Mời ngài tỉnh táo lại, nếu như ta muốn gϊếŧ Sùng nhi hà cớ gì phải chờ tới bây giờ, sớm ở lúc nhặt được mà đem gϊếŧ, ta vào đời chính là vì muốn ẩn giấu đi khí tức của Sùng nhi khiến hắn không bị tiên giả phát hiện.”
“Các người sao phải giúp… Chúng ta?” Minh Sùng hỏi, thần cùng tiên chẳng lẽ không cùng một phe sao?
Thái quân khẽ mỉm cười, “Ngàn tỉ năm nay không ngừng có thần sa đọa, nhưng không có thần linh mới ra đời, đây là vì sao? Không thể nào bởi vì đám tiên giả thay thế thần, cho dù thừa kế ý chí của thần, tiên vẫn là người, mà thần cho dù xuống làm ma, bọn họ vẫn có thần cách như trước, trật tự thế gian cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Ngươi nếu như chết đi, Cổ Thần sẽ không khôi phục, triệt để bị ma hóa, ma hóa quá sâu, thần cách sẽ tan vỡ.” Huyền Thiên quân rốt cuộc mở miệng nói chuyện, “Nhóm tiên giả muốn lợi dụng cơ hội này triệt để thay thế thần.”
“Vì tác động bên ngoài mà thần ma hóa, gần như đều sẽ bị đánh mất thần cách, chúng ta vốn là nghĩ Cổ Thần bị tác động bên ngoài mà ma hóa chứ không phải người tự ma hóa, cho nên mới cho hai người tiếp xúc nhiều. Hiện tại tiên giả đã phát hiện đầu mối, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ tìm tới các ngươi.” Thái quân vẫy tay gọi tử quang cầu, “Sùng nhi, con nhất định phải nhanh khôi phục thành ma, không thể dùng sức mạnh của mình con bây giờ căn bản không thể chống lại bất cứ tiên giả nào.”
“Hai người đã giao hợp rồi?” Thái quân nâng mắt nhìn hai người một chút, “Không có hài tử cũng coi như may mắn, ở thời kỳ bất thường này nếu có hài tử sẽ bị trói buộc, nhueng nếu hiện tại hài tử được sinh ra, tiên giả nhất định không dám vọng động, hài tử của thần đầu tiên cùng ma đầu tiên, lực lượng có thể khiến trời đất rung chuyển.”
Minh Sùng nhìn vẻ mặt đứng đắn của thái quân thảo luận cùng mình vấn đề hài tử, cảm giác mình lần đầu tiên nhận thức sư phụ của mình.
Huyền Dận mắt cúi xuống nhìn bụng Minh Sùng, trong mắt mù mịt khó hiểu.
=====================
(1): Thiên địa huyền hoàng nghĩa là trời đất chưa thật sự hình thành.
Vũ trụ hồng hoang nghĩa là vũ trụ còn trong tình trạng hoang sơ của lúc ban đầu. Tình trạng này cũng được Lão Tử đề cậo đến, và gọi là Đạo.
Nguyên cả câu được dùng để diễn tả tình trạng ban đầu của vũ trụ. Nghĩa bóng là cách nay đã lâu lắm rồi, ngày xửa ngày xưa, tức là 1 thời điểm rất xa xưa, không thể xác địng rõ ràng là bao lâu rồi.
Theo triết học Nhất Nguyên của Trung Hoa, thời điểm này được gọi là Thái Cực. Sau đó phân thành Lưỡng Nghi là Âm và Dương. Dương nhẹ bốc lên cao thành trời. Âm nặng chìm xuống thành đất. Sự kết hợp hài hòa của Lưỡng Nghi tạo nên con người là Nhân. Đó là Tam Tài: Thiên-Địa-Nhân ( Trời-Đất-Loài Người). Lưỡng Nghi sẽ tiếp tục phát triển thành Tứ Tượng: Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm, Thiếu Dương.
(2): Không ham muốn, không truy cầu.