Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | s1apihd.com: MatDangCanhY
"Tỉnh rồi sao." Người đàn ông cười như không cười, ngậm lấy môi Nghiêm Vi, hoa huyệt càng thêm dùng sức co rút lại, kẹp lấy vật thô to, khiến người đàn ông rít vào một hơi, đàn ông buổi sáng là không nên trêu chọc nhất, việc lau súng cướp cò rất dễ xảy ra.
Người đàn ông đè Nghiêm Vi xuống dưới thân, lúc nặng lúc nhẹ thọc vào rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đổ đầy trong hoa huyệt hơi chảy ra ngoài, Nghiêm Vi không được thoải mái lắm, cắn môi người đàn ông: "Sao anh lại chôn bên trong suốt cả đêm như thế chứ." Đôi mắt Nghiêm Vi ửng đỏ, tiếng nức nở đặc biệt rõ ràng.
Người đàn ông hôn lên khóe mắt Nghiêm Vi, ý cười càng thêm đậm: "Vật nhỏ, bản lĩnh trả đũa không tồi đâu, rõ ràng tối hôm qua là em khóc lóc xin tôi lấp kín." Khi nói chuyện, người đàn ông nâng chân Nghiêm Vi lên, mãnh liệt đâm thọc, âm thanh bạch bạch nối tiếp nhau, vì hoa huyệt đã bị rót đầy bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙, nên khi côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào bên trong, bụng nhỏ của Nghiêm Vi sẽ gồ lên thành hình dạng côn ŧᏂịŧ, Nghiêm Vi chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn thấy, người đàn ông vô cùng hứng thú, trong lúc thọc vào rút ra còn duỗi tay vuốt bụng Nghiêm Vi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của cô.
Nghiêm Vi nghĩ đến tối hôm qua, mình đã nói cái gì mà muốn sinh con cho người này, toàn là những lời dâʍ đãиɠ, lại chợt nhớ tới người đàn ông này có nhắc về chú út, Nghiêm Vi nức nở rêи ɾỉ, hơi nhỏm người dậy, bị người đàn ông ôm vào trong ngực bằng tư thế xi tiểu cho em bé, người đàn ông vừa đâm thọc vừa bước đến phòng tắm, kɧoáı ©ảʍ cực hạn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan của Nghiêm Vi, Nghiêm Vi quay đầu, nụ hôn của người đàn ông rơi xuống.
"Anh... Anh... là ai... A..." Nghiêm Vi hét lên một tiếng, người đàn ông cắn vành tai cô, không ngừng liếʍ mυ'ŧ, bắt chước động tác giao hợp, đầu lưỡi của anh đâm vào lỗ tai cô, toàn thân Nghiêm Vi như nhũn ra, nằm liệt trong ngực người đàn ông.
"Tối hôm qua mới làm em cả một đêm, mà giờ em đã quên tôi là ai rồi?" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, cắn một ngụm thật mạnh vào vành tai Nghiêm Vi: "Tần Diệm, nhớ kỹ, tôi là Tần Diệm."
Hai chữ "Tần Diệm" này như nổ tung bên tai Nghiêm Vi, Tần Diệm không phải là chú út của nam chính trong truyện tổng tài bá đạo《Cô Vợ Nhỏ Bỏ Trốn Của Tần Thiếu》mà tối hôm qua cô đọc sao, lúc đó cô đọc truyện này là vì nhỏ nữ phụ độc ác trong đó cùng họ cùng tên với cô, thân là bạch phú mỹ (trắng-giàu-đẹp), lại cứ lì lợm la liếʍ nam chính là thanh mai trúc mã, làm ra biết bao nhiêu chuyện xấu để hãm hại nữ chính, cuối cùng cửa nát nhà tan, công ty Nghiêm gia phá sản, mẹ nữ phụ ác độc này còn bị luân gian đến chết nữa chứ.
Đọc xong kết cục của nữ phụ ác độc, Nghiêm Vi còn phải bức xúc nhổ nước bọt một lần, nếu cô mà là nữ phụ ác độc Nghiêm Vi á hả, chắc chắn sẽ không thắt cổ trên cái cây lệch tán nam chính kia đâu, chú út Tần Diệm của nam chính đẹp trai cao to nhiều tiền, đẳng cấp hơn nam chính không biết phải kể bao nhiêu cho hết, muốn làm thì cũng phải làm Tần Diệm mới bõ, nam chính tính là cái thứ gì, còn chẳng bằng con chó.
Cô chỉ là nhổ vài miếng nước bọt, thế mà mẹ nó xuyên vào sách thật luôn? Tuy rằng cô có nói là muốn làm Tần Diệm, nhưng tốc độ này cũng hơi bị "tia chớp" rồi đấy? Mới ngủ có một giấc thôi mà người đã được đưa đến tận giường rồi.
"A ưʍ." Nghiêm Vi kêu lên một tiếng, người đàn ông thọc tới điểm mẫn cảm của cô, Nghiêm Vi che miệng lại, nhìn trái nhìn phải như một chú thỏ con.
"Lúc làʍ t̠ìиɦ với tôi mà còn ngơ ngẩn được, xem ra là tôi chưa đủ nỗ lực rồi." Tần Diệm ngậm lấy tai Nghiêm Vi, bước nhanh vào phòng tắm, trong phòng tắm có một tấm kính siêu cấp khoa trương, mới bước vào Nghiêm Vi đã nhìn thấy một hình ảnh đặc biệt da^ʍ mĩ, côn ŧᏂịŧ thô dài màu tím đen không chút thương tiếc đâm thọc vào hoa huyệt, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ rơi lách tách xuống dưới sàn, môi âʍ ɦộ bị làm thành màu đỏ tươi, như anh đào chín.
Dấu hôn trải rộng khắp cơ thể cô, đặc biệt là ở vυ', cổ và phần bên trong đùi, tiếng nước phụt phụt khi côn ŧᏂịŧ đâm vào hoa huyệt vang vọng toàn bộ phòng tắm, Nghiêm Vi thở hổn hển, kɧoáı ©ảʍ Tần Diệm cho cô quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cô cuộn tròn ngón chân.
Tần Diệm bước đến gần buồng tắm lắp kính trong suốt kia, vừa dùng côn ŧᏂịŧ bắt nạt hoa huyệt cô, vừa duỗi tay nhéo mạnh lớp thịt non mềm: "Kẻ lừa đảo, nói gì mà từ bỏ, thế mà lại như thế này, làm cả một đêm mà vẫn chặt, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ mang thai con của tôi."
Tần Diệm ấn mạnh lên âm hạch của Nghiêm Vi, trên dưới trái phải đều truyền đến kɧoáı ©ảʍ, đồng thời côn ŧᏂịŧ cũng không ngừng đâm sâu vào điểm mẫn cảm của Nghiêm Vi, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hai phía, bụng dưới của Nghiêm Vi căng chặt, sau đó phun ra một dòng nước ấm, Nghiêm Vi cao trào, Tần Diệm cười khẽ một tiếng, buông cô ra, để cô kề sát vào tấm kính, sau đó hơi nhấc mông cô lên, côn ŧᏂịŧ lại tiến hành một trận đánh mới, núʍ ѵú bị đè trên lớp kính, lạnh băng, toàn thân Nghiêm Vi run rẩy, lại nếm được kɧoáı ©ảʍ một lần nữa.
Nghiêm Vi rêи ɾỉ, thét chói tai, bị làm đến chết đi sống lại, tiếng nước phụt phụt cùng âm thanh bạch bạch bạch khi thân thể va chạm nối tiếp nhau, chờ đến khi Tần Diệm bắn vào trong, Nghiêm Vi đã mệt rã người.
Tần Diệm vươn ngón tay ra, cắm vào bên trong hoa huyệt, móc phần tinh đặc kia ra ngoài, tiếng nước như có như không khiến Nghiêm Vi đỏ bừng mặt, hai chân cô nhũn ra, bị Tần Diệm ôm vào trong ngực, cực kỳ giống với tư thế xi tiểu cho em bé.
Tần Diệm mặt không đổi sắc lấy vòi hoa sen xuống, giúp Nghiêm Vi tẩy rửa hoa huyệt lầy lội, cho đến khi đã tẩy rửa sạch sẽ thoải mái rồi, Tần Diệm mới dùng khăn tắm bọc Nghiêm Vi lại, ôm cô về giường.
Sau trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt, mùi trong căn phòng cũng không dễ ngửi cho lắm, eo Nghiêm Vi nhức mỏi vô cùng, mệt đến nỗi không mở được mắt, Tần Diệm thu xếp ổn thỏa cho Nghiêm Vi rồi thì bước vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc áo tắm đi ra, Nghiêm Vi đã ngủ, hàng mi dài run lên nhè nhẹ, Tần Diệm vuốt ve khuôn mặt cô, gọi một cuộc điện thoại.
Lấy được đồ rồi, Tần Diệm mở chiếc khăn tắm đang bao bọc lấy cơ thể Nghiêm Vi ra, trên làn da trắng nõn tất cả đều là dấu vết mà anh để lại, dấu hôn ở vυ' và phần đùi trong đặc biệt đậm, đều là do anh mυ'ŧ từng ngụm từng ngụm mà thành, cứ mỗi một ngụm, cô đều sẽ mẫn cảm run lên một cái.
Tần Diệm tách hai chân Nghiêm Vi ra, khe thịt đỏ thắm lấp ló sau lớp cỏ um tùm, gần như đã bị làm đến chín, có hơi sưng lên, Tần Diệm vươn ngón tay, nhẹ nhàng đâm vào, Nghiêm Vi nỗ lực kẹp chặt chân, kháng cự trong im lặng.
Tần Diệm vỗ mông Nghiêm Vi, sau đó lấy thuốc mỡ ra, bôi lên ngón tay, từng chút từng chút bôi thuốc cho Nghiêm Vi, quá trình bôi thuốc này là cả một sự dày vò đối với Nghiêm Vi lẫn Tần Diệm. Cảm giác lạnh lẽo mờ nhạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nghiêm Vi, Nghiêm Vi khẽ rêи ɾỉ, tiếng rêи ɾỉ mềm mại kia đối với Tần Diệm mà nói quả thật trí mạng, vật cứng rắn vốn đã bình ổn lại ngẩng cao đầu, trở nên cường tráng, mã mắt ứa ra dịch nhầy, Tần Diệm cứng đến phát đau, giúp Nghiêm Vi bôi thuốc ổn thỏa xong, lập tức vào phòng tắm.
Nước lạnh xối xuống, tiếng rêи ɾỉ nhàn nhạt cùng âm thanh thở dốc tràn ngập căn phòng, Nghiêm Vi nằm trên giường ngủ vô cùng thoải mái, phía dưới được bôi thuốc lúc này cũng đã bớt sưng.
Lại lần nữa tỉnh lại, bụng Nghiêm Vi réo lên, cho dù đang nằm trên giường, Nghiêm Vi cũng có thể nghe được tiếng ọt ọt, gian nan bò dậy, Nghiêm Vi cảm giác chân mình đang run rẩy, là kiểu run trong vô thức ấy, eo cũng đau mỏi vô cùng.
Trước kia lúc đọc truyện người lớn, Nghiêm Vi vẫn luôn cho rằng mấy tác giả trên internet viết gì mà sau một đêm tình thân thể đau như bị xe cán toàn là nhảm nhí, cho đến tận tối hôm qua cô được trải nghiệm, con mẹ nó mấy dòng miêu tả đó đúng là không phải giả, chỉ là có liên quan đến đối tượng mà mình làʍ t̠ìиɦ mà thôi, ví dụ như Tần Diệm, thiên phú dị bẩm, dai sức, cô mém nữa là bị làm chết ở trên giường.
_________
xét thấy mọi người có vẻ rất thích truyện này, vote và cmt đều rất chăm và có nội dung, nên sau khi đợt ăn mừng 1 chương/ngày trong vòng 10 ngày kết thúc, tôi sẽ cân nhắc giữ lịch đăng này (có thể thêm chương) cho đến hết truyện, chung quy lại đều phụ thuộc vào sự yêu thương của mọi người thôi :3333