Hai Đám Cưới

Chương 33: Ngoại truyện 3: Nội tâm Nhân

Sáng tháng sáu trời xanh lam, suốt một đêm trời mưa tầm tã đến khi bình minh đã có chút nắng chiếu rọi. Tôi gặp em lần đầu tiên vào buổi bình minh hôm ấy. Em mặc bộ quần áo bà ba cũ kĩ, trên người dính đầy những bùn bẩn nhưng không che được làn da trắng nõn phía sau. Nhìn em tôi tự dưng có chút buồn cười, gấu quần vạt cao vạt thấp còn bị xé hẳn một đoạn. Em đứng dưới gốc cây dâu da phía cổng nhà tôi thậm thà thậm thụt nhìn vào bên trong. Ở nhà tôi thấy tôi, anh hai tôi đều là những người háo sắc, không biết bao nhiêu người đàn bà đã từng đến đây bắt đền bắt vạ. Có điều không có ai lại ăn mặc nhếch nhác như em nên tôi có chút lạ lùng liền

tiến đến hỏi. Khi vừa hỏi em đã nói em đến tìm tôi. Ngay khi | nghe câu ấy tôi đã chột dạ. Quái lạ thật, cái đám gái làng chơi trên tỉnh làm gì có ai xinh như em? Đến khi em nói với tôi thằng Hoàng đưa cho em bức thư nhờ tôi giúp đỡ tôi mới là ra một tiếng. Khi còn chưa kịp hỏi em thêm câu gì em đã ba chân bốn cẳng chạy đi. Từ phía sau tôi chỉ nhìn thấy dáng người em rất cao, phía sau gáy lộ ra cả một khoảng da trắng như bông, mái tóc em đen dày bay bay theo gió. Thế nhưng vì mải mê với bức thư thằng Hoàng gửi tôi không để ý nhiều đến em nữa.

Lần thứ hai tôi gặp em ở ngay chính căn nhà gỗ khang trang ở nhà tôi. Thế nhưng lần này khác với lần đầu khi em được thầy tôi lấy về làm vợ! Thực lòng khi ấy tôi rất ác cảm với em, cảm giác em cũng tầm thường như những cô gái làng

chơi tôi quen. Ham hư vinh, ham phú quý đến độ phải lấy | một người đáng tuổi cha làm chồng?

Những ngày ở nhà tôi, tôi đều cảm thấy rất bức bách khó chịu khi có sự xuất hiện của em đến mỗi ngày lại thêm căm ghét em đôi phần. Thế nhưng ngay buổi trưa sau ngày em về tôi từ trên tỉnh về thấy em đang bị mụ cả trói vào cây cột mà đánh. Cả người em rũ xuống, chiếc áo lụa hẳn lên những vệt máu, đôi mắt em nhắm nghiền, mấy tên gia nô quất thắng chiếc roi mây lên người. Em không phản kháng, nằm đó để mặc nước mắt rơi. Tôi nhìn em, căm ghét em là vậy. thế nhưng ngay giây phút ấy tôi lại cảm thấy tim mình có gì đó nhói lên. Vốn dĩ để mặc kệ em, vốn dĩ nghĩ em lựa chọn em tự chấp nhận nhưng sao khi ấy tôi lại lao vào cứu em. Đến đêm hôm ấy lúc đi qua buồng em tôi chợt thấy em khóc, dưới ánh đèn hiu hắt em qua ô cửa nhỏ em gục đầu xuống khóc nấc lên. Tôi đứng lặng lẽ nhìn em rất lâu, khi sương đổ xuống tôi vẫn đứng yên đó không rời đi nổi. Cho đến những ngày sau này em bỏ trốn bị thầy tôi bắt lại tôi mới biết hoá ra em bị lừa. Em bị lừa gả cho thấy tôi, lúc ấy tôi đã nghĩ giá mà tôi có một chỗ dựa vững vàng, có một chỗ đứng vững chắc tôi nhất định sẽ cứu em ra khỏi nơi này, sẽ đưa em đi thật xa. Chỉ đáng tiếc tôi lại không có khả năng ấy, một người đến chính bản thân mình còn phải luôn né tránh những nguy hiểm làm sao cứu nổi em? Tôi chỉ có thể giúp em trốn thoát khỏi thầy tôi rồi báo tin cho Hoàng- bạn thân của tôi cũng là người em đã cứu nó. Đêm hôm sau khi em trốn được về nhà tôi đã bị thầy tôi sai người đánh liệt đến nửa tháng, có điều chuyện ấy thực sự không quan trọng bởi ít nhất hiện giờ em đã an toàn.

suốt những ngày nằm liệt trong buồng tôi đều nghĩ tới em. Hình ảnh em ôm gối khóc ám ảnh tôi, khiến lòng tôi cũng có cảm giác đau quặn lại. Em được thằng Hoàng đưa về nhà nó ở với thằng Hoàng tôi vẫn tâm rồi có điều từ tận đáy

lòng tôi lại có cảm giác ghen tị khó tả. Cảm giác tại sao mình | lại không bảo vệ được em? Cảm giác bất lực, vô dụng!

Sau thời gian nằm liệt ấy tôi gặp lại em tại nhà thằng Hoàng. Cả một khoảng thời gian không gặp vừa nhìn thấy em tôi đã

có chút ngỡ ngàng, khuôn mặt em không còn trầm uất mà | hiện rõ sự tươi tắn. Em cười... lần đầu thấy em cười tươi như | vậy. Thế nhưng em không cười với tôi mà cười với Hoàng.

Tôi nhìn tôi, thứ cảm giác ghen tị kia lại càng rõ ràng. Bỗng dưng khi ấy tôi lại muốn được che chở, bảo vệ cho em, muốn được em nhìn tôi lấy một lần. Đáng tiếc ánh mắt em chưa một lần hướng về tôi.

Ngày nghe tin thằng Hoàng lấy em không hiểu sao lòng tôi nặng trĩu. Đêm ấy tôi ngồi nghe thằng Hoàng huyên thuyên

kể về em lại thấy đầy nuối tiếc. Tôi uống chẳng biết bao | nhiêu rượu, rượu vào lại càng thấy đắng chát, hơi men kia | nửa say nửa tỉnh. Lần đầu tiên... lần đầu tiên tôi cảm nhận

được hình như tôi thích em mất rồi. Tôi thích em từ lúc nào chính bản thân tôi cũng không nhận ra nổi. Thích em từ lúc cầm thanh gỗ lớn đập thầy tôi? Thích em dù bị bán đi nhất quyết không hạ mình để giữ gìn trinh tiết? Thích em lúc gặp tôi ngay thẳng nói muốn tôi giúp em trốn thoát. Thích em lúc gánh mấy tháng bèo vẫn vui vẻ không oán than, thích em lúc được thằng Hoàng ra lệnh đánh em gái nó em ra tay rất

mạnh bạo. Không hiểu sao lúc ấy tôi đứng ngoài cổng cứ | cười tủm tỉm mãi, hoá ra em được là chính em lại mới thấy | em đáng yêu nhiều như thế.

Từ nhỏ tới lớn tôi gặp không biết bao nhiêu phụ nữ, nhưng quả thực lần đầu gặp em tôi lại có một cảm giác rất khác. Đằng sau vẻ nhẫn nhịn kia của em tôi thừa biết em chẳng hề ngốc nghếch. Nếu ngốc nghếch em đã không dùng thuốc

dụ thằng bạn tôi lên giường. Nghe thì có vẻ đáng khinh... | nghe thì giống như em rất thủ đoạn... nhưng... thực tâm đã hàng trăm lần tôi muốn được em thủ đoạn với mình như vậy. Đã có rất nhiều lần tôi không kìm chế nổi cảm xúc của mình.

Đã rất nhiều lần nhìn thấy em tôi chỉ muốn được ôm em vào | lòng, có lẽ cảm giác ấy tuyệt vời lắm, được ôm trọn lấy em

trong vòng tay này. Thế nhưng em lại chưa từng dành cho tôi một cái nhìn kể cả là một cái liếc mắt. Nhiều khi tôi cảm thấy l*иg ngực mình quặn lại khi nghe Hoàng kể về em, kể rằng em đáng yêu thế nào, nghị lực ra sao. Tôi cười chua chát, tôi cố gồng mình vun vén cho tình yêu của em và nó nhưng thẳm sâu đáy tim lại nhức nhối vô cùng.

Tình cảm ấy ngay từ khi bắt đầu đã là điều không nên, nhưng muôn đời con tim chẳng bao giờ chịu nghe lời lý trí. Tôi không tài nào có thể bảo mình quên em đi được. Mỗi ngày tôi đều cố an ủi mình rằng chỉ có Hoàng mới xứng với em, chỉ có nó mới có thể bảo vệ em, nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc lòng tôi vẫn chẳng nhẹ đi chút nào.

Đêm pháo hoa năm ấy suốt cả buổi chiều tôi đã kì công mua về xếp đầy dưới chân cầu. Cả buổi tối tôi không ăn chỉ hì hục | xếp pháo hoa. Nghe Hoàng nói em thích pháo hoa tôi đã tự tay chọn những bông pháo đẹp nhất cửa hàng. Trên con cầu nhỏ bắc qua sông có hai người nắm chặt tay nhau ngắm pháo hoa. Có người tôi yêu đứng đó, ánh mắt rực rỡ nhìn những bông pháo nổ giòn tan trên bầu trời. Chỉ là... người đứng cạnh em không phải tôi. Đêm ấy sương lạnh giá, tôi đứng buông hai tay đứng nhìn lên. Tôi nhìn em, tự huyễn | hoặc mình bằng những nụ cười của em, đôi lúc tôi muốn được ghen tuông một cách đường hoàng nhưng rồi nhận ra

mình làm gì có tư cách ấy? Yêu một người, tôi cô đơn trong chính thế giới do mình tạo nên nhưng đâu nhận ra thế giới ấy không hề có em. Thứ tình yêu đơn phương bức bách bước tới không được, buông xuôi lại không đành.

Mỗi lần thấy em hạnh phúc bên Hoàng tôi lại cảm thấy tim mình như có những vết xước dài. Tôi thật tâm muốn em hạnh phúc, thật tâm muốn em và bạn thân mình được trọn đời trọn kiếp không rời. Tuy nhiên để dối lòng rằng mình cũng hạnh phúc, cũng vui vẻ tôi lại chẳng làm được. Nhiều lúc gượng cười nhưng thực tình lại là nỗi bâng khuâng, nhớ nhung em da diết. Nếu như người đó không phải Hoàng có | lẽ tôi sẽ gom hết toàn bộ dũng khí này mà nói cho em hiểu. Thế nhưng tôi biết nếu không phải Hoàng thì em cũng không yêu ai cả. Chỉ có Hoàng mới khiến em được là chính | mình, chỉ có bên nó tôi mới thấy em hạnh phúc như vậy

| Đã nhiều lần khi cảm xúc chạm đến tột cùng cô đơn tôi đã

thầm mong em và Hoàng chia tay đi để tôi có thể đến với em. Nhưng ngay giây phút thấy em đau khổ tôi lại không còn tha thiết sự ích kỷ ấy cho riêng mình. Hoá ra yêu đơn phương lại là như vậy, dù đã từng có những suy nghĩ ích kỉ thế nào cũng lại vẫn mong em đừng khóc. Hôm ấy dưới gốc cây xà cừ em khóc, em bật khóc nức nở nói với tôi rằng em là Hạ Vy, là cô con gái của kẻ mà Hoàng gϊếŧ hại. Chưa bao giờ tôi thấy em khóc nhiều đến vậy, khóc đến mức tối đã bất chấp hết ôm em vào lòng. Thế nhưng ngay giây phút ấy tôi thấy em né tránh mình trong lòng bỗng nhói lên. Rốt cuộc ngay cả khi em cô đơn nhất, ngay cả khi em và Hoàng không thể bên nhau thì vĩnh viễn em vẫn chẳng thuộc về tôi. Dưới bầu trời mưa gió ấy tôi đưa em đi trên đoạn đường trắng, phía bên sau bạn thân tôi cũng buông thõng đôi tay nhìn theo. Hoá ra tôi lại không mong hai người thành ra thế này một chút nào cả. Dù tôi có yêu em thương em đến thế nào tôi vẫn không mong em và Hoàng chia tay nhau. Bởi tôi biết ngay từ đầu cũng chỉ có Hoàng mới là nơi để em dựa vào. Thực ra, em ở bên cạnh Hoàng mới thực sự là trọn vẹn, xứng đáng. Tôi không trách ai, chỉ trách mình không đủ bản lĩnh để che chở bảo vệ cho em.

Rõ ràng tim tôi như có ai đâm nhưng lại chỉ biết giấu nỗi đau ấy vào trong lòng khuyên nhủ em suy nghĩ lại. Suốt những ngày em rời xa Hoàng tôi cũng không vui vẻ nổi chỉ mong có ngày em và nó sẽ quay lại với nhau. Ít ra... hai người hạnh phúc còn hơn cả ba người đều đau khổ.

Ngày em sinh Hạ An mất quá nhiều máu, khi thấy em nằm thiệm thϊếp trên giường, Hoàng lại không cùng nhóm máu, khi ấy Hoàng đã khóc rất nhiều, chưa bao giờ tôi nhìn thấy

bạn thân mình, gã đàn ông đầy sĩ diện lại quỳ xuống xin bác | sĩ cứu lấy em. Cũng may tôi cùng nhóm máu với em nên đã truyền cho em. Thế nhưng vì muốn em suy nghĩ lại chuyện với Hoàng nên tôi đã thống nhất với bác sĩ sẽ nói cho em biết người truyền máu cho em là Hoàng.

Những ngày sau khi đi tìm Nguyên, Hoàng mất tích. suốt những ngày đó tôi mới được gần gũi em. Có điều khi thấy em đang đau khổ như chết đi sống lại sao tôi lại không chút thiết tha nào. Tôi chỉ ước Hoàng đừng chết, chỉ mong nó có thể tỉnh dậy bởi ngay lúc này tôi mới thực sự thấm thía cảm giác đau khổ. So với việc yêu đơn phương em thì việc thấy bạn thân mình không còn trên cõi đời, thấy em đau thương chồng chất tôi còn đau gấp trăm ngàn lần. Tôi và Hoàng đều giống nhau, đều mất mẹ từ nhỏ, đều sống trong một ngôi nhà đầy những âm mưu nên lại thân với nhau. Khi nghe tin nó mất tôi đau như chính người thân mình mất, nó không chỉ là bạn, là tri kỉ mà còn hơn cả máu mủ ruột thịt. Tôi đã từng dày vò hối hận, hối hận vì đôi khi ích kỉ mong em và nó chia tay, cho đến giờ mới thấm thía cảm giác xót thương vô tận. Tôi không còn cần mình phải được bên em nữa, tôi chỉ muốn Hoàng còn sống, chỉ muốn em hạnh phúc. Lần đầu tiên tôi được ôm em, được bế em trên tay nhưng tôi lại khóc. Em nằm trên nấm mộ Hoàng khóc tức tưởi, dưới ánh trắng vằng | vặc tôi cũng để mặc nước mắt chảy xuống. Suốt ba mươi | năm trong cuộc đời tôi sống cô đơn trong chính ngôi nhà

của tôi, ba mươi năm tôi bị cha tôi ghẻ lạnh, ba mươi năm sống trong khắc khoải nhớ thương mẹ, ba mươi cuối cùng | lại khóc vì em. Khóc vì thương xót em, ôm thân hình gầy gò của em trên tay tôi tưởng như tim mình cũng rỉ máu. Thà rằng để tôi tự mình đau, để tôi tự mình đơn phương em còn | hơn phải nhìn em khổ như vậy.

Cũng may cuối cùng Hoàng cũng trở về. Ngay giấy phút em nhìn thấy Hoàng em đã lao vào ôm chặt lấy nó. Tôi đứng lặng lẽ nhìn theo, dù em khóc cũng nhận ra đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Khi nhìn thấy khoảnh khắc ấy lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Không phải tôi không còn yêu em nữa... chỉ là tôi bỗng nhận ra chỉ cần em vui vẻ, hạnh phúc tôi cũnh mới có thể hạnh phúc được.

Hiện!

Tôi yêu em! Dù cho ngàn vạn lần biết mình không có tư cách để nói nhưng vẫn muốn được một lần nói ra ba chữ ấy. Nói rồi để tôi có thể đường hoàng mà quên em, có thể đường hoàng chúc em hạnh phúc. Hôm nay là đám cưới chính thức của em và Hoàng, không phải là đám cưới sơ sài như khi em | theo thầy tôi về nhà. Hiên! Nhất định em phải thật hạnh

phúc! Từ nay về sau tôi sẽ từ từ quên đi em.

- Này! Cậu kia có bán không? Cậy có cái xưởng gỗ to nhất tỉnh mà kiêu à?

Tiếng người con gái lanh lảnh kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ | miên man. Vừa nhìn lên chợt thấy là một cô gái rất xinh đẹp, có điều mặc bộ quần áo đầy những bùn bẩn. Tôi nhìn cô ta bật cười hỏi:

- Cô mua gì? - Chở về nhà ông Lý ba sập gỗ, ba cái giường.

Cô ta vừa nói xong bên ngoài bất chợt có tiếng người chạy rầm rầm, có hai tên gia nô từ đầu chạy tới gào lên:

- Con Duyên đây rồi! Bắt lấy nó, dám trốn khỏi ông Bảng đi sang đây làm ở đợ cho nhà ông Lý! To gan!

Tôi nhìn đám gia nô rồi nhìn cô gái trước mặt, cô ta xanh mặt đứng nép vào một góc liền bị hai tên gia nô kéo xềnh xệch đi. Tôi nhìn theo, trong giây lát liền lao vào giữ lấy cô ta rồi quát lớn:

- Buông ra!

Tên gia nô nhìn tôi lắp bắp:

- Ông chủ Nhân... đây là người của ông Bảng, chủ tiệm thuốc dưới huyện đấy.

Phía bên ngoài thằng Hoàng bước vào cười khẩy:

- Ông Bảng? Chúng mày bảo ông Bảng lên đây gặp ông Nhân mà đòi người này. - Con... con không dám... xưởng gỗ này to nhất tỉnh sao ông chủ con dám đọ được...

Tôi kéo cô gái tên Duyên lại phía sau nhếch mép nói:

- Vậy thì cút! Quen thói dê già? Bảy người vợ rồi còn định lấy thêm nữa à? Cút! Về bảo với ông Bảng nhà mày cô ta là người của tao. Nếu có bản lĩnh lên đây nói chuyện còn không thì đừng đυ.ng vào dù chỉ một sợi lông chân! Hiểu chưa? - Dạ con hiểu...

Hai tên gia nô nghe xong vội vàng đi ra ngoài. Khi vừa đi khuất Duyên liền nhìn tôi rồi đột nhiên quỳ sụp xuống vừa khóc vừa nói:

- Cảm ơn cậu đã cứu tôi mạng này, nhưng tôi không còn nơi nào để đi... về nhà lão Lý cũng bị đánh bao nhiêu trận như tử, cậu ơi, cậu cho tôi theo cậu, làm trâu làm chó cho cậu tôi cũng nguyện.

Tôi nhìn xuống trong lòng chợt thấy có chút nhói lên liền cúi xuống đỡ cô ta lên. Đi theo tôi? Được! Chỉ cần cô theo tôi nhất định tôi sẽ bảo vệ cho cô.

| Tôi nhìn ra ngoài trời! Trời tháng sáu xanh lam!

***

Lời tác giả: ngoại truyện nội tâm cậu Nhân tớ không viết một cái kết trọn vẹn vì cậu ấy yêu đơn phương Hiên nên nếu cái kết cậu ấy yêu người khác luôn sẽ là quá vội vàng. Thế nên tớ chỉ viết một cái kết mở thế này, vừa không vội lại có chút luyến tiếc cho mối tình đơn phương của cậu.

Truyện đến đây là hết nhé!