Xe dừng tại ngôi biệt thự trắng lớn của Vương Nhất Bác, hắn bế cậu xuống xe...vật nhỏ trong lòng dường như sắp tỉnh....
"Không được lệnh của tôi không được ai lên trên phòng"
Kỷ Lý gật đầu...
"Vâng thưa anh hai"
Hắn bế cậu lên lầu chậm rãi mở cửa từ từ đặt cậu xuống giường...hắn tháo cà vạt của mình ra vứt sang một bên...hắn đè lên cậu kẹp chặt cậu lại dưới thân, Tiêu Chiến mắt vẫn nhắm nghiền cảm nhận được người mình như có tảng đá đè lên vậy...cậu chậm rãi mở mắt thì thấy gương mặt của Vương Nhất Bác phóng đại trước mắt mình...
"Ông...ông làm gì?" Cậu vũng vẫy...Vương Nhất Bác như mất khống chế đem hai tay cậu đưa lên cao, hơi thở của du͙© vọиɠ hắn phả vào gương mặt non xanh của cậu...
"Ai cho em cái quyền chạy khỏi tôi? Em ghét tôi đến độ phải trèo từ đây xuống đó" Vương Nhất Bác đưa tay chỉ về hướng lan can ngoài cửa...
Cậu khóc...lúc nảy doạ cậu sợ nhưng bây giờ cậu lại sợ thêm gấp mấy lần vì nhìn thái độ cùng sự gấp gáp của hắn khiến cậu có dự cảm không lành...
"Em có biết em nhảy xuống đó sẽ rất nguy hiểm hay không? Lỡ em bị thương thì sẽ thế nào?" Vương Nhất Bác tức giận hét vào mặt cậu....
"Tôi sai rồi! Ông đứng dậy đi...hic...tôi không làm thế nữa"
Vương Nhất Bác lắc đầu...
"Có phải mọi thứ tôi tạo ra đều không chắc chắn, xém một chút nữa đám người kia sẽ cưỡng bức em...ngày hôm nay tôi phải khiến em là của tôi vĩnh viễn"
Cậu mở to mắt...của hắn vĩnh viễn? Không lẽ....cậu nhìn hắn...
"Không...xin ông...xin ông đừng đi quá xa nữa"
Cậu nảy cả người lên cố gắng thoát ra....
"Thân thể của em là của tôi...con người em của em cũng là của tôi...Tiểu Tán"
"Đừng...ưm" Hắn từ từ cúi xuống cậu lắc đầu liên tục nhưng cuối cùng lại bị hắn chiếm trọn đôi môi anh đào kia....cậu hoảng loạn đập tay vào lưng hắn...
"Bỏ...bỏ tôi ra"
Hắn như bị chìm vào du͙© vọиɠ điên cuồng đưa đẩy đầu lưỡi...liếʍ láp tất cả vòm miệng xinh xẻo kia...tiếng mυ'ŧ chát vang lên khắp phòng, tiếng nước nơi khoé môi vội vang lên...hắn đặt tay sau gáy cậu làm nụ hôn thêm sâu, thêm mạnh như thể muốn nuốt cậu vào bụng. Cậu không thể chịu nổi cắn mạnh môi hắn làm hắn bật máu...
"A...em..."
Cậu thành công ngồi vật dậy và chạy đi, Vương Nhất Bác nhếch môi lên cao? Lại chạy? Em có chạy đằng trời...
Cậu chạy xuống bật thang trong nhà không ai cả, cửa đã bị đóng...cậu chạy xuống đập cửa liên hồi...
"Thả tôi ra...ai cứu tôi với...hic...ai cứu tôi"
Vương Nhất Bác chầm chậm bước xuống lầu như một tên sắc lang thèm khát, cậu lùi lại cánh cửa...
"Đừng qua đây...ông đừng qua đây"
"Em định chạy nữa, ai sẽ cứu được em!"
Vương Nhất Bác lao đến nắm cánh tay cậu vòng qua vai mình bế lên...
"Không...tôi không muốn...ông làm như vậy cậu ấy sẽ hận ông, tôi cũng sẽ hận ông. Xin đừng huỷ hoại tôi...aaa bỏ tôi xuống"
Hắn không muốn nghe gì cả, hắn nhanh chân bế cậu trở lại vào phòng quăng cậu mạnh xuống giường, chân đá cánh cửa phòng khép lại...hắn đè lên cậu, chiếc áo đã rách nay bị hắn tàn bạo xé nát ra...
"A..."
"Em chạy nữa đi, chạy cho tôi xem nữa đi" Hắn quát...
Cậu như một chú thỏ con nhỏ nằm trên thớt và chuẩn bị người ta làm thịt...nhưng cậu không mong mọi chuyện đến như thế, lần đầu tiên của cậu phải cùng người cậu yêu, phải cùng nhau tình nguyện...chứ không phải cưỡng bức như hắn...
"Hic..đừng mà...ông tha cho tôi đi"
Hắn cuối xuống hõm cổ cậu mυ'ŧ mạnh...
"Ưn...buông..." cậu đẩy ra nhưng bây giờ tay cậu bị chính cà vạt hắn trói lại...
"Aaa....ông làm gì??"
"Em mà chạy nữa tôi sẽ phá huỷ đôi chân của em"
Hắn mạnh bạo chiếm lấy môi cậu mυ'ŧ lấy đầu lưỡi kia....
"Ưm"
Sự ngọt ngào trong em khiến tôi say mê...hắn đưa tay kéo áo cậu xuống lộ ra vai trần nõn nà....cậu hít thở, nước mắt rơi lã chã...đẩy hắn rất nhiều như hoài công, tay thì đã bị trói mang lêи đỉиɦ đầu....cậu còn gì chống cự chứ...đêm nay khó qua khỏi người đang nằm trên cậu hiện tại chẳng khác gì kẻ điên bị du͙© vọиɠ lấp đầy.
Có lỗi? Lỗi lầm gì khi cậu không giữ chân Hà Thiên Khanh lại để giờ đây cậu chính là bữa ăn của người chú thân cận bên cạnh y.
Vương Nhất Bác thành công rũ bỏ tất cả quần áo trên người Tiêu Chiến...dừng lại một chút để ngắn nhìn thân thể kiều diễm này...em ấy có một chiếc eo nhỏ với bờ mông đầy đặn cong cong...khuôn mặt em phiếm hồng làm Vương Nhất Bác tôi không chịu được...
Hạ thân bên dưới của hắn đã trướng lên rất nhiều...đêm nay em sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi...Tiêu Chiến đừng trách tôi.
Tiêu Chiến phía dưới mím môi nấc lên từng cơn nghẹn...
"Ông đừng làm vậy...có được hay không? Tôi đáng tuổi cháu ông lại là người yêu của cháu ông mà!"
Người yêu? Tiêu Chiến một dao như muốn phá bỏ mãnh hổ bên trong của hắn...
Hắn tách hai chân cậu ra nâng lên cao...cậu hét lớn.
"Làm gì? Ông làm gì? Bỏ ra đi...BỎ RA" cậu chồm cả người dậy quơ tay hắn để hắn hạ chân cậu xuống nhưng vô ích...Vương Nhất Bác cúi mặt xuống.
"Là em ép tôi phải nặng nề với em"
Hắn với tay lấy gel bôi trơn trong tủ, bật nắp hắn vặn trên tay một ít và cúi người xuống nhìn cảnh quan nơi đó của cậu..bàn tay của hắn bôi quanh huyệt đạo, một ngón rồi hai ngón đi vào, Tiêu Chiến sợ hãi ưỡn người ra sau...chân cậu co quắn lại trên không trung...
"A..ưʍ...đừng...đừng làm vậy với tôi..."
Hắn hạ người xuống, tay vẫn còn nằm trong huyệt đạo của cậu mà khuấy đảo, lưỡi hắn liếʍ và ngậm lấy hạt đậu trên ngực cậu mà mυ'ŧ mạnh khiến nó sưng đỏ lên...
"Xin lỗi em"
"...."
"Aaaaa"
Khi ngón tay đã rút ra hắn lập tức đâm mạnh cự vật vào, Tiêu Chiến hét lên trong đêm...đây là lần đầu tiên của cậu, mọi thứ quá nhanh quá dễ dàng, cậu khóc ròng vì bên dưới như xé toạt ra...
"Rút ra...aaa...tôi đau quá...hức" cậu lấy tay đập mạnh vào ngực hắn, Vương Nhất Bác bị cái đập kia của cậu càng sung sức hơn mà di chuyển, một tay nắm cánh tay làm loạn của cậu, tay còn lại bóp cằm cậu thả đôi môi mình xuống, đầu lưỡi càn quét trong khoang miệng....
"Ah~ tôi yêu em Tiểu Tán"
Cậu lắc đầu mãnh liệt, bên dưới bị hắn ra vào điên đảo...tiếng da thịt va chạm vang lên, tiếng nước da^ʍ mỹ nơi giao hợp càng nhớp nháp.
"Ah...aa...ư....aa...tôi..hận...aa...ông" Cậu cắn môi chịu trận cuồng phong đó...
Hận tôi? Em hãy hận tôi cả đời tôi cũng chấp nhận...tôi chỉ cần có được em, có mãi em bên đời..
Tiêu Chiến cảm thấy thân thể cậu đã bị vấy bẩn rồi, tất cả đã bị hắn lấy hết...lấy nụ hôn đầu của cậu...lấy cả thể xác của cậu...và gϊếŧ chết kỳ vọng tương lai của cậu và Hà Thiên Khanh...
Hắn lật tư thế cậu lại...
"Buông tôi ra..."
Khi tính khí đã rút ra hắn chuyển tư thế cậu sấp xuống, tay vuốt nhẹ mông cậu, sau đó ôm lấy eo cậu dán chặt vào bụng hắn...từ sau đâm mạnh vào trong..
"A...ha..." Tiêu Chiến ưỡn người , mặt ngước lên cao, nước mắt thi nhau chảy dài...nhục nhã thê lương...bị người đem ra dày vò thân thể...
"Không đuợc...không được bắn....aaaaa"
Hắn nhấp mạnh bắn hết tất cả vào trong hậu huyêt cậu...cả hai người xụi lơ ngã xuống giường, Vương Nhất Bác hôn nhẹ tấm lưng cậu, vì cậu còn nhỏ tuổi nên hắn không làm nhiều chứ nhiêu đây vẫn chưa đủ thoã mãn cho hắn...cậu đã ngất đi ngay sau đó...hắn mỉm cười...hắn hôn từng tất thịt nơi sau gáy cổ của cậu...vật nhỏ nằm trong lòng hắn, người mà hắn phải bảo vệ kỹ càng, nhìn vào ánh mắt cậu đã nhắm nghiền đi...hắn ôm cậu vào lòng mình hôn vào trán cậu một cái....
"Em đã thuộc về tôi...nên đừng chạy nữa"
•Hiện tại....
"Ông...ông đã cưỡng bức tôi"
Thoát khỏi dòng ký ức...Tiêu Chiến ôm chăn cúi mặt khóc thảm...xin lỗi...xin lỗi Thiên Khanh, tôi có lỗi với cậu...tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa...