Hắn cho nàng 100 ngày sống cuối cùng ở Lãnh cung, vì loài hoa mang tên nàng, *Mạn Châu Sa Hoa, cũng chỉ tồn tại 100 ngày ở dương gian…
Mồng 8 tháng 10. Hoàng cung mở đại yến linh đình, bá quan văn võ từ mọi miền của Thiệu quốc tụ hợp về đây bảy ngày để hưởng thụ, sẵn dịp cùng nhau ngắm trăng làm thơ.
Lý Kiến Dân ngự trên ngai vàng, một tay ưu nhã chống cằm, tay còn lại ôm lấy Chu Ân Ân trong lòng, mắt nhắm thưởng thức khúc cổ cầm được tấu bởi những kỹ nữ bậc nhất kinh thành.
Hắn nhíu mày. Thật tẻ nhạt! Đây là những nhạc nữ tài hoa nhất kinh đây sao?! Tiếng cầm thật khô khốc, giả tạo, nghe thật chướng tai. Như thế này so với cầm nghệ của Mạn Châu Sa…
Mạn Châu Sa? Hắn giật mình. Tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến nàng? Là vì chính ngày xưa hắn đã quen thưởng thức tiếng cầm của nàng sao? Loại thanh âm trong trẻo trầm mê khiến người như phiêu du giữa chốn thần tiên.
“Ngươi.” Hắn ra lệnh cho tên Thái giám tổng quản, “Sang Lãnh cung truyền Phế hậu lên đại sảnh. Trẫm muốn thưởng thức tiếng đàn của nàng ta.”
“Nhưng…bệ hạ…” Thái giám tổng quản có chút ngập ngừng. Phế hậu, chẳng phải không còn mặt mũi hay tư cách gì để xuất hiện trước mặt chư vị đại thần cũng như bá quan văn võ ở đây sao?
“Ngươi dám trái lệnh ta? Ta không biết ngươi còn có gan đó đấy.” Chỉ vỏn vẹn hai câu nhưng ngữ khí bức người đã khiến Thái giám tổng quản run lẩy bẩy, liền cho người tức tốc phi sang Lãnh cung truyền nàng lên chính điện.
“Bệ hạ.” Chu Ân Ân mắt ám chút uỷ khuất thỏ thẻ với hắn, “Dàn cung kỹ thϊếp chuẩn bị cho đại lễ lần này chưa đạt yêu cầu của chàng sao?” Mắt nàng ta đã long lanh lệ, mũi nhỏ thanh thanh ửng hồng sụt sùi. Trình độ tỏ vẻ đáng thương của Chu Ân Ân không kẻ nào vượt qua được, và mọi nam nhân khi bắt gặp tình cảnh này nào có thể không mềm lòng cơ chứ? Nhất là đối với nữ nhân mà hắn đang âu yếm trong lòng.
“Bệ hạ…Thϊếp thân sai rồi. Thϊếp thân sẽ chịu tội!” Chu Ân Ân dùng ống tay áo tơ tằm gạt đi nước mắt, môi hồng nhuận khẽ cắn, trông dáng vẻ mong manh liễu yếu khiến người khác chỉ muốn bảo bọc chở che.
Lý Kiến Dân liền ôm nàng ta vào lòng chặt hơn, như muốn dùng hơi ấm cơ thể xua đi mọi nỗi u uất của người con gái trong lòng. Hắn thì thầm vào tai Chu Ân Ân, mắt liếc nhìn rất nhanh ra cổng chính dẫn vào đại sảnh.
Dáng vẻ mảnh mai kia. Người đã đến rồi.
“Ái phi. Đại yến nàng đã chuẩn bị rất tốt. Nguyên do trẫm cho truyền Phế hậu, nàng sẽ biết sớm thôi.” Dứt lời, hắn đặt một nụ hôn sâu lên môi Chu Ân Ân, trầm mê một hồi rồi mới dứt khiến nàng ta đỏ mặt thở dốc, vô lực ngả đầu vào ngực hắn.
“Đêm nay trời u uất, mây mờ che trăng, mờ mờ ảo ảo. Bầu không khí quả là rất thích hợp.” Xem ra đêm nay hắn sẽ lưu lại ở tẩm cung của Chu Ân Ân.
“Bệ hạ. Phế hậu đã đến rồi.” Thái giám tổng quản nhỏ giọng, y không thể dõng dạc mà thông báo, vì căn bản vị Phế hậu này đã không còn tước vị.
Lý Kiến Dân gật đầu, thị vệ mới rút giáo lại để nàng vào. Mạn Châu Sa nhếch môi cười nhạt, những ngọn giáo này từng để bảo vệ an nguy của nàng, và giờ đây nó lại lăm lăm chĩa vào nàng như một kẻ địch.
Mạn Châu Sa vừa bước vào, cả đại sảnh bỗng chốc im lặng. Các đại thần thường xuyên ra vào hoàng cung thì kinh hãi, còn các vị từ tỉnh xa nhiều năm không đặt chân đến hoàng cung thì không khỏi kinh ngạc.
“Thần thϊếp Mạn Châu Sa tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Nàng khuỵ gối xuống, đôi mắt ngọc bích luôn lẩn tránh nhìn lên Lý Kiến Dân.
“Nữ nhân Hãn tộc? Đây chẳng phải Hoàng hậu sao?” Tiếng xì xầm dần nổi lên ở khu vực của các vị đại thần đến từ phương xa. Họ đang đánh giá nàng, nhất là ấn tượng về một Hoàng hậu xiêm y cũ nát, tóc vấn đơn giản, lại càng không trâm cài vàng ngọc.
“Chư vị đại thần!” Chu Quốc sư bỗng lên tiếng, y lướt mắt nhìn một lượt. Quả nhiên sau lời nói của y mọi người đều im lặng. “..và chư vị quan sai. Tiếng cầm của Phế hậu hẳn các vị cũng đã từng nghe danh, nhân ngày vui, hay là để nàng ta tấu cho các vị một khúc?”
Chu Quốc sư vuốt râu cười mãn nguyện, hay lắm, Hoàng thượng nhân đại lễ tụ hội đông đủ bá quan văn võ mà chính thức phế truất Mạn Châu Sa. Ngữ khí của y khi nhắc đến nàng ban nãy, chẳng khác gì đối với một lâu kỹ thấp kém.
“Phế hậu? Bệ hạ đã phế truất Hoàng hậu rồi ư?” Một lần nữa tiếng xì xào lại nổi lên, như hàng vạn mũi kim chích vào người nàng. Uỷ khuất, tủi nhục, đau đớn tựa hồ như muốn chết đi cùng phụ mẫu và đại ca đang giằng xé nội tâm nàng.
Lý Kiến Dân chống cằm quan sát sự tình tự nãy, hắn liếc sang Mạn Châu Sa, nàng vẫn cúi đầu, khuôn mặt tĩnh lặng, hắn liền ngoắc tay gọi Thái giám tổng quản lại…
…Nàng ngước mắt lên, trước mặt nàng là cây cầm gỗ sơn đỏ, trên khắc hoa văn uốn lượn đặc trưng của Hãn tộc. Đó là cây cầm nàng mang đến từ cố hương Hãn quốc.
“Nếu ngươi tấu một khúc thật hay, trẫm sẽ trả lại cây cầm đó cho ngươi.” Lý Kiến Dân cao cao tại thượng nhìn xuống nàng.
Như được nỗi đau trong thâm tâm thôi thúc, nàng gảy nhẹ những sợi dây đàn, từ tốn tấu lên khúc nhạc quen thuộc.
Cả chính điện chìm đắm trong khúc nhạc mê người của Mạn Châu Sa, ngay cả những tên thị vệ cứng nhắc cũng đôi lúc ngoái đầu để thưởng thức…
…Nàng nhấc ngón tay lên, khúc cầm đã dứt. Một giọt lệ ứa ra từ đôi mắt ngọc bích, Mạn Châu Sa liền nhanh chóng gạt đi.
“Hảo. Chư vị có cảm giác như đang thưởng trà trên những vùng đồng cỏ bạt ngàn không? Hay có thể dễ dàng hình dung cảnh sinh hoạt của người Hãn?” Hắn khoa tay, các đại thần ngồi dưới cũng gật gù tán đồng. Quả thật, cầm nghệ của nàng là không ai sánh bằng.
Chu Ân Ân bĩu môi, nàng ta là đang ghen ghét. Sao Bệ hạ lại nhắc đến tộc người đã bị tiêu diệt cơ chứ? Là vì tình cảm với Phế hậu vẫn còn sao?
“Hảo. Người đâu?” Lý Kiến Dân cao giọng ra lệnh, chỉ xuống nàng. “Liền thiêu cây cầm đó cho trẫm.”
Mạn Châu Sa thất kinh ngước nhìn lên hắn, tay nhỏ run rẩy ôm lấy cây cầm trong lòng.
“Bệ hạ! Chẳng phải Người đã ban lại cây cầm này cho thϊếp sao?”
“Phải. Trẫm đã ban nó cho ngươi.” Lý Kiến Dân lạnh mặt, “…Nhưng nó phải chết vì dám gợi đến Hãn tộc và ngợi ca Hãn tộc, đám nghịch tặc đáng chết.”
“Đừng!” Mạn Châu Sa cố gắng ôm lấy cây cầm, nhưng bọn thái sự đã xúm lại giữ lấy tay nàng nắm kéo ra.
“Lý Kiến Dân!” Nàng hét lên, xung quanh im bặt. Mọi người là đều đang kinh hãi, vì huý danh của Hoàng thượng nào có kẻ cả gan lớn tiếng gọi.
“Tại sao? Đó là chút vết tích cuối cùng của cố hương ta, Người có thể nể tình xưa, mà ban chút ân tình cho kẻ đang sống vật vờ tại Lãnh cung này?” Giọng nàng run rẩy, ngắt quãng, kiệt sức. Cây cầm, chính là chỗ dựa cuối cùng, là vật cuối cùng cho nàng cảm giác có nơi thuộc về.
Chu Ân Ân nhoẻn môi cười, thì thầm một chút vào tai Lý Kiến Dân, nhận được cái gật đầu của hắn rồi nhẹ nhàng đứng dậy, tay chỉ về phía nàng.
“Cầm của Phế hậu đã nhuốm máu người Hãn, trở thành ma cầm, gây hại chúng sinh, đầu độc tâm trí, khiến người u mê mà dễ bề thao túng.” Chu Ân Ân cười nhẹ nhàng như không, “Ma cầm của Phế hậu, phải loại bỏ!”
Lãnh cung đón người trở về từ chính điện, trừ tiếng khóc xót lòng của Mạn Châu Sa, ngoài ra chẳng có lấy một thanh âm của sự sống.
Trên nền trời tối như mực, mây mù bỗng chốc tan biến, để lộ vầng trăng tròn sáng rực, phản chiếu làn khói xám bốc lên cách Lãnh cung không xa.
*Mạn Châu Sa Hoa: Hoa bỉ ngạn đỏ.
•