"Tần Diệm, con mẹ nó chú đúng là một tên biếи ŧɦái." Cuối cùng Nghiêm Vi cũng biết được "trừng phạt" mà Tần Diệm nói là gì.
Bây giờ cô đang mặc đồng phục, khó khăn lắm váy mới che được phần mông, bên trong là trạng thái chân không, nửa người trên là một chiếc áo croptop dài vừa qua ngực, bởi vì may bằng vải xuyên thấu, nên có thể thấy được đầṳ ѵú nhô lên, nhìn rõ không sót một cái gì, nếu dính nước vào thì càng thấy rõ hơn nữa.
Nghiêm Vi đi chân trần, tay ôm ngực, bất mãn với Tần Diệm.
Tần Diệm cởϊ áσ khoác ra, ôm lấy cô từ phía sau: "Vi Vi đã đồng ý với anh rồi, nói là chấp nhận bị trừng phạt, sự trừng phạt chỉ mới bắt đầu thôi, sao Vi Vi lại có thể đổi ý chứ."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, cằm gác lên bả vai Nghiêm Vi, nhẹ nhàng cọ cọ, khiến cô hơi ngứa ngáy, Nghiêm Vi trợn mắt mắng anh: "Đúng là tôi chấp nhận bị phạt, nhưng mà chú cũng quá đáng quá rồi đi, mặc vầy thì có khác gì không mặc đâu chứ."
"Chúng ta có đi ra ngoài đâu mà sợ bị thấy." Tần Diệm xoa xoa eo Nghiêm Vi, tay dời xuống phía dưới, vén váy cô lên, duỗi tay sờ sờ hoa huyệt, đầu ngón tay kẹp lấy môi âʍ ɦộ, Nghiêm Vi rên lên một tiếng, tách ra khỏi Tần Diệm.
"Chú muốn tôi làm gì?" Nghiêm Vi kẹp chặt đùi, hận không thể đá người đàn ông mặt người dạ thú kia một cái.
"Vi Vi, anh đói bụng, muốn ăn phía dưới của em." Tần Diệm nói một câu nhưng mang hai nghĩa, Nghiêm Vi đi dép lê vào, xuống phòng bếp.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất nhiều, cũng đầy đủ. Nghiêm Vi lấy trứng gà, giăm bông, dưa chuột, đầu tiên đun sôi nước lên, sau đó bỏ đồ vào. Cô bận túi bụi trong bếp, còn Tần Diệm thì lấy dâu tây và nho không hạt từ trong tủ lạnh ra, đi vào bếp sửa sạch, sau đó lột cuống dâu tây, bóc vỏ nho, để vào một cái bát, bởi vì vừa mới lấy ra từ tủ lạnh, nên nho và dâu rất lạnh.
Nghiêm Vi nghiêm túc cắt dưa chuột và thịt hun khói, Tần Diệm bưng bát trái cây đi đến, ôm lấy cô từ phía sau, đưa tay lên, sờ ngực Nghiêm Vi. Bộ ngực mềm mại bị bàn tay to bao bọc, Nghiêm Vi rêи ɾỉ, cố thoát khỏi cái ôm của Tần Diệm, anh càng giữ chặt cô hơn, chân đè vào đùi Nghiêm Vi khiến cô cong eo, vểnh mông lên, sau đó nhét từng quả nho và dâu vào hoa huyệt của Nghiêm Vi.
"A a, lạnh quá, Tần Diệm, chú xấu xa, căng quá đi mất." Nghiêm Vi kháng nghị, Tần Diệm kéo rộng chân cô ra, nhét bốn quả dâu và hai quả nho vào.
"Vi Vi không được kẹp nát dâu tây vì muốn uống nước ép đâu nhé, nếu nát một quả, thì đến lúc đó lại nhét một quả khác vào." Tần Diệm nửa đùa nửa thật, Nghiêm Vi biết anh thật sự có thể làm như vậy, nhưng dâu và nho lạnh quá, cô mềm nhũn cả chân.
"Vi Vi cũng không được lười biếng đâu." Không biết Tần Diệm lấy từ đâu ra thuốc bôi trơn, cắm một ngón tay vào cúc huyệt, đột nhiên có dị vật tiến vào lỗ hậu, hoa huyệt của Nghiêm Vi thít chặt, có nước hoa quả tràn ra ngoài.
"Tần Diệm, chú làm cái quái gì vậy." Nghiêm Vi kháng nghị, tốc độ thọc vào rút ra của Tần Diệm càng lúc càng nhanh, cô sướиɠ rên lên.
"Vi Vi không thể phản kháng đâu."
Nghiêm Vi đành phải tiếp tục xắt rau, mặc Tần Diệm làm xằng làm bậy.
Chờ đến khi Nghiêm Vi thích ứng, Tần Diệm nhét ngón thứ hai, thứ ba, vào. Đến khi Nghiêm Vi quen với ba ngón tay, anh lấy trứng rung ra, nhét vào lỗ hậu của cô.
Trước lạnh sau nóng, hai chân Nghiêm Vi run rẩy, Tần Diệm ôm cô lên, cởϊ qυầи cô ra. Côn ŧᏂịŧ nhắm thẳng vào miệng huyệt, đâm vào, dâu tây và nho bị đẩy đến trong cùng, cảm giác lạnh lẽo càng rõ ràng hơn nữa, tiếng nước phụt phụt tràn ngập. Tần Diệm để Nghiêm Vi ngồi lên quầy bếp, hung hăng thọc vào rút ra, mỗi một lần đều đâm nguyên cây vào, lúc rút ra kéo theo không biết là nước hoa quả hay dâʍ ŧᏂủy̠.
"Nước trái cây Vi Vi ép đều chảy ra hết rồi, thật đáng tiếc." Ngoài miệng nói đáng tiếc, động tác lại không chậm lại chút nào, ngược lại càng thêm dùng sức, trứng dái đập phầm phập vào mông Nghiêm Vi, Tần Diệm xé rách chiếc croptop trên người Nghiêm Vi, cắn vυ' cô.
"A, ưm, mạnh quá, làm mạnh quá, Tần Diệm, chú rút ra đi, lỡ không lấy dâu tây ra được thì làm sao bây giờ."
Nghiêm Vi có thể cảm nhận được, vì Tần Diệm đâm rất mạnh, dâu tây bị đẩy đến tận miệng tử ©υиɠ, nghiền nát hoa tâm của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt kéo đến, Nghiêm Vi sướиɠ rên lên.
"Chú chậm một chút, chậm một chút, a ha, sâu quá, a..."
Nghiêm Vi thét chói tai, trứng rung cũng bị Tần Diệm đẩy sâu vào bên trong cúc huyệt tự khi nào, anh thậm chí còn mở mức mạnh nhất.
Cách một lớp màng mỏng, Nghiêm Vi thậm chí còn cảm nhận được qυყ đầυ đang tiếp xúc với trứng rung, kɧoáı ©ảʍ dồn dập trước sau, cô ưỡn ngực trong vô thức, để Tần Diệm hôn lên vυ' cô.
Sau một tiếng rên dài, côn ŧᏂịŧ giật giật, bắn tinh, phun đầy hoa huyệt của Nghiêm Vi. Tần Diệm không rút ra ngay lập tức, mà đi ra khỏi phòng bếp, không biết lấy đâu ra một cái nút, nháy mắt khi côn ŧᏂịŧ rút ra, dùng nút bịt kín hoa huyệt.
Nghiêm Vi bị đặt xuống sofa, côn ŧᏂịŧ rút ra phụt một tiếng, dựng đứng trước mặt cô. Phía trên gậy thịt ướt dầm dề, thậm chí còn có cặn dâu tây, ma xui quỷ khiến thế nào, Nghiêm Vi ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, liếʍ láp.
"Vi Vi, nước ép dâu tây và nho anh ép có ngon không?" Tần Diệm đung đưa cây gậy thịt, Nghiêm Vi rên một tiếng, liếʍ láp càng thêm hăng say, có vị của dâu tây, nho, còn có vị của dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa, Nghiêm Vi cũng không rõ lắm. Côn ŧᏂịŧ đã mềm từng chút cứng lên, trở nên thô to và nóng bỏng trong miệng Nghiêm Vi.
Miệng cô bị lấp kín, quai hàm hơi tê dại. Nghiêm Vi phun côn ŧᏂịŧ ra, Tần Diệm ôm lấy cô, hôn lên môi cô: "Bây giờ, thầy bắt đầu dạy học cho Nghiêm Vi đây, tiết này chúng ta sẽ học cách làm sao để hưởng thụ lạc thú của người trưởng thành."
"Vừa nãy thầy có làm Nghiêm Vi sướиɠ không?" Tần Diệm cầm lấy một quả dâu tây, nhét vào miệng Nghiêm Vi, Nghiêm Vi ăn xong, vị chua ngọt tràn ngập khắp khoang miệng.
Ánh mắt cô mê ly, trong hoa huyệt toàn bộ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà anh bắn vào, bụng hơi gồ lên: "Thầy Tần, em muốn đi tắm."
"Chỗ đó căng quá, khó chịu." Nghiêm Vi ôm Tần Diệm, chủ động bưng cặρ √υ' mềm mại lên cho anh ăn.
"Nghiêm Vi đang hối lộ thầy sao?" Tần Diệm cắn, liếʍ, ngậm vυ' cô vào trong miệng, mυ'ŧ mát.
"Vâng, vậy thầy Tần có muốn nhận hối lộ không?"
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
còn một chương "trừng phạt" nữa :")