Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Chương 20

Quyển 1 - Chương 20: Chấn động cả kinh đô
Biệt thự Tần gia. Tần gia là gia tộc quân sự, hôm nay mời tới toàn là các nhân vật nổi tiếng. Đám người Tần Ngạo Thiên đứng trước của, nghênh đón mỗi vị khách tiến vào.

“Lăng Phi, anh nhìn kìa!” Trầm Linh đột nhiên chỉ vào cửa lớn.

Tần Ngạo Thiên và Tần Lăng Phi lập tức nhìn theo, đều mở to mắt.

“Ba!”

“Còn nói gì nữa. Trầm Linh, con mau chọn cho Phi Nhiên bộ váy đẹp nhất, để nó biểu hiện thật tốt.”

“Dạ, con biết rồi.” Trầm Linh lập tức cười nói, liền vội vàng chạy vào.

“Phó thiếu, Phó phu nhân, Vân thiếu, hoan nghênh đại giá quan lâm, không thể từ xa tiếp đón, thất kính thất kính!” Tần Ngạo Thiên cười cười.

Tô Diêu ké cánh tay Phó Thiệu Dịch, cười nói: “Ông Tần thật khách khí. Không cần để ý đến cả nhà chúng tôi, mọi người cứ tiếp đãi bình thường là được rồi.”

“Không không không, hoan nghênh còn không kịp. Mời vào, mời vào!”

“Vậy chúng tôi không khách khí!”

Trước mặt người ngoài, Tô Diêu bày ra vẻ tao nhã hào phòng, phong phạm của nữ chủ nhân đại gia tộc triển lộ không bỏ sót.

Tô Diêu kéo tay Phó Thiệu Dịch, nói: “Thiệu Dịch, anh xem cô bé nào có vẻ hợp khẩu vị con trai anh?”

“Diêu Diêu, Phó Vân thích ai là chuyện của nó, em không cần quản.”

“Em không quản, em chỉ muốn xem con dâu tương lai có xinh đẹp hay không thôi.”

Phó Thiệu Dịch cười khẽ: “Chắc chắn là không xinh đẹp bằng em.”

“Đó là đương nhiên. Em khuynh quốc khuynh thành như vậy, còn ai có thể xinh đẹp hơn em chứ?”

Phó Thiệu Dịch sủng nịch nhìn Tô Diêu, đôi mắt đào hoa mị hoặc dường như chỉ có một mình bà. Tô Diêu cũng không ngại, dù sao bà cũng đã quen Phó Thiệu Dịch ở trước mặt mọi người kiệm chữ như vàng. Tính cách hai cha con nhà này thật giống nhau, chỉ biết giả bộ thâm trầm. Phó gia bọn họ chỉ có Yên Yên của bà là đáng yêu nhất.

Tô Diêu nghĩ đến Yên Yên liền tức giận, thật sự là đối với cô vừa yêu vừa hận. Bà vốn tưởng nha đầu kia hôm nay nhất định cũng đi theo, tò mò muốn xem mắt cô gái kia, không nghĩ tới cờ bạc vẫn có lực hấp dẫn lớn hơn. Không biết nha đầu kia bây giờ ở song bạc vui chơi tới đâu rồi.

Lam Hà Sinh là người tới trễ nhất, nhìn thấy một nhà Phó gia, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi lại nhíu mày. Phó gia là đệ nhất gia tộc ở kinh đô, một yến hội bình thường sao lại có thể mời được cả nhà bọn họ. Nếu Tần gia và Phó gia giao hảo, vậy Tần Vi Nhiên muốn đối phó Tần gia sẽ phải gặp không ít khó khăn. Phải biết rằng Phó gia không chỉ là thương nhân đơn giản như vậy.

Yến hội rất nhanh đã bắt đầu, nhân vật chính của yến hội hôm nay là Tần Phi Nhiên. Mấy năm trước Tần Phi Nhiên ra nước ngoài du học, mới vừa về nước không lâu. Dạ tiệc tối nay của Tần gia là vì hoan nghênh con gái cưng vừa về tới. Yến hội này lớn như vậy, btpn này được Tần gia cưng chiều bao nhiều đã hoàn toàn rõ ràng.

Trong mắt Phó Vân đều là cười lạnh. Ngọc đẹp làm người ta yêu thích, nhưng ngọc quý lại làm cho người ta nâng niu bảo bọc, Tần gia vì một viên ngọc đẹp lại đánh mất một viên ngọc quý, chỉ sợ về sau hối hận không kịp.

Điệu nhảy đầu tiên của yến hội đêm nay đương nhiên là của nhân vật chính Tần Phi Nhiên. Tần Phi Nhiên hôm nay trang điểm tỉ mỉ, mắt ngọc mày ngài, một mỹ nhân xuất chúng tiêu chuẩn, chỉ là cặp mắt kia đã bán đứng cô ta.

Đôi mắt kia làm sao có thể che dấu được một đám lão hồ ly ở đây, vừa nhìn là đã biết cô ta là một người phụ nữ có dã tâm rất lớn, mục tiêu của cô ta cũng vô cùng lớn, chính là Vân thiếu.

Tần Phi Nhiên biết Vân thiếu đến đây, đương nhiên là vui sướиɠ vạn phần. Kinh đô này tuy rằng lớn, nhưng người có thể xứng đôi với Tần Phi Nhiên cô chỉ có một người, mà người kia, đương nhiên chính là Vân thiếu Phó gia chạm vào muốn phỏng tay. Chỉ bằng mỹ mạo và thân phận của cô, Phó Vân tuyệt đối không cự tuyệt cô, bởi vì cô là một người thông minh. Cưới cô, Phó gia sẽ càng thêm cường đại, sẽ càng thêm chói mắt, về sau lại không có Tần Vi Nhiên.

Hai ngày trước, Tần Ngạo Thiên nhận được tin đợt huấn luyện sắp kết thúc, cho nên bọn họ tin chắc rằng tin tức Tần Vi Nhiên đã chết rất nhanh sẽ lọt vào tai bọn họ. Cho nên họ mới tổ chức yến hội này, ngoài mặt là hoan nghênh Tần Phi Nhiên về nước, nhưng bên trong, bọn họ thật sự là đang chúc mừng chính mình.

Tần Phi Nhiên bước từng bước tới cạnh Phó Vân, tất cả mọi người đều tự động tách ra một con đường cho hai người. Bọn họ đều muốn biết, Phó gia hôm nay xuất động có phải là vì Tần Phi Nhiên hay không.

Tần Phi Nhiên đến trước mặt Phó Vân, làm một tư thế tiêu chuẩn của tiểu thư quý tộc, làn váy màu lửa làm nổi bật da thịt tuyết trắng của cô. Dung nhan mỹ diễm động lòng người kia làm cho phần đông đàn ông ở đây đều rung động, nhưng mà hiển nhiên, Phó Vân không nằm trong số đó.

“Vân thiếu, có thể mời anh nhảy một đoạn không?” Thanh âm nhu hòa lộ ra quyến rũ, nếu là người khác, chỉ sợ không muốn cự tuyệt.

Nhưng Phó Vân không phỉa là người thương hương tiếc ngọc gì, hắn cầm ly rượu cao cổ, cũng không có ý đặt xuống, bạc môi lạnh nhạt khẽ mở: “Thật ngại quá, tôi đã có bạn gái, chỉ là cô ấy chưa đến.”

Lời nói vừa dứt, tươi cười trên mặt Tần Phi Nhiên lập tức cứng đờ, nhất thời sửng sờ đứng đó, không biết phải làm gì.

Tô Diêu lúc này thở hắt ra. Hù chết bà rồi! Bà còn tưởng mắt con trai bảo bối của bà có vấn đề. Cô gái này tuy rằng xinh đẹp, nhưng tâm cơ quá nặng, không thích hợp với nó.

Toàn trường tĩnh lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Đám người Tần Ngạo Thiên cũng ngây ngẩn cả người, nhưng bọn họ không thể đắc tội với Phó gia.

Tần Lăng Phi lập tức tiến lên hòa giải: “Vân thiếu bận rộn như vậy, Phi Nhiên, không biết ba có vinh hạnh mời con nhảy mở màn không?”

Tần Phi Nhiên không có trả lời, mọi người chợt nghe thấy âm thanh giày da nện trên mặt đất. Âm thanh kia như có ma lực đánh vào lòng bọn họ thật mạnh.

Phó Vân nghe được thanh ăm, nở nụ cười ôn nhu: “Bạn nhảy của tôi đến rồi.”

Bạn nhảy của Vân thiếu? Vân thiếu hành tẩu trong xã hội thượng lưu nhiều năm như vậy, tham gia vô số dạ tiệc, nhưng chưa từng thấy hắn mang theo bạn gái xuất hiện? Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía cánh cửa, muốn nhìn xem cô gái có tuyệt thế dung nhan như thế nào lại có thể làm cho Vân thiếu hạ mình.

Khi mọi người nhìn thấy cô gái phong tư trác tuyệt đều như hít phải ngụm khí lạnh. Đó là một cô gái như thế nào, không có lễ phục dạ hội quý giá, không có trang dung tuyệt mỹ, nhưng lại làm cho tất cả mọi người rung động?

Cô mặc quân trang Thiếu tá, tóc dài cột lên gọn gàng lộ ra vầng trán trơn bóng, khuôn mặt ôn nhu lớn bằng bàn tay, bên dưới lông mi thanh tú là đôi mắt hạnh xinh đẹp, mĩ quỳnh khéo léo, cãnh môi đỏ mọi nhếch lên, cho dù giờ phút này cô không trang điểm nhưng vẫn đẹp đén kinh tâm động phách.

Hai mắt Trầm Linh mở lớn, nắm chặt ống tay áo Tần Lăng Phi: “Lam Tuệ, là Lam Tuệ!”

Thanh âm Trầm Linh không lớn, trừ bỏ Tần Lăng Phi thì không ai nghe thấy.

Tần Lăng Phi lập tức trấn an bà: “Linh Nhi, Lam Tuệ đã chết. Em xem, cô ta mặc quân trang, không phải Lam Tuệ.”

“Vậy cô ta là ai?!” Trầm Linh phút chốc nhìn Tần Lăng Phi: “Chẳng lẽ cô ta là…”

Phó Vân đi tới trước mặt cô gái, cầm tay cô: “Vi Nhiên, cuối cùng thì em cũng tới.”

Bọn họ chưa từng nghe thấy thanh âm ôn nhu như vậy phát ra từ miệng Vân thiếu. Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn cô gái mặc quân trang kia. Bọn họ chưa từng nghe nói trong quân đội lại có nữ Thiếu tá trẻ như vậy.

Nhưng kinh đô lại bởi vì cô gái như vậy mà nổi lên gió lốc.