Nguyên Long

Chương 7: Ta rửa sạch cổ

Dịch: Sói già đơn độc

Phải mất một lúc thì cái bóng mới sửa chữa xong các tuyệt chiêu cùng kỹ thuật của bản thân, bây giờ Vương Thắng mới có thời gian để kiểm tra hiệu quả do Bồi Nguyên Đan mang lại. Sau khi ăn liên tục ba viên, cơ thể Vương Thắng đã phải nhận một lượng linh khí cực lớn, điều này khiến cơ thể hắn nhức nhối vô cùng khó chịu. Vương Thắng biết đây là giới hạn số lượng Bồi Nguyên Đan cao nhất cơ thể hắn chịu được trong một ngày.

Dù sao Bồi Nguyên Đan vẫn chỉ là thuốc, mà thuốc thì luôn có tác dụng phụ cùng hướng dẫn sử dụng đi kèm. Nếu như cứ ngang bướng không nghe lời dùng quá liều thì thần dược cũng biến thành độc dược. Chuyện này trên Trái Đất vẫn xảy ra thường xuyên, Vương Thắng cũng không có dại gì hiến thân để làm chuột bạch cả.

Nguyên Hồn sau khi được linh lực từ ba viên Bồi Nguyên Đan tẩm bổ cơ bản đã được chữa trị khoảng một phần năm. Không những thế, cơ thể của Vương Thắng trải qua một quá trình dài hấp thu linh khí cũng đã được đề cao. Năng lượng tràn đầy toàn thân khiến hắn vô cùng khó chịu.

Không nhiều lời, Vương Thắng ngày lập tức vận động bằng những bài tập cơ bản như kiểu hít đất chẳng hạn. Bình thường chỉ cần hít khoảng hai trăm cái thì tay đã mỏi nhừ, nhưng nãy giờ vẫn chưa thấy có hiện tượng gì cả, chẳng lẽ hôm nay ăn nhầm thuốc kích à?

Phải đến lúc con số đạt được bốn trăm thì mới cảm thấy chút mệt, l*иg ngực nóng lên. Vương Thắng vẫn duy trì tốc độ, làm thêm một trăm phát nữa mới đứng dậy (hehehe).

Nằm gập bụng nhảy cóc, đu xà, từng loại động tác hằng ngày đều được Vương Thắng làm qua, kết quả đạt được đều vượt qua thành tích khi còn trong quân đội ở trái đất.

Tố chất cơ thể chỉ trong vong một ngày đã tăng lên gấp đôi. Tuy còn thiếu bài kiểm tra tốc độ cùng phản ứng nhưng từ cái cách rút súng của mình hắn cũng đã biết kết quả. Vương Thắng biết sự lột xác hoàn hảo này tất cả đều nhờ vào lượng linh khí mà Bồi Nguyên Đan mang lại.

Màn đêm buông xuống khiến thế giới ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng, Vương Thắng cũng tìm một góc an toàn nhất trong phòng ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Cho dù tố chất cơ thể có tăng mạnh nhưng hắn vẫn mệt sau khi vận động cường độ cao như vậy.

Nói nghỉ ngơi cũng không đúng, có tên nào nghỉ ngơi mà cánh tay vẫn lăm le gần cây súng như hắn cơ chứ. Mà thôi, dù sao ở một thế giới xa lạ và bí ẩn như thế này, Vương Thắng vẫn giữ một tinh thần cảnh giác cao độ. Ai biết được bây giờ ngủ say, sáng mai có tỉnh dậy được nữa hay không. Hắn nhớ phương mà Tống Yên chỉ hôm qua, thả lỏng cơ thể để tâm thần chìm vào trong không gian Nguyên Hồn, cũng coi như thay thế một giấc ngủ say đi.

Lần này không có lượng linh khí dồi dào do Bồi Nguyên Đan cung cấp, chú cá nhỏ liền bắt đầu động tác hô hấp mà Vương Thắng học được trên người cái bóng xám, từng tia linh lực mỏng manh trong không gian được cá nhỏ từ từ hấp thu. Vương Thắng đoán quá trình này cũng là một loại tu luyện.

Sáng sớm, màn đêm vẫn còn đang bao phủ mọi ngóc ngách trong thành. Vương Thắng đột nhiên mở mắt, lặng yên không một tiếng động nhảy lên vọt qua cửa sổ, lẻn lên mái nhà. Vừa ngồi xuống liền nghe được một vài âm thanh nhỏ vang lên.

Có bóng người lặng lẽ từ cửa lớn đáng theo con đường nhỏ ở sân tiến lại gần căn phòng của Vương Thắng. Ba tên mặc đồ đen che mặt, mỗi tên cầm một cây gậy gỗ nhỏ. Vương Thắng mỉm cười:” Mấy tên ăn no rửng mỡ này, phải cho các người một bài học mới được?”

"Mẹ kiếp, chỉ một tên người rừng đã đòi làm vị hôn phu của Yên tiểu thư, lại còn Nguyên Hồn rác rưởi bất nhập lưu nữa chứ, đúng kiểu đỉa đeo chân hạc."

"Nhỏ tiếng thôi, nhân lúc trời chưa sáng, phải dạy cho cái tên không biết trời cao đất rộng đó một bài học, cho tên khốn đó biết khó mà lui, cút khỏi Tống gia!"

"Nhớ kỹ, chỉ cần không chết người, còn lại muốn đánh thế nào thì tùy các ngươi."

...

Ba người nói chuyện nhẹ nhàng, lần mò đến gần phòng Vương Thắng. Tên đi sau cùng cảm thấy cổ họng hơi ngưa, vừa thò tay lên định gãi thì miệng và mũi bị ai đó bịt lại, không kịp rên lên hai chân mềm nhũn, cơ thể lảo đảo sắp ngã liền được một cánh tay nhẹ nhàng hạ xuống nằm trên mặt đất.

Hai tên đi trước vẫn chưa phát hiện tình hình sau lưng, vẫn rón rén đi từ từ. Đi thêm vài bước, cái cổ thô ngắn của tên đi sau bị hai bàn tay mạnh mẽ cầm lấy nhấc thẳng lên không trung, hai chân hắn giãy dụa vài lần rồi không nhúc nhích. Chỉ sau phút ngắn ngủi, tiếng sột xoạt của quần áo đã ru hai bé say mộng đẹp.

"Cẩn thận một chút, sắp đến chỗ ở của tên người rừng rồi." Tên đi đầu nghe thấy tiếng động của quần áo, nhắc nhở đồng bạn một câu. Nghe thấy bên trong căn phòng yên tĩnh mới dám buông lỏng cơ thể, thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi vừa thở ra, hắn liền giật mình kinh hãi. Một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện ngay dưới cổ họng. Cơ thể lập tức cứng đờ, hai chân như bị chôn dưới mặt đất, không thể cử động. Cái cảm giác lạnh lẽo này không phải gió hay cái của nợ gì, hắn biết rõ mình đang bị một con dao sắc bén đang kè kè ngay cổ họng. Kinh nghiệm chiến đấu hắn không hề ít, nhưng cảm giác không một tiếng động kề dao vào cổ thì mới lần đầu tiên.

"Đến đây làm gì?" Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai, đi kèm với âm thanh tử vong là con dao dưới cổ dí càng sát vào hơn khiến hắn nhấc cái đầu lên cao..

“Chúng ta nghe nói vị hôn phu của yên tiểu thư là một tên người rừng, chúng ta không phục nên muốn đi qua dạy dỗ hắn một chút.” Tên này cảm thấy được sự lạnh lẽo len lỏi tới từng sợi chân lông, lại không nghe được một âm thanh nào phát ra từ hai người đi cùng mình nên càng sợ hãi, ngoan ngoãn trả lời.

Chuyện này Vương Thăng cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Nhìn cách Tông Yên bố trí cho mình một khu nhà nhỏ đã biết rắc rối lần này không phải dạng vừa đâu. Quả thật mới sáng ngày thứ hai đã có khách ghé thăm.

Ba tên này cũng không phải quá ác ý, chỉ muốn tìm Vương Thắng đánh cho một trận. Nghĩ đến những chuyện phiền toái cùng những thủ đoạn sau có thể tìm đến, Vương thắng bắt đầu thấy hơi bị hại não rồi. Hắn cũng không thể ăn rồi cả ngày ngồi tiếp các vị ấy được, thời gian đâu cho nổi…

"Hôm nay coi như các ngươi gặp may!" Vương Thắng rất đau đầu, nhưng cũng không biết làm như thế nào. Bỏ qua mấy suy nghĩ đó, giờ tẩm quất cho đám người này một lúc rồi tính sau vậy.

Ba người này thực lực cũng không phải thấp. Không nói cái tên bị dí dao vào cổ, chỉ hai người đâu tiên thực lực cũng gần ngang ngửa Vương Thắng. Chỉ là bọn họ bị tấn công bất ngờ và quá đen đủi khi gặp phải một tay chuyên nghiệp nên mới bị hạ gục nhanh như vậy.

Vương Thắng biết rõ, nếu như là cái lúc còn ở trái đất, mình sẽ không thể nào nhẹ nhàng xử lý ba người này như lúc nãy được. Lần phục kích thành công này, tất cả đều nhờ Bồi Nguyên Đan rèn luyện thân thể.

Trời sáng, ba người thanh niên mới tỉnh dậy, phát hiện mình bị người ta ném vào một bãi rác trong hẻm, cả người bốc mùi nồng nặc. Chúng vội đứng dậy phủi qua quần áo, sáu con mắt trợn trừng nhìn nhau, cay không nói nên lời. Bà nội nó, chúng ta đi đánh người đấy, thế quái nào cái mặt của mục tiêu còn chưa thấy đã bị người ta đánh như cún thế này?

Ai làm? Không cần hỏi cũng biết ông chủ của những vết bầm trên mặt bọn hắn chính là tên người rừng kia. Bây giờ chỉ có thể ngậm miệng cho qua, chứ toang toang lên ta bị Vương Thắng đánh, lúc đo làm gì còn mặt mũi ra đường nữa. Cũng may không ai nhìn thấy, không đến nỗi để cho bọn họ quá quá khó xử. Ngoại trừ ba người họ cùng Vương Thắng, không có một ai biết những việc đã xảy ra vào sáng nay, câu chuyện tấu hài cứ thế trôi qua.

Sáng sớm, trong dinh thự của nhà họ Tống, một thanh niên tuấn tú từ trong giấc mơ đẹp tỉnh dậy. Tưởng ai, thì ra là Tống Thiên Trạch, cái tên đã đâm vào Vương thắng lúc ở Bảo Khánh Dư Đường.

Từ khi Tống Thiên Trạch nhìn thấy Tống Yên, hắn đã luôn mơ ước một ngày nào đó sẽ cưới được nàng. Nếu không có một vài nguyên nhân khiến hắn sợ hãi thì hắn cũng chẳng để nàng ngày ngày lượn lờ trước mặt mình như vậy. Hắn coi nàng là người của mình, không một ai được phép lại gần thân mật với nàng trừ hắn.

Nhưng có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, Tống yên đi ra ngoài một vài hôm, khi về lại mang theo một tên ngừoi rừng, Lại còn tuyên bố hùng hồn đó là vị hôn phu của mình. Hôn cái rắm a, nàng muốn chọc điên ta sao? Tống Thiên Trạch tức đến xì khói đầu.

Không những thế, cái tên Vương Thắng này lại dung hợp một cái tàn hồn bất nhập lưu. Bất cái rắm, tên rác rưởi đó lấy gì để so sánh với ta cơ chứ? Hắn dám ngang nhiên cướp ý trung nhân của ta sao?

Chính vì như thế nên lúc ở Bảo Khánh dư Đường, Tống Thiên Trạch mới hung hăng làm nhúc Vương Thắng. Nếu Vương Thắng khôn ngoan thì nên tránh xa Tống Yên một chút, còn không thì hắn cũng không ngại làm Vương Thắng hối hận cả đời.

Vừa mở mắt, Tống Thiên Trạch liền cảm thấy trên cổ của mình ngứa ngứa. Hắn cứ nghĩ là tóc của cô gái đang nằm bên cạnh mình, lấy tay phất phất nhưng không hiệu quả. Mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, đưa tay lên cổ thì đó là một tờ giấy. Chắc nửa đêm gió thổi dính vào cổ mình, kệ đi. Hắn làu bàu ném tờ giấy xuống, tiện tay chạm vào làn da mềm mại của cô gái khiến nàng tỉnh dậy. Bóng dáng kiều diễm rất hiểu ý nhẹ nhàng giúp Tống Thiên Trạch mặc quần áo vào.

Lúc này Tống Thiên Trạch con mắt mới nhìn được rõ ràng, vô tình nhìn qua tờ giấy mình vừa ném đi có một dòng chữ. Hắn cầm lên đọc, vừa nhìn con ngươi trong nháy mắt co rút lại, da gà nổi lên toàn thân:

"Ta đã rửa sạch cổ, ngươi thì sao?" Nội dung trên tờ giấy chỉ có mấy chữ nhưng lại khiến Tống thiên Trạch bị dọa tí nữa tè ra quần.

Từ ý nghĩa của mấy chữ này, ngoài Vương Thắng thì còn có thể là ai. Nhưng làm sao hắn có thể để tờ giấy này lên cổ mình? Hắn để từ khi nào? Tống Thiên Trạch không biết gì cả. Nhưng nếu lúc đó Vương Thắng không để tờ giấy mà là một con dao thì bây giờ đầu của Tống Thiên Trạch chắc đang lăn dưới sàn nhà rồi.

Nghĩ đến điều này, chân tay hắn run lên, ngã nhào trên đấy. Cái này sao có thể? Hắn làm thế nào? Sao mình không biết một chút gì thế này?

Cô gái bên canh đỡ Tống Thiên Trạch ngồi lên giường, trên đầu hắn bây giờ mồ hôi lạnh toát ra như suối, hai mắt thất thần, không thể nào tập trung, cơ thể không nghe lệnh run lên như cầy sấy. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân của mình bị dọa thành bộ dạng này.