Dịch: Lục Dương
***
Tuy lần đầu gặp chú Vương đã không công mà về, nhưng Dương Thanh Vân cũng không nhụt chí. Về nhà, hắn từ từ suy nghĩ lại mọi chuyện, hiểu thêm được rất nhiều điều.
Lúc trước công ty Trường Khang chiếm được xe của Vương Thành là do khi đó Vương Thành lái xe vô tình đâm chết người, đối phương quyết không bỏ qua, kiện Vương Thành ra toà, còn tung tin đồn rằng Vương Thành phải ngồi tù.
Vì sợ ngồi tù nên Vương Thành buộc phải sang tên xe cho công ty Trường Khang, cuối cùng không những phải bồi thường một số tiền lớn mà còn gánh thêm một khoản vay nặng lãi, chiếc xe không còn, có thể coi là mất cả chì lẫn chài, vô cùng thê thảm.
Trước đây, Dương Thanh Vân không tìm hiểu sâu chuyện này. Hắn chỉ cho rằng, sau khi Vương Thành đυ.ng trúng người ta, đến bước đường cùng mới bị Vương Tả Quân lừa vào tròng, dẫn đến vạn kiếp bất phục.
Nhưng từ khi gặp Vương Thành, Dương Thanh Vân mới nhận ra rằng, có lẽ Vương Tả Quân đã sắp đặt kế hoạch từ khi biết Vương Thành đυ.ng phải người kia, đợi khi đẩy được Vương Thành vào cái bẫy đó rồi, mọi thứ không thể vãn hồi được nữa...
Nếu suy đoán này là đúng, vậy có lẽ nào chuyện của cha mình cũng giống vậy? Bỗng nhiên Phạm Đăng Lượng trở mặt với cha, rồi cả những chuyện sau đó nữa, liệu có phải mọi thứ đều do kẻ nào đó âm thầm thao túng phía sau?
Nghĩ đến đây, Dương Thanh Vân bừng tỉnh đại ngộ, rất nhiều chuyện vốn không thông suốt, hiện giờ đã trở nên rõ ràng.
Ông chủ công ty Vĩnh Khang là Vương Tả Quân, nhưng ngoài ông ta thì còn có hai vị cổ đông nữa. Trong hai người này, một người là Đường Hội Tùng, chính là thủ lĩnh của đám lưu manh Ung Bình, quan hệ khắp nơi, tam giáo cửu lưu đều đều kết giao đủ cả. Người còn lại là Chu Quốc Nhu, là nhân viên chính phủ, rất có thế lực, đứng phía sau chống lưng cho công ty Vĩnh Khang. Vậy nên hiện giờ các cổ đông công ty Vĩnh Khang hình thành Thiết Tam Giác(1), Vương Tả Quân đứng chắn phía trước.
Dương Thanh Vân xâu chuỗi lại mọi việc, sau đó đến chỗ Thịnh Khắc Hà tìm hiểu thông tin về Phạm Đăng Lượng. Phạm Đăng Lượng có một người vợ là Đường Tiểu Hà, Đường Tiểu Hà có một người em trai là Đường Khắc Khắc, Đường Khắc Khắc là tên lưu manh có máu mặt ở Ung Bình. Thằng này có biệt hiệu là "Đường bánh bao", một tên lưu manh như vậy hẳn là có qua lại với Đường Hội Tùng.
Mặt khác, Dương Thanh Vân còn biết một manh mối quan trọng nữa, đó là hiện giờ Vương Thành đang nợ rất nhiều tiền, mà kẻ cho Vương Thành vay nặng lãi lại chính là Đường Hội Tùng...
"Chú Vương à, sao chú khiêng xi măng cả đời được? Hai người Đường Hội Tùng và Vương Tả Quân cùng hợp tác lừa chú đó! Bọn họ đúng là gϊếŧ người phóng hoả đai lưng vàng(2), chúng ta phải cùng nhau chống lại bọn họ! Dù sao cũng đâu còn gì để mất, cần gì phải sợ nữa?" Dương Thanh Vân nói.
Mấy hôm nay, chiều nào tan học Dương Thanh Vân cũng đến chỗ Vương Thành. Muốn thuyết phục cha thì phải tìm Vương Thành, còn muốn thuyết phục Vương Thành lại phải khơi gợi lên nỗi uất ức, sự tức giận của chú ấy.
"Thanh Vân à, cháu cũng đừng hao tâm tổn trí mà mơ mộng nữa, sao mà đấu lại được người ta? Bọn họ có tiền có thế, lại có người chống lưng phía sau! Cháu chỉ là một học sinh, chú và cha cháu là hai tên dân thường? Ba người chúng ta đấu với bọn họ sao? Hừ, từ tìm phiền phức..."
"Chú Vương, chú nghe cháu nói đã, chuyện này..."
"Rồi... rồi... Đừng làm phiền chú vác xi măng, giờ chú chỉ còn có thể dựa vào việc bán sức lao động này để kiếm ít tiền cho Nhã Đan đọc thêm vài cuốn sách thôi!"
Dương Thanh Vân vẫn rất kiên nhẫn, ngày nào cũng tới, nhưng mỗi lần đều thất bại và về. Thái độ Vương Thành vô cùng kiên quyết, gặp tình cảnh này, Dương Thanh Vân cũng hơi nản chí.
"Chú Vương à, thế này nhé, tháng này Đường Hội Tùng đến đòi tiền, chú cứ nói là không có. Nếu ông ta ép quá thì chú lấy những hợp đồng mà trước đây ký với Vương Tả Quân ra cho ông ta xem, để ông ta nhìn rõ từng tờ một. Chú cứ yên tâm, chỉ cần làm vậy, chắc chắn ông ta sẽ không ép chú nữa..."
"Được, chú biết rồi, mau đi đi, không cần lo chuyện của chú. Chú nghe nói cháu sắp thi rồi phải không, việc quan trọng bây giờ là tận dụng thời gian mà chuẩn bị cho kỳ thi, chuyện của người lớn, trẻ con xen vào làm gì?"
Lại thêm một lần chưa đánh đã lui, Dương Thanh Vân đành ấm ức mà quay về. Sau một ngày bận rộn, Vương Thành cũng thấy hơi xúc động khi về nhà.
Rất nhiều điều Dương Thanh Vân nói đều chạm đến tâm khảm của Vương Thành, ngã một cú đau như vậy, sao có thể cam tâm cơ chứ? Chẳng qua là đối phương quá mạnh, một mình ông ta đơn thương độc mã sao có thể là đối thủ của người ta, chỉ có thể cam chịu nhận lấy khổ đau về mình.
Đối với Vương Thành, mấy năm vừa qua là khoảng thời gian tồi tệ nhất của cuộc đời, vợ bỏ đi, gia đình tan vỡ, những điều này có thể cắn răng mà cho qua, nhưng điều ông lo lắng nhất chính là tương lai của con gái.
Cuộc đời mình bị huỷ hoại thì cũng thôi đi, nhưng tuyệt đối không thể liên luỵ đến con gái được! Vậy nên mệt cũng phải cố, khổ cũng phải nhịn, bị đánh cho răng môi lẫn lộn cũng phải nuốt vào!
Một đêm yên bình trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Đường Hội Tùng đến đòi nợ. Vốn Vương Thành đã chuẩn bị đủ tiền, nhưng nghĩ đến lời Dương Thanh Vân nói lúc đó, ông ta quyết định chưa đưa tiền vội, thử dùng chiêu của Dương Thanh Vân xem sao.
Vương Thành và Đường Hội Tùng lá mặt lá trái một phen, sau đó Vương Thành nói đến chuyện hợp đồng trước đó thế nào, Trương Tả Quân lừa mình ra sao, vừa nói vừa lấy những giấy tờ kia ra cho Đường Hội Tùng nhìn.
Đường Hội Tùng có biệt danh là "Đường điên", dáng vẻ bặm trợn hung hăng, chính là một tên cùng hung cực ác. Vương Thành kiên trì làm những việc này, thật ra trong lòng cũng nơm nớp lo sợ.
Nhưng, có gì đó sai sai.
Đường Hội Tùng ngày thường ngang ngược càn rỡ, nóng nảy dễ giận không ngờ lại không nổi cáu. Sau khi thấy màn biểu diễn của Vương Thành, thần sắc Đường Hội Tùng cực kỳ u ám, nhưng chỉ nói: "Than nghèo kể khổ chứ gì? Được rồi, tháng này tạm bỏ qua tiền lãi cho mày, nhưng tuyệt đối không có lần sau đâu, tháng sau mà không đưa tiền thì đừng trách tao trở mặt!"
Đường Hội Tùng doạ nạt một phen, nhưng không ngờ lại thật sự rời đi...
Vương Thành bỗng ngây người, nghĩ thế nào cũng không hiểu, chẳng lẽ lương tâm Đường Hội Tùng trỗi dậy? Vớ vẩn, tuyệt đối không thể!
Vương Thành nghĩ cả ngày cũng không ra, nghĩ kiểu gì cũng không thấu. Ngọn lửa không cam lòng vốn bị đè nén nay lại bùng lên dữ dội. Ông ta cảm thấy Dương Thanh Vân rất lợi hại, không phải một học sinh tầm thường, còn lợi hại hơn cả cha hắn!
Cả ngày cứ nghĩ như vậy. Sau khi tan tầm, Vương Thành lại mượn quản lý ít tiền, mua trái cây ướp lạnh rồi đến viện Trung Y.
Lúc này, Thịnh Khắc Hà vẫn ở bệnh viện, Dương Hoài Chu thì cứ đi đi lại lại, đứng ngồi không yên.
Vốn ông và Vương Tả Quân đã bàn bạc xong xuôi, đang chuẩn bị sang tên xe cho công ty Trường Khang rồi, không ngờ khi làm thủ tục thì lại không thấy giấy tờ xe và CMND đâu cả!
Không sang tên xe được, bởi không có giấy tờ thì ai dám lái xe đây? Muốn làm lại thì cũng mất ít nhất mười lăm ngày. Đúng là nhà dột còn gặp thêm mưa! Xe không chạy một ngày đã tốn bao nhiều tiền sửa chữa bảo dưỡng các thứ rồi, ngừng mười lăm ngày thì tổn thất bao nhiêu nữa đây?!
Đúng lúc này thì Vương Thành tới, nhìn thấy Dương Hoài Chu đang lo nghĩ bộn bề. Trong nhóm anh em thì Dương Hoài Chu là đại ca, lớn tuổi hơi Vương Thành. Giờ phút này gặp nhau, nhìn dáng vẻ của nhau, trong lòng càng thêm buồn bã.
Đều là người sa cơ lỡ bước, làm sao Dương Hoài Thu không rõ tình cảnh của Vương Thành cơ chứ?!
"Cậu Vương đấy à, đến thì cứ đến thôi, còn mang mấy thứ này làm gì?" Dương Hoài Chu nói.
"Chị dâu phẫu thuật, vốn dĩ em nên đến từ lâu rồi... ài, một lời khó nói hết! Dương ca, năm đó trong đám anh em chúng ta, anh là người đầu tiên làm xe tuyến tư nhân. Em mắc sai lầm nên mới ra nông nỗi này. Dương ca, anh đừng giẫm lên vết xe đổ của em, tuyết đối đừng để bọn chúng lừa! Coi chừng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục..."
- ---------
(1) Có thể hiểu là ba bên cùng hợp tác để tạo thế hoàn mỹ.
(2) Nguyên văn là 殺人放火金腰帶, nằm trong câu 殺人放火金腰帶,修橋補路無屍骸 (tạm dịch: Gϊếŧ người phóng hoả đai lưng vàng, sửa cầu sửa đường không xương cốt).
- > Có nghĩa là kẻ xấu được hưởng mọi vinh hoa phú quý sau khi làm mọi điều tồi tệ, trong khi những người chăm chỉ sửa chữa cầu đường lại kết thúc một cách bi thảm mà không có của cải gì, điều này châm biếm sự bất công của xã hội hiện đại.